Search Our Blog

Aug 29, 2010

Doi khi.....


Bạn sẽ khám phá ra chính mình đang ở bậc cao hơn sau mỗi lần bạn vượt qua nghịch cảnh.(Thomas Edison).

Đôi khi có ai đó vô tình bước vào cuộc đời bạn, bạn sẽ không biết trước được người đó sẽ là ai và chỉ đến khi gặp họ, bạn mới biết họ có ý nghĩa quan trọng với bạn như thế nào. Họ giúp bạn nhận ra được mình là ai và người mà bạn muốn trở thành.

Đôi khi có những việc xảy đến với bạn dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Nhưng khi vượt qua rồi, bạn mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó, bạn đã không thể trưởng thành hơn và biết được sức mạnh của chính mình.

Mọi việc xảy ra đều có lí do của nó, không có điều gì là tình cờ hay may mắn cả. Tất cả mọi bệnh tật, mất mát hay những giây phút khó khăn chính là thử thách của cuộc sống. Không có những thử thách này, bạn sẽ không có cơ hội để nhận ra đâu là điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa đối với bạn.

Đôi khi, chính những trải nghiệm cay đắng sẽ giúp bạn chiêm nghiệm cuộc sống mình một cách rỏ ràng và chính xác hơn. Nột thất bại luôn chứa đựng niềm hi vọng. Một sự kết thúc bao giờ cũng đi liền với một sự khởi đầu, nếu bạn nhận ra.

Nếu ai đó làm bạn tổn thương, đau buồn hay làm tan nát trái tim bạn, hãy tha thứ cho họ vì chính họ sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của niềm tin.

Hãy nói chuyện với những người trước giờ bạn chưa từng trò chuyện và nên lắng nghe họ một cách chân tình.

Hãy tự nhủ rằng mìh là một người vững vàng. Vì nếu bạn không tin vào chính bạn, sẽ rất khó khiến người khác tin vào bạn được. Bạn có thể tạo nên cuộc sống của mình với bấc cứ điều gì bạn muốn, và sống trọn vẹn với nó.

Nếu ai đó yêu bạn thực sự, hãy trân trọng tình cảm ấy và mở lòng ra với họ, không chỉ bởi họ yêu bạn, mà còn bởi họ đang giúp bạn biết cảm nhận và nhìn cuộc sống bằng một tâm hồn sâu sắc.

Bạn không bao giờ biết trước được điều gì đang chờ đón bạn ngày mai. Hãy sống hết mình cho ngày hôm nay và tin tưởng vào ngày mai dù bất kỳ điều gì xày ra đi nữa...

Và điều cuối cùng, hãy chia sẻ bài viết này tới bạn bè của bạn nhé.
(Nguồn từ http://nhatky.name)

Aug 26, 2010

Mẹ và cuộc hành trình của bạn


Mẹ là tất cả của con... (ảnh minh họa)
Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử.
Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi mẹ gọi.
Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quăng đĩa cơm xuống sàn.
Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn ăn.
Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào đống bùn gần nhất.
Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cám ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”
Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả bóng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.
Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem. Bạn cám ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào lòng bàn tay.
Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học piano. Bạn cám ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc thực hành.
Khi bạn 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, từ đi chơi bóng đến tập thể dục rồi hết tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. Bạn cám ơn mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy ra khỏi xe và chẳng bao giờ quay lại.
Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê. Bạn cám ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, mẹ dặn bạn rằng không được xem những chương trình ti vi nào đó. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo mẹ rằng không biết thế nào là sành điệu.
Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quên chẳng viết lấy một lá thư.
Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. bạn cám ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất cứ lúc nào có thể.
Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tán dóc trên điện thoại đến giữa đêm.
Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày tốt nghiệp của bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.
Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn, lái xe đưa bạn đến trường đại học, mang túi sách cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.
Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai. Bạn cám ơn mẹ bằng cách trả lời :” Con không muốn giống mẹ”.
Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem mẹ có thể tặng bạn một chuyến du lịch Châu Âu không?
Khi bạn 23 tuổi, mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.
Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch tương lai của bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.
Khi bạn 25 tuổi, mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và bảo mẹ yêu bạn biết bao. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa tít.
Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi bạn và khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.
Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ một sinh nhật của người thân. Bạn cảm ơn mẹ bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.

Mẹ đã tảo tần vì tôi... (ảnh minh họa)
Khi bạn 50 tuổi, mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tìm đọc sách về đề tài :” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.
Và rồi, một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan tành. ” Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài. Bàn tay đưa nôi… có thể cai trị cả thế giới.”

Ta hãy dành một giây phút nào đó để báo hiếu và tỏ lòng kính trọng đối với người ta gọi là Mẹ, dù rằng một số người có thể sẽ không nói điều đó thẳng thắn với mẹ mình. Chẳng có điều gì có thể thay thế mẹ được. Hay trân trọng từng giây phút, dầu rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ bạn!!!

Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những phiền muộn, niềm vui cũng như nỗi thất vọng của bạn. Hãy tự hỏi chính mình:” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không???”.

Yêu thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ. Khi mẹ ra đi, những kỉ niệm yêu mến của qua khứ và cả nuối tiếc sẽ ở lại.
Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển nhiên. Yêu mẹ hơn bản thân mình, vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không có Người
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ,mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn, mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”.
(SƯU TẦM)

Aug 25, 2010

Chùm truyện cười giảm sì-trét ( only 18+...hihi...)

