Search Our Blog

May 31, 2012

Có khi nào bạn cảm thấy...


"Có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống chỉ toàn ngõ cụt
Khi tình yêu bay đi mất
Khi sự nghiệp tiêu tan
Khi bạn cảm thấy mình bị bỏ rơi
Khi bạn thấy mọi người không tin tưởng bạn

Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ cuộc sống
Vì bạn chỉ thấy nó toàn đắng cay
Vì nó tẻ nhạt với những chuỗi ngày sắp đặt
Vì bạn muốn chạy trốn áp lực
Vì bạn muốn quên…

Đã bao giờ bạn khóc
Giữa những vấp ngã của đường đời
Giữa con đường trải dài trong cô độc
Giữa những nỗi đau về thể xác và tâm hồn
Giữa thành công…"

Bạn và tôi, trái tim vốn dĩ không phải là sắt đá, không ai có thể là thiên tài trong việc giấu cảm xúc của mình nên dù bạn có là một diễn viên xuất sắc thì sự nhạy cảm của những người yêu thương bạn vẫn có thể nhận ra…

"Phía sau nụ cười là khoảng trống
Phía sau ánh sáng là vất vả lo toan
Phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ, là đôi môi mím chặt để không bật khóc
Phía sau sự liều lĩnh và chai lỳ là một tâm hồn nhạy cảm"

Cuộc sống vỗn dĩ chẳng là màu hồng như con người mơ ước, cũng chẳng toàn màu đen như hiện tại của bạn bây giờ. Người nghệ sỹ vẽ ra bức tranh đó chẳng phải là một thiên tài nên bức tranh của ông ta sẽ mãi chẳng là kiệt tác.
Thế nên bạn đừng cầu mong sự hoàn hảo. Bạn không phải là người vẽ ra, nhưng là người nhìn nhận nên nó đẹp hay không tùy vào cách bạn cảm nhận mà thôi.

Ngày hôm nay, bạn nhìn nó với toàn gam tối và bạn thấy tâm trạng mình chán nản. Đừng vội cho rằng đó là ngõ cụt. Hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi.

Ngày mai, khi bình minh đến, mặt trời sẽ mang cho bạn những tia nắng.
Sự ảm đạp sẽ thay thế bằng gam màu tươi sáng, sống động. Bạn sẽ được nếm hạnh phúc ngọt ngào.

Vì vậy đừng vội buông tay khi bạn còn chưa biết ngày mai bởi vì, nếu mai là ngày tận thế, hôm này bạn vẫn còn một ngày để sống nên bạn hãy sống sao cho sau này có nhắm mắt xuôi tay cũng không hề ân hận.

Trên trận chiến mang tên cuộc đời, có những lúc bạn ở đỉnh cao của danh vọng. Khi đó, xin hãy nhớ đã có thời mình như một tên lính quèn, lê lết thân xác đầy vết thương đi trong đoàn quân bại trận.
Và khi bạn giống như cái xác không hồn vì buồn đau, vì mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì cuộc sống.
Xin hãy nhớ những phút giây hạnh phúc, những kỷ niệm… để nó có thể làm dịu cái đầu đang nóng của bạn, để bạn có thêm nghị lực để đừng lên.

Đừng buồn khi ai đó bỏ rơi bạn vì đó chẳng phải là người yêu quý bạn thật lòng.
Đừng buồn khi bạn bị đuổi việc vì đó là một cơ hội để bạn tìm một công việc tốt hơn.
Đừng buồn khi nỗ lực của bạn không được đền đáp vì khi bạn cố gắng,bạn đã cho mình biết rằng không có gì là không thể.

Nhưng mọi lời khuyên đều chỉ là lý thuyết, nếu không có sự cộng tác nhiệt tình của bạn. Tạo hóa sinh ra con người nhưng không thể điều khiển trí tuệ, ý nghĩ và đặc biệt là tình cảm nên hãy sống thật với con người mình bạn nhé.

Đừng sợ bất cứ điều gì, vì bên cạnh bạn luôn có những bờ vai để bạn dựa vào những lúc chông chênh…

Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại
Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương
Im lặng, lắng nghe và chờ đợi
Rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này đáng để quý trọng,yêu thương
Hãy thay đổi để lớn lên bạn nhé!

Nguồn: hatgiongtamhon

May 30, 2012

Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?


Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.