1. Cao thủ

Cô gái xinh đẹp xin phép mẹ đi dự dạ hội. Trước khi đi mẹ cô dặn: “Con đã lớn rồi, nên học cách phòng ngừa những tên Sở Khanh”.
- Phòng ngừa thế nào hả mẹ?
- Khi có đứa nào muốn đi xa hơn giới hạn cho phép, con hãy hỏi nó: “Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?”. Bọn đàn ông trẻ thường ngại chuyện con cái lắm vì chúng sợ chịu trách nhiệm.
Ghi lời mẹ, cô gái đến dạ hội. Hôm đó các chàng trai đều thi nhau đến mời nàng nhảy. Chàng trai thứ nhất tiếp cận nàng là một công tử cực kỳ đẹp trai, sau khi đi gần hết điệu Valse, chàng trai kín đáo hôn nhẹ vào bờ vai cô gái. Cảm nhận “điều khác lạ”, cô gái liền hỏi:
- Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?
Anh chàng bỗng tái mặt, đưa cô gái về chỗ ngồi và lủi ra xa.
Kẻ thứ hai là một chủ doanh nghiệp nổi tiếng giàu có, bước nhảy của anh ta cực kỳ điệu nghệ, vòng tay rắn chắc khỏe mạnh. Cô gái thấy tâm hồn xao xuyến. Bỗng nhiên cô cảm thấy bàn tay đáng nhẽ phải để hờ ở hông nàng đang di chuyển xuống dưới. Cô lại thì thầm vào tai anh chàng:
- Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?
Bước nhảy của chàng thương gia dần dần rối loạn, mắt bỗng mờ đi. Kết thúc điệu nhảy, anh chàng lủi nhanh vào đám đông.
Kiểm chứng kinh nghiệm của mẹ thành công, cô gái tự tin đi tìm nạn nhân mới. Lần này là một anh chàng trông rất ngố lại nhảy không đẹp, thỉnh thoảng còn giẫm vào chân cô. Sau một hồi vất vả, chàng ngố tỏ ra ngượng ngùng vì sự vụng về kém cỏi của mình mới ngỏ lời mời nàng ra ngoài đi dạo. Đến bên chiếc ôtô, anh chàng mở cửa đưa nàng vào trong. Cảm thấy điều gì đó không ổn, cô gái liền hỏi:
- Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?
Anh chàng sáng bừng mắt đáp lại câu hỏi của nàng bằng một nụ hôn nồng cháy.
Sau khi đáp lại nụ hôn, cô gái lại hổn hển:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Anh chàng vẫn không trả lời nàng mà nhẹ nhàng gỡ bỏ quần áo nàng ra… Cô gái cố gắng gồng người hỏi lại lần cuối cùng:
- Chúng… ta… sẽ… đặt… tên… con… là… g…..ì?
Chàng ngố lúc này mới nhẹ nhàng rút trong túi quần ra chiếc bao cao su và nói với nàng:
- Nếu nó thoát được ra khỏi cái này, chúng mình sẽ đặt tên nó là David Copperfield nhé!


2.Chọn chồng
Chị kia, chán cái cảnh sống thui thủi một mình lắm rồi.Rồi một ngày kia,không còn dằn được lòng nữa,chị ấy mới đăng báo tìm bạn trai,với những điều kiện sau :
1. Không được vũ phu.
2. Không có cái màn…quất mã truy phong.
3. Phải giỏi trong chuyện…chăn gối.
Báo đăng được vài hôm thì một ngày nọ, chuông cửa bần bật reo inh ỏi. Chị ta vội vàng ra mở cửa, thấy một anh ngồi xe lăn, hai tay không có mà hai chân cũng chẳng còn! Mặt mũi hớn hở toét miệng ra chào :
- Thể nguyện lời đăng báo của em, anh xin trình diện. Như em thấy, anh chẳng còn cánh tay nào để có thể nặng nhẹ với em được; chân thì đã…rụng, có bỏ em để chạy thì cũng chẳng xong.
Chi kia sốt ruột lắm, hỏi ngay:
- Được rồi. Thế…Thế…Cái chuyện gối chăn thì như thế nào?
Anh nọ trả lời:
- Thế theo em thì anh bấm chuông cửa bằng cách nào?


 Nghiên cứu triết học

Có một chàng sinh viên ngồi chơi bên bờ một hồ nước rộng. Trời nóng, thấy xung quanh vắng vẻ, anh chàng mới cởi hết quần áo, nhảy xuống tắm truồng. Tắm táp thoả thích, đến lúc định lên bờ chàng bỗng nhận ra bên cạnh đống quần áo của mình có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đọc sách. Không biết làm thế nào, anh chàng lặn xuống đáy hồ tìm kiếm một lúc, vớ được một cái xô mà ai đó đã vứt xuống hồ ngày trước, chàng bèn lấy cái xô úp … lại và đi lên bờ. Ðến gần cô gái, chàng cất tiếng hỏi:
“Cô gái ơi, em đang đọc gì thế?”
Cô gái ngước cặp mắt bồ câu nhìn chàng chăm chú, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước bộ dạng của chàng, trả lời:
“Em đang nghiên cứu Triết học”
Chàng trai đưa mắt nhìn đống quần áo của mình, hỏi tiếp:
“Nghiên cứu triết học, thế cô có thể đoán được tôi đang nghĩ gì không?”
Nói đoạn chàng lại liếc đống quần áo. Cô gái nhìn chàng chăm chú, một lúc lâu sau mới cất tiếng trả lời:
“Anh nghĩ rằng chiếc xô có đáy, nhưng thực ra thì nó không có”.


Món quà của thượng đế
Một ngày nọ, thượng đế nói với Adam: “Ta có một tin vui và một tin xấu cho con. Con muốn nghe tin nào trước?”. Adam ngước nhìn thượng đế và trả lời: “Hãy cho con được biết tin vui trước”.

Thượng đế giải thích: “Ta cho con 2 bộ phận mới, một cái gọi là não. Nó sẽ giúp con tạo ra những thứ mới lạ, giải quyết các vấn đề và có những cuộc trò chuyện thông minh với Eve. Cái thứ 2 là bộ phận sinh dục. Nó sẽ mang lại cho con những khoái cảm thể chất, giúp con lưu truyền lại trí tuệ của mình và nhân rộng cuộc sống trên trái đất. Eve sẽ rất hạnh phúc khi con có bộ phận này để giúp nàng sinh con”.

Adam vui sướng thốt lên: “Đó là những món quà thật tuyệt vời. Còn tin gì xấu sau sự kiện vui mừng này chứ?”

Thượng đế nhìn Adam với vẻ mặt đau khổ và nói: “Con sẽ không thể sử dụng 2 món quà này cùng một lúc”.

 


Có biết là ai không

Mấy anh chàng tán gẫu với nhau. Một người hỏi:
- Các cậu có biết Gutenberg là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu chịu khó đi học buổi tối như tớ, các cậu sẽ biết Gutenberg là người đã sáng chế ra máy in. Còn Parmentier, các cậu có biết là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu đi học buổi tối, các cậu sẽ biết Parmentier là người đã tìm ra khoai tây. Không chịu đi học buổi tối, các cậu sẽ ngu dốt suốt đời.
Nghe vậy, một người bực tức nói:
- Được rồi, chúng tớ không biết Gutenberg và Parmentier. Nhưng cậu, cậu có biết Totoche là ai không?
- Không.
- Thế này nhé, Totoche là thằng cha vẫn đến với vợ cậu trong lúc cậu đi học buổi tối…


Ai lăng nhăng
Một đôi nam nữ đang ngủ như hai đứa trẻ vô tội. Tới ba giờ sáng, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên ở phía ngoài. Người phụ nữ nhảy ra khỏi giường và la lên với người đàn ông,
“Chết rồi! Chồng em về đấy!”
Thế là người đàn ông nhanh chóng nhảy ra khỏi giường trong trạng thái trần như nhộng và nhảy ra khỏi cửa sổ như một người điên. Anh ta rơi bịch xuống đất, chạy qua một bụi gai, rồi chạy rất nhanh về phía xe ô tô.
Vài phút sau, anh ta quay lại và la lên với người phụ nữ: “Tôi là chồng cô đây, đồ hư hỏng!”
Người phụ nữ hét lại: “Ờ? Thế sao anh lại chạy? Đồ lăng nhăng!”

 


 

Aug 23, 2010

chuyện tình về mưa

chuyện tình về mưa

Nó đã từng rất ghét mưa, vì mưa làm nó cảm thấy buồn và cô đơn. Nhưng vào một đêm mưa, nó gặp anh và rồi...
Mưa!
Nó ghét mưa! Tại sao người ta cứ bảo mưa là lãng mạn, là ngọt ngào? Riêng nó, nó chỉ cảm thấy khi ngồi trong nhà trước màn hình desktop mà có tiếng mưa thì cô đơn kinh khủng. Không khí ẩm ướt, bầu trời đen xì là những gì nó hình dung về mưa. Một con người thực tế như nó không thể nào thích mưa được (là Ngọc - bạn thân của nó nói thế.) Dĩ nhiên rồi, làm sao mà thích được khi giờ nó muốn ra ngoài đi ăn kem, đi lượn phố với đứa bạn thân nó yêu nhất trần đời, nhưng mưa vậy thì sao mà đi?

Hai đứa chơi với nhau được ba năm rồi, đi đâu cũng có nhau. Đã có lúc hai đứa đã hứa với nhau sẽ có người yêu cùng một ngày và còn... hứa hôn cho con của hai đứa sau này nữa, (potay.com luôn). Và rồi nó chợt nhớ ra hôm qua Ngọc bảo nó: “Chị ơi, em yêu rồi”. Nó ...., nó nghĩ Ngọc lại đùa như mọi khi, nhưng nó đã nhầm đứa bạn thân đã quên lời hứa mà có người yêu trước nó mất rồi.

Trời vẫn cứ mưa. Chán!
Nó từng ghét mưa, vì mưa thường khiến nó cảm thấy buồn, cô đơn...
Nó bật dậy rời khỏi ghế! Mưa thì sao chứ? Có ai bảo mưa là không được đi ra ngoài và làm những điều nó thích đâu? Dù giờ nó chỉ đi một mình! Nó đang thẫn thờ trên con cào cào thì, bỗng nó ngã cái oạch vì đâm phải ai đấy. Sao đen thế không biết, nó nhớ khi ra đường đã bước chân phải trước rồi mà?. Chưa kịp “phát biểu cảm tưởng” thì người đối diện tấn công luôn:

- Mới thất tình à? Đi mà không nhìn đường gì cả, rồi còn không xin lỗi nữa.

Trời đầu óc nó quay cuồng, cái miệng mọi ngày chỉ dùng để “ biện luận” giờ cứng đơ không biết cử động. Ai bảo là nó không xin lỗi đâu cơ chứ, đấy là đau quá chưa kịp nói thôi. Mà sao, người đâu mà nói năng khó nghe thế không biết, lại còn nói nó thất tình nữa. Nhìn bộ dạng nó chán đời lắm à? Nó bướng bình nhìn người đó như thách thức, hình như không thể chịu đựng nổi ánh mắt phản kích đó, người kia lại lên tiếng:

- Thôi tha cho bé, về đi. Trời mưa như này mà còn ra đường.

Đôi mắt mở to ngạc nhiên hết sức, một con bé cao 1m7 không thể nào để người khác gọi là bé được. Mặc dù người đó có cao hơn nó cả cái đầu.

- Bé á! Chú nghĩ mình lớn từng nào mà gọi cháu là bé? Cháu đâm vào chú thì đúng là cháu sai, nhưng chưa kịp xin lỗi, chú đã buông “tràng giang đại hải” ra rồi ai mà nói xen vào được.? - Rồi nó xua tay - Thôi được rồi! Cháu xin lỗi chú, tâm trạng cháu đang không được tốt, mong là chú đừng có dạy người không quen giữa đường như thế nữa.

OK? Bye!

Nó đã từng tưởng tượng rằng, mình sẽ có một mối tình đẹp như trong mộng. Một ngày nào đó, nó và Hoàng tử của mình sẽ… đâm xe nào nhau, và khi nó dịu dàng nói: “Xin lỗi anh” thì Hoàng tử cũng sẽ mỉm ....: “Không có gì, em có sao không?” Và thì là… tèn tén ten… chàng đưa nó về và một mối tình bắt đầu. Vậy mà ông chú đó đã phá vỡ cả một giấc mơ hồng ngọt ngào của nó.

Cuối cùng, nó quyết định sẽ tới nhà Ngọc, dù hôm qua đã từ chối. Chả là hôm qua Ngọc năn nỉ nó đến để giới thiệu ai đó. Nó biết Ngọc đang thấy có lỗi mà, thôi thì đến đó cho hết đen, với cả để cho Ngọc bớt áy náy. Mà biết đâu, Hoàng tử của nó lại là người Ngọc giới thiệu thì sao nhỉ?

Nó phải mất 5 giây để hả hốc miệng ra không thể ngậm lại được. Trời ạ! Người ngồi trước mặt nó lúc này là… cái chú hồi nãy. Thì ra người mà Ngọc nói tới là chú này đây. À, phải gọi là anh - đây là anh họ của Ngọc. Biết trước Hoàng tử mà nó tưởng tượng là “lão già lắm điều” này thì thà nó về nhà cho xong. Và hắn ta đã chứng tỏ mình ngay bằng một lời nói đầy khiêu khích:

- Chúng ta có duyên đấy nhỉ, rất vui khi được gặp cháu. Không ngờ người mà Ngọc ca tụng là vui tính dễ thương lại là cháu à?

Nó ..... Nụ .... như mếu, cái lão già này được đấy:

- Ừm, không hiểu duyên truyền kiếp hay sao ấy? Cháu nhớ là cháu không nợ ai cái gì cả. - Rồi quay ra hỏi Ngọc - Người mà em ngưỡng mộ là lão già khó tính này à?

Nó tưởng hắn sẽ tức lắm, ai ngờ hắn chỉ ...., .... như thể chưa bao giờ được nghe 1 câu chuyện .... buồn .... như thế. Lời mình nói buồn .... vậy sao?

- Sao cháu biết chú là ông già khó tính vậy nhỉ? Chú nhớ điều này chỉ một mình chú biết mà. Cháu thật thú vị! - Nói rồi, hắn để lại một cái nháy mắt đầy ẩn ý, và biến mất sau cánh cửa. Nhìn theo bóng hắn, nó mới thấy rằng trời đã hửng nắng từ lâu…
... nhưng vào một đêm mưa...
Trời hôm nay đẹp thật, nhưng nó vẫn thấy trống trải quá. Nếu như mọi lần thì giờ nó và Ngọc sẽ cùng đi đâu đó, hoặc làm một cái gì đó dù là rất vớ vẩn. Nó chợt nhớ tới những ngày tươi đẹp đó. Chỉ tại mấy gói kẹo và những lời “đường mật” của Kiên - người đã cướp Ngọc từ tay nó, mà giờ nó phải lang thang một mình. Đang thẩn thơ suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên… “Ầm”. Một ai đó lại phải gánh cái “thành quả” của nó mất rồi. Nó cúi đầu lí nhí xin lỗi, thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc đến phát sợ:

- Sao lần nào anh cũng là nạn nhân của em thế nhỉ?

Đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên, lại là Khánh – “ông chú già khó tính”.

- Ừm, tại anh chọn đúng lúc thôi, mấy khi được em tông xe cơ chứ? - Nó vênh mặt nói lại.

- Ờ, cũng đúng. Mà sao lần nào khi gặp anh em cũng thích cãi nhau thế nhỉ?

- Đâu có ai mà dám cãi nhau với anh đấy là em tranh luận đấy chứ?

- Thì tranh luận. Đi uống nước không em, anh mời.

Trời, hôm này “ông già khó tính” mời nó đi uống nước cơ đấy. Nó nhớ là chưa lần nào từ buổi đầu gặp Khánh (ba tháng rồi) mà cả hai không cãi nhau. Thế mà hôm nay lại mời đi uống nước. Không biết định giải hoà hay khiêu khích đây? Nó nhìn tỏ vẻ ra nghi ngờ, làm Khánh bối rối:

- Sao em nhìn anh ghê vậy, chỉ là đi uống nước thôi mà, em mà còn đi lượn phố nữa chắc sẽ có nhiều tai nạn đáng tiếc xảy ra mất.

Lại khiêu khích rồi đây, nhưng không hiểu tại sao nó lại đồng ý đi uống nước. Phải chăng nó đang cảm thấy cô đơn quá, có ai đó bên cạnh sẽ tốt hơn thì sao?
Khánh dẫn nó đến quán nước khá yên tĩnh và nó thích những nơi như thế. Sao hôm nay Khánh nay dễ chịu vậy nhỉ, không giống như ông già khó tính mọi ngày nữa. Và rồi, khi ngồi nói chuyện với Khánh “trong hoà bình” chứ không phải là “tranh luận liên miên” như những ngày trước, nó mới nhận ra những câu chuyện Khánh kể thật thú vị. Nó mải nói chuyện đến nỗi quên mất rằng đã đến lúc nó phải đi học. Tự dưng nó cảm thấy tiếc khi phải về trong lúc này, một cảm giác rất lạ.

- Hôm nay là sinh nhật anh nên đừng thắc mắc tại sao anh lại mời em đi uống nước, đối thủ ạ - Khánh nháy mắt và .....

- Happy birthday!

... mọi chuyện đã thay đổi khi nó gặp anh và tình yêu nảy nở.

Nó ấp úng và lúng túng vì bất ngờ nên không mua được quà gì cho Khánh. Bất chợt, nó nhớ ra là mới mua một quyển sách rất hay, lại trùng hợp nữa rồi. Nó lấy ra và ghi lên đó, không phải là một lời chúc mà là một câu thành ngữ nó tâm đắc:
“Đừng bao giờ nói tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn còn cảm thấy có thể tiếp tục - Đừng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt đó vẫn còn có thể giữ chân bạn”.

Rồi nó ký tên: Đối thủ truyền kiếp.

Lúc Khánh ra trả tiền nước nó đã nhanh tay cho vào trong cặp của Khánh. Nó thấy vui vì chợt nhận ra ông già khó tính đó thật dễ mến. Bất chợt, rất vu vơ thôi, nó chợt nghĩ rằng nếu Khánh là Hoàng tử của nó thì sao nhỉ? Nghĩ rồi nó mỉm .... cũng rất vu vơ khiến Khánh phải quay lại nhìn nó ngạc nhiên nhưng nó vội vàng quay lưng đi mất.

Hai tháng sau, sinh nhật nó lấp lánh đầy hoa và nến! Ngọc đến từ sớm cùng cậu bạn trai, và hì hụi chuẩn bị mọi thứ cùng nó, dù thật ra thì cũng chẳng có gì để mà chuẩn bị, bởi nó chỉ làm bữa tiệc sinh nhật này rất nhỏ, chỉ cho bốn người. Nhưng hoá ra đó lại là sinh nhật vui nhất trong đời nó, khi nó mở tấm thiệp chúc mừng của Khánh ra:

“Anh thích em ngay từ khi nhìn thấy bức ảnh của Ngọc cho anh xem. Và cũng rất bất ngờ chúng ta đã gặp nhau trong một ngày mưa như hôm nay. Làm bạn gái anh nhé”.

Nó .....

Một ngày mưa đầy ánh nắng. Nhưng nó bắt đầu thấy thích mưa mất rồi. 

 (Internet)

Mưa và nước mắt

Mưa và nước mắt

Ừm lức trước có đọc một câu chiện rất hay trên trang nào đó, mà bây giờ tìm lại ko thấy. Mình xin mạn phép đưa nó ra cho bà con cùng đọc he

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.
Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?”- anh hỏi cô mà lòng đầy thắc mắc:“Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm”. Anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô và trả lời. “Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?”Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.
Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.
Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.
Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: “Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất”.Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:“Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?”. Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: “Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng… em đang khóc…”
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình… tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt….

Lòng tự trọng

Lòng tự trọng

Tục ngữ ta có câu “Giấy rách phải giữ lấy lề”- dù đói khổ đến đâu cũng không làm điều gì trái với lề thói xã hội và gia phong, danh giá gia đình. Tục ngữ phương Tây cũng có câu “Khát thì uống nhưng không uống thuốc độc”. Đó chính là thể hiện lòng tự trọng của con người, trước tự xử sự với mình, sau xử sự với người xung quanh.

Lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, thời nào cũng đầy ắp lòng tự trọng đó. Ngày nay, với lòng tự hào dân tộc và tự trọng cá nhân, biết bao chiến sĩ vượt qua mọi khó khăn, ngày đêm bảo vệ vững chắc an ninh quốc gia; biết bao công nhân, nông dân vươn lên làm chủ công nghệ, kỹ thuật mới, để trụ vững, đi lên trong cạnh tranh kinh tế...
Song rất đáng tiếc, những năm gần đây, do đánh mất lòng tự trọng nên một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên (CB-ĐV) đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Đảng, pháp luật Nhà nước.
Nếu có lòng tự trọng công dân, chứ chưa nói là đạo đức, trách nhiệm CB-ĐV, chắc rằng họ sẽ không nghĩ ra mưu ma chước quỷ, dấn sâu vào con đường bán rẻ danh dự cá nhân, đục khoét của Nhà nước, của nhân dân để “vinh thân, phì gia”; sẽ không có chuyện khai man lý lịch, mua bán bằng cấp, để được đề bạt, lên lương... Nếu có lòng tự trọng thì chắc rằng người thầy thuốc sẽ rất ngượng ngùng khi có tiền “lót tay” mới khám chu đáo và chăm sóc tận tình người bệnh; sẽ không có chuyện đang tâm ăn chặn tiền cứu trợ lũ lụt, tiền trợ cấp người nghèo, người có công, tiền chống dịch...
Sau cùng, nếu có lòng tự trọng, chắc rằng những người quyền cao chức trọng, khi không hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí sai lầm, sẽ xin từ chức, xin miễn nhiệm, chứ không chờ đến tổ chức phải ra quyết định miễn nhiệm.
Người có lòng tự trọng là không tự dối mình, hỡm mình, dối trên lừa dưới, cái tốt phô ra, xấu xa đậy lại. Lòng tự trọng của con người bình thường đã rất quan trọng, bởi đó là danh dự cá nhân. Đối với CB-ĐV, đặc biệt đối với người có chức quyền, lại càng quan trọng. Bởi nếu không có lòng tự trọng, người ta có thể làm bất cứ việc gì mà họ muốn miễn là có lợi cho mình, dù có hại người, thậm chí hại nước hại dân, như đã và đang xảy ra hàng ngày xung quanh ta.
Nhưng lâu nay, việc quản lý và giáo dục CB-ĐV thường mới chú trọng những vấn đề đại sự, cao siêu như lý tưởng cách mạng, tư tưởng chính trị..., mà rất coi nhẹ về nhân cách, sinh hoạt và cách ứng xử, trong đó có lòng tự trọng, tự giác của cá nhân. Ngay việc kiểm tra tổ chức đảng và đảng viên, việc xếp loại đảng viên, tổ chức đảng cũng có tình trạng tương tự. Do vậy, mới có hiện tượng một số CB-ĐV ở cơ quan, doanh nghiệp thì được “đánh giá” là tốt, nhưng ở khu dân cư và ra ngoài xã hội thì kém. Có cơ quan, đơn vị, tổ chức đảng được xếp là vững mạnh, trong sạch, nhưng không ít thành viên lại yếu kém.
Coi trọng phát huy nhân tố chủ quan của con người, mà lòng tự trọng của con người là thành tố rất quan trọng, cần được nhận thức đúng và làm đúng.
Đan Tâm
 (SƯU TẦM)

Sống hai mặt


Sống hai mặt


Và khi bỏ lớp mặt nạ ra...bạn là bạn hoặc là cái gì đó, không xác định - một sản phẩm của xã hội đang quay cuồng trong cạnh tranh, gấp gáp. Bạn tự hỏi bạn là ai, hoặc bạn không kịp hỏi vì bạn phải đeo một lớp mặt nạ khác để ứng đối với cái xã hội đang di chuyển. Nếu bạn không đeo mặt nạ vào thì bạn nghĩ rằng bạn sẽ "chết",

Sống hai mặt, điều này thật đáng sợ nếu như người sống hai mặt là bạn bè người thân, bạn không thể xác định được họ, hoặc bị lớp mặt nạ của họ cái lớp mặt nạ tươi đẹp quyến rũ. Bạn tin, và bạn trả giá. Những bài học đắt giá trong cuộc sống, học tập, công việc. Và khi họ lột bỏ tấm mặt nạ ra họ là con người hoàn toàn khác, họ cướp trắng cơ hội của bạn mà bạn không hề ngờ, họ phá hoại niềm tin của bạn. Bạn gục ngã vì kẻ hai mặt đó, bạn không ngờ, đó luôn là người bạn tin cẩn, bạn không ngờ. Một người sống hai mặt luôn đáng sợ, vì họ thâu tóm những gì họ muốn với bộ mặt giả, họ sẽ dùng những sợi dây điều khiển những con rối - những người quanh họ, mà không ai hề hay biết?
Bạn có sợ người sống hai mặt không? Thế bạn nghĩ sao khi trong con người bạn cũng có hai mặt, thậm chí nhiều mặt? Thật đáng sợ phải không? Nhưng đáng sợ hơn nhiều người lại gọi đó bằng cái tên mỹ miều ""nghệ thuật sống"...

Một cô gái xinh đẹp, nhà giàu, ở Hà Nội, hòa đồng, dễ gần, đến trường với bao ánh mắt hâm mộ, yêu quý. Một con người năng nổ, tham gia các hoạt động, bao nhiêu người ngưỡng mộ, bao nhiêu người ghen tỵ. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô gái ấy hút thuốc lá, lắc ở những quán bar, thậm chí cô dễ dàng trở thành gái bao, đi "tàu nhanh" với những công tử, đại gia, gào thét đập phá, "chơi đủ ngón đời". Vì sao thế? Cô ấy thiếu tiền? Không. Gia đình cô chu cấp đủ, thậm chí thừa. Sáng ra khi cô lột tấm mặt nạ, lại một con người khác. Vì khi sống ở hai thế giới kia, cô thấy thích thú, khỏa lấp thú tò mò của cô, và cái thế giới thứ hai kia dường như làm cô hài lòng, không phải gò ép trong quy chuẩn xã hội mà cô phải răm rắp làm theo, cô thấy tự hào cuộc sống của cô là những mảnh ghép hình cô có thể ghép nó thành hai hình ảnh. Sáng ra cô lại đi bên người yêu, đến giảng đường.

Đó chỉ là một ví dụ, theo tôi nó chưa phải là đúng với bạn. Bạn không phải là hai con người, hai lớp mặt nạ rõ ràng đối nghịch nhau như cô gái tôi nói. Nhưng bạn thử ngẫm lại xem, hình như bạn cũng có chiếc mặt nạ đấy, nó không phải là quá rõ ràng để bạn thấy. Mà nó len lỏi dần dần...Bạn đến cơ quan, đến trường bạn biết bạn phải thể hiện thế nào với sếp, với giảng viên để chiều lòng họ để có cái bạn muốn cơ hội thăng tiến, bạn biến thành một khuôn mẫu phù hợp với đôi mắt của cấp trên. Bạn cố gò hàn một lớp mặt nạ như thế. Họ nhìn bạn và nghĩ: "Đúng như những gì ta mong muốn". Nhưng khi quay trở lại với bạn bè hay gia đình những người bên cạnh bạn, bạn mới lộ rõ bạn là ai, bạn không "vâng dạ" nữa, bạn vứt tất cái mặt nạ "ngoan hiền" đi, bạn ích kỷ, khinh khỉnh nhìn mấy đứa bạn cùng phòng quê mùa, ngu ngốc, khó chịu với bố mẹ bạn khi không thỏa mãn ý thích của bạn. Mặt nạ bạn đeo đã vứt sang một bên, bạn là cái phần xấu còn lại...

Cuộc sống với guồng quay đến khắc nghiệt, bạn có thể bị đánh bật ra bất cứ lúc nào, làm sao bạn có thể tin được khi việc thì ít, người thì nhiều, khi cơ hội chỉ có một, hoặc khi cả trong tình yêu, bạn muốn đạt đến cái mốc nào đó, bạn chợt nhận ra nếu đúng là mình thì không được, bạn cần có khuôn mặt khác nếu không sẽ bị out.
Nhiều mặt trái của xã hội đã nhào nặn ra những lớp mặt nạ cho giới trẻ chúng ta, với những vấn đề, những quan niệm phương Tây, những lối sống ích kỷ thực dụng...Nhưng cũng chính những người hai mặt đó phải sống trong sự dằn vặt một ngày khi mặt nạ đó bị rơi ra, khi cái lớp mặt nạ thật sần sùi, đen đúa hiện ra, bao nhiêu người coi khinh bạn. Bạn hoảng sợ, nhưng không biết làm thế nào và bạn bị mắc trong cái vòng đó, nó thít chặt bạn...Để rồi nhiều bạn trẻ mắc những chứng bện về tâm thần, hoảng loạn...

Bạn biện minh rằng đó không phải là hai mặt mà là thích nghi. Thích nghi như thế nào đây khi tâm trạng bạn luôn bị xé làm đôi, luôn dằn vặt...Hãy chín chắn để nhìn nhận lại, đừng để những lợi ích mưu toan ăn mòn con người thật của bạn.

Hạnh phúc: Điều quan trọng nhất trong cuộc sống


Hạnh phúc: Điều quan trọng nhất trong cuộc sống

“Điều quan trọng nhất trong cuộc sống? Nếu người ta hỏi một người trong cơn đói, đó sẽ là thực phẩm. Với một kẻ nào đang lạnh, đó sẽ là hơi ấm. Và nếu một ai đang cam chịu cô đơn, chắc chắn đó sẽ là sự gần gũi với người khác”.
Nếu có ai đã từng đọc quyển sách tiểu thuyết lịch sử triết học của Jostein Gaarder “Thế giới của Sophie” hẳn sẽ còn nhớ tác giả đã trả lời vấn đề mà mọi người đều cần phải quan tâm này bằng sự khẳng định của các triết gia: “Con người không chỉ sống bằng bánh mì. Mọi người đương nhiên cần thực phẩm. Cùng tình yêu và lòng trìu mến nữa. Nhưng có điều gì khác mà tất cả chúng ta đều cần: đó là biết chúng ta là ai và tại sao chúng ta sống”.
Bạn có bao giờ ngồi một mình thinh lặng và suy nghĩ về câu hỏi: “Bạn là ai? Tại sao bạn có mặt trên cõi đời này? Điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn?”. Câu trả lời tùy thuộc vào mục đích sống của bạn là gì. Nếu mục đích sống của bạn là sự giàu có thì tiền bạc là quan trọng nhất. Nếu đó là có được một địa vị cao trong cuộc sống thì sự thăng tiến trong sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Còn nếu đó là hạnh phúc thì gia đình và tình yêu là quan trọng nhất.
Có một điều mà bạn cần biết đó là cần phải coi trọng các giá trị tinh thần, quan tâm đến những giá trị tinh thần sẽ làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc nhất hơn là coi trọng đồng tiền. Tiến sĩ Vũ Minh Khương trong bài viết “Năm mới, nói chuyện đổi mới tư duy” có nhận xét: “Hầu hết các doanh nhân giàu có và có tiếng tăm lừng lẫy đều bắt đầu sự nghiệp của mình bằng say mê và tâm huyết tạo nên giá trị mới đặc sắc cho xã hội chứ không phải tham vọng làm giàu bằng mọi giá. Sự giàu có dường như là hệ quả chứ không phải là động lực chính yếu cho nỗ lực vươn lên của họ”.
Người hạnh phúc là người biết mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người chính là sống làm sao cho mình được hạnh phúc và để làm được điều đó thì cần phải mang hạnh phúc đến gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cũng đừng quên mang hạnh phúc đến cho chính mình bằng những thú vui giải trí cùng mọi người xung quanh nhiều hơn. Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, hãy luôn quan tâm đến tất cả những điều đó.
(SƯU TẦM)

Anh cần một lối đi không có em


Anh cần một lối đi không có em

Ảnh: farm4.static.flickr.com.
Trong mơ hồ anh nghĩ rằng: “Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, em sẽ quay lại và gặp được mình”. Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng em đã không về...
Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ.

Trước khi cất bước, anh muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà anh đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về em. Có lần anh đã nói với một người về thói quen đã hình thành từ lúc nhỏ của anh, không biết là anh đã nói với em chưa. Đó là mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong anh nhiều ấn tượng, anh luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa. Giờ thì anh vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy, có lẽ, như vậy mới chính là anh.
Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật! Em chỉ đến thăm và an ủi một thằng ngốc đang bước đơn độc một mình cùng những nỗi đau.
Những khoảnh khắc có em thật ngắn ngủi. Em đi, gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh anh giờ lại như trước kia, tất cả lại im ắng ngủ vùi, nhưng trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của em. Đó là điều duy nhất em để lại cho anh cùng biết bao kỉ niệm và cảm xúc vui buồn, mỗi cảm xúc ấy mang một sắc màu mà anh yêu quý vô cùng. Đứng nhìn mãi dấu chân, anh không biết mình mãi khắc lên bao nhiêu chiếc lá chữ “nhớ em".
Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em.
Trong mơ hồ anh nghĩ rằng: “Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, em sẽ quay lại và gặp được mình”. Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng em đã không về.
Trong tĩnh lặng, ngột ngạt, anh bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có em? Lá cứ rơi, rơi trên vai anh, trên tóc anh ngày một nhiều. Anh không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi? Chỉ biết nếu tiếp tục như thế, anh sẽ bị chôn vùi mất thôi. Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em.
Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm! Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc.
Thoát ra khỏi nơi ấy , anh mới nhận ra phía trước con đường dành cho anh vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh anh đẹp dịu dàng, anh chợt nhận ra gió vẫn luôn tồn tại quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho anh. Nhịp sống vẫn đang hối hả, những người bạn song hành cùng anh giờ đã đi trước anh thật xa vậy mà anh lại ngồi đây chẳng biết để làm gì? Không được đâu, phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi , anh đã tự thức tỉnh mình như thế.
Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỉ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình.
Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên.
Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước.
Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em mất hút. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình.
Con đường của anh hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa. Anh bước đi gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời, tâm hồn anh lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước.
Một lần cho mãi mãi !
(Sưu tầm)

Aug 22, 2010

Bông hồng cài áo!

Câu chuyện kể về một bà lão, chồng vừa mất. Bà dọn đến ở cùng hai vợ chồng người con và đứa cháu yêu quí.

Năm tháng đã bào mòn sức khoẻ của bà, đôi mắt kèm nhèm, tay lại run rẩy. Bà thường làm tung toé thức ăn trên bàn. Hai vợ chồng người con đã không giấu được vẻ khó chịu. Họ làm một cái bàn nhỏ và đề nghị bà dùng bữa tại đó.

Từ đó bà lão chỉ biết ngồi ăn một mình và nhìn những người khác trong nước mắt. Cứ thế cho đến một tối nọ, thấy con gái đang loay hoay sắp xếp đồ chơi của mình, người cha liền hỏi con:

- Này con gái cưng! Con đang xếp gì thế?

Cô bé ngây thơ nhìn cha và cười hồn nhiên:

- Con đang xếp một cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cha mẹ có thể tự ăn một mình như bà khi con lớn lên!

Cha mẹ cô lặng người một lúc rồi cả hai bỗng nhìn nhau bật khóc. Đêm đó họ đã dẫn mẹ quay về chiếc bàn ăn của gia đình. Và từ đó bà đã cùng dùng bữa trong không khí đầm ấm.

Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà lại làm đổ thức ăn ra bàn.

“Nếu không biết nâng niu, quí trọng hạnh phúc từ những bông hồng còn đỏ thắm trên ngực áo bạn. Cũng đồng nghĩa với việc bạn đang gieo trồng những bông hồng trắng trong đầu óc con trẻ!”.

(Internet)

Aug 18, 2010

HOA TÂM


HOA TÂM


Trong muôn loài hoa khoe sắc thắm hương thơm, hoa tâm là xinh đẹp và giá trị hơn cả vì hoa tâm là hoa lòng, hoa nở trong trái tim con người.
Bạn hãy nở đóa hoa YÊU THƯƠNG trong lòng mình, để từ nơi sâu thẳm tâm hồn không có một bóng dáng hận thù của bất cứ thứ hận thù nào. Hãy " yêu thương kẻ thù " như lời của Chúa Giêsu đã dạy.
Bạn hãy nở đóa hoa BÁC ÁI trong lòng mình, để đôi tay bạn không bao giờ lãnh đạm chối từ một sự giúp đỡ cho những người đồng hương, đồng loại đang lâm cảnh thiếu thốn nghèo nàn.
Bạn hãy nở đóa hoa PHỤC VỤ trong lòng mình, để bạn luôn luôn sẵn sàng như một hướng đạo sinh trong mọi công tác thiện nguyện vô vị lợi, đem lại hữu ích cho tha nhân. Bạn hãy hát lên: "Chính lúc hiến thân là khi vui sống muôn đời".
Bạn hãy nở đóa hoa KHIÊM NHƯỜNG trong lòng mình, để bạn nhìn nhận sự yếu đuối của mình. Nếu bạn có vênh vang, tự cao tự đắc về bản thân mình, thì hãy " vênh vang về những yếu đuối ".
Bạn hãy nở đóa hoa THA THỨ trong lòng mình, để bạn không cầm giữ bất cứ một xúc phạm nào người khác gây ra cho mình, làm tổn thương địa vị danh dự của mình. Bạn hãy tha thứ cho người, để bạn được Chúa thứ tha cho muôn vàn tội lỗi của chính mình. “ Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ”“
Bạn hãy nở đóa hoa HÒA BÌNH trong lòng mình, để bạn chỉ biết kiến tạo sự hiệp nhất, yêu thương vun xới cho sự thuận hòa, cảm thông giữa con người với con người. Bạn hãy đón nhận lấy lời chúc phúc của Chúa: " Phúc cho những ai biết xây dựng hòa bình."
Bạn hãy nở đóa hoa XÂY DỰNG trong lòng mình, để không khi nào bạn phá đổ, hay đạp đổ các công trình chân-thiện-mỹ của những người thành tâm thiện chí trên đời. Bạn hãy ghi nhớ rằng nói dễ hơn làm, phê phán dễ hơn góp ý và phá hoại dễ hơn xây dựng.
Bạn hãy nở đóa hoa CÔNG CHÍNH trong lòng mình, để bạn can đảm khước từ những gì đi ngược với công bình bác ái, không tham lam những của bất chính.
Bạn hãy nở đóa hoa CHÂN THẬT trong lòng mình, để bạn dứt khoát loại bỏ các thứ dối trá, gian tà. Bạn hãy sống trong chân lý, sự thật. Vì chính Chúa là “ Sự thật “
Bạn hãy nở đóa hoa ÁNH SÁNG trong lòng mình, để bạn cố gắng bước ra khỏi bóng tối của tội lỗi, không ẩn mình trong cám dỗ của ma quỷ, không để chúng giam hãm, nô lệ hóa mình.
Bạn hãy nở đóa hoa CAO THƯỢNG trong lòng mình, để bạn biết nâng mình lên trên mọi ti tiện tầm thường, không tính toán nhỏ nhen, không cư xử theo lối tiểu nhân.
Bạn hãy nở đóa hoa VUI MỪNG trong lòng mình, ngõ hầu bạn biết đem lại niềm vui an ủi cho những kẻ buồn sầu, tủi phận, khóc than cho định mệnh nghiệt ngã, cho tương lai đen tối, cho đường đời thử thách...” tìm an ủi người hơn được người ủi an “.
Cuối cùng, bạn hãy nở đóa hoa HẠNH PHÚC trong lòng mình, vì bạn đã diệt trừ những xấu xa để cải thiện thăng tiến trở nên con cái của Chúa " thiện toàn như Cha trên trời là Ðấng thiện toàn".
Nguồn daminh.net

Aug 15, 2010

Hình ảnh Lễ Đức Mẹ Lên Trời

Xin gửi đến các bạn một số hình ảnh về ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời hôm 14-08-2010 vừa qua







Một số hình ảnh khác

Aug 13, 2010

Ngày truyền thống giới trẻ Xóm Thuốc


Thân chào các bạn giới trẻ,

Chúng ta vừa có một buổi giao lưu với các anh chị cựu giới trẻ, để cùng nhau ôn lại chẳng đường 17 năm đã đi qua, có biết bao nỗi buồn vui, thăng trầm của giớ trẻ Xóm Thuốc. Tất cả là nhờ có công sức của cha linh hướng, người bố thân thương của giới trẻ. Bố luôn đồng hành cùng giới trẻ từ khi thành lập đến giờ, không có bố có lẽ giới trẻ sẽ không tồn tại được và phát triển như ngày hôm nay. Bố đã tạo mọi điều kiện để giới trẻ tồn và có buổi tiệc họp mặt hôm nay.

Bên cạnh bố không thể thiếu những người trẻ, những anh chị cựu giới trẻ Xóm Thuốc đã lèo lái con thuyền giới trẻ để chúng em có được như ngày nay. Dù mới dẫn đắt đoàn 1 năm thôi mà thấy đã hết sức khó khăn và cần nhiều nổ lực lắm rồi trong khi bố và các anh chị cựu giới trẻ suốt 17 năm qua. Có làm qua mới biết mới hiểu và thông cảm cho nhau cho những người đứng đầu và BĐH.

Xin cảm ơn bố, các anh chị cùng tất cả các bạn trẻ, những khách mời, những người đã và đang đồng hành cùng giới trẻ Xóm Thuốc.

Cảm ơn tất cả các bạn trẻ đã có mặt trong ngày tuyền thống này, sự hy sinh, hiệp nhất, yêu thương nhau của các bạn để có một buổi tiệc họp mặt thành công và tốt đẹp.

Cảm ơn các bạn giới trẻ mới đã nổ lực nhiều cho việc tập văn nghệ để góp vui và góp phần cho ngày truyền thống được thành công.







Các bạn xem thêm hình ở đây

Aug 6, 2010

Thông báo: Họp mặt truyền thống



#=====================oOo=====================#


Thân mời Anh Chị cựu Giới trẻ trong và ngoài Giáo Xứ.
Nhân dip Lễ Kính Đức Mẹ Maria Hồn Xác lên trời (15-08), là ngày truyền thống của giới trẻ Thiện Chí Gx.Xóm Thuốc.
Trong tình huynh đệ, yêu thương và hiệp nhất, Giới trẻ kính mời Anh Chị đến dự tiệc họp mặt

- Vào lúc 19g00’ thứ năm, ngày 12-08-2010.
- Tại Hội Trường Gx. Xóm Thuốc.

Để chia sẻ những kinh nghiệm sống và chuẩn bị cho ngày lễ kỷ niệm 17 năm thành lập Giới trẻ sắp tới.
Sự hiện diện của Anh Chị sẽ là bằng chứng sống động về tình thương mà anh chị luôn dành cho giới trẻ.

Trân trọng kính mời

Xóm Thuốc, ngày 05/08/2010


#=====================oOo=====================#


Ghi chú: Để tránh lãng phí cho cha, những anh chị và các bạn trẻ nào tham dự được thì xin vui lòng đăng ký sớm. Hạn chót vào ngày 09/08/2010.
Xin cảm ơn.

Mọi chi tiết xin liên hệ:
A.Khang : 0913 911 446
A. Trung : 090 912 7912


#=====================oOo=====================#


Thánh lễ trọng thể vào 14/08/2010
17g00: Đón tiếp cộng đoàn
17g15: Đón tiếp Đức Giám Mục
17g30: Thánh lễ đồng tế
Xin vui lòng đến sớm để tiện việc xếp chổ cho các đoàn thể.



#=====================oOo=====================#

Aug 5, 2010

NHỮNG CON DỐC CUỘC ĐỜI



Khi bạn đạp xe lên một con dốc con, mồ hôi chảy ướt áo và bàn chân tưởng như mỏi nhừ thì bạn sẽ được tận hưởng sự tuyệt vời khi chiếc xe lăn nhanh xuống con dốc phía trước, những giọt mồ hôi bốc hơi, để lại cảm giác mát lạnh khiến bạn quên nhanh tất cả mệt mỏi...
Cuộc sống cũng giống như một con đường rất dài. Dù có đang chạy trên những đoạn bằng phẳng, người ta vẫn không bao giờ quên sẽ có lúc phải đối diện với việc lên dốc và cả xuống dốc. Một người bạn đã nói với tôi điều giản dị ấy khi cùng một lúc, cô bạn phải đối diện thất bại, cả trong tình yêu lẫn trong công việc ở công ty. Điều làm tôi nể phục cô bạn ấy là sự can đảm. Cô ấy không khóc, không oán trách, cũng không lặng lẽ suy sụp. Bởi lẽ bạn tôi biết tự thu xếp, đặt những nỗi buồn sang một bên, dành sức lực để tiếp tục "vượt dốc".
Rất nhiều khi trong nhịp sống gấp gáp này, nỗi mệt mỏi, sự chán chường, cảm giác thất vọng đã vắt kiệt sức lực; lấy đi niềm lạc quan. Bạn muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nếu bạn dừng lại và quay nhìn trở về điểm xuất phát, bạn sẽ biết cái cảm giác tuyệt vời khi nhìn những gì ta đã vượt qua. Có thời điểm bạn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh dốc. Hít thật sâu và nhìn kỹ về phía trước, bạn không cần phải hét lên sung sướng. Và khi ấy, điều bạn tự nhắc mình sẽ là tìm thêm những đỉnh cao mới, không cho phép mình thả dốc quá nhanh.
Cuộc sống của chúng ta giống như những chuyến đi bởi lẽ, ta luôn có nhiều những lựa chọn nhưng không nên mất quá nhiều thời gian để tìm được kết quả mình muốn. Khi thật sự rã rời thân thể, bạn hãy dừng lại ven đường nghỉ ngơi đôi chút. Dừng lại và bước đi đúng là cách phục hồi năng lực nhanh chóng nhất.
Lên dốc tuy chậm chạp, mệt mỏi thật nhưng phải thừa nhận mức độ an toàn cao hơn khi bạn thả dốc. Cảm giác của việc lao nhanh và phía trước tuyệt vời thật, nhưng biết đâu vực thẳm đâu đó mà bạn không kịp nhìn thấy, và biết đâu chiếc xe đã bị đứt thắng phanh. Có hàng trăm trở ngại, và bạn không bao giờ được tự mãn...
Cuộc sống cũng giống một con đường, khi bạn đang bước trên những khổ đau thì đó là lúc bạn buộc phải "lên dốc" trong hành trình của đời mình. Dĩ nhiên, lúc tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì không phải bất hạnh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Cuộc đời vốn là một chuyến đi, cái bạn cần là "để dành" sức lực và cảm hứng cho những chặng đường kế tiếp.


Nguon daminhvn.net

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes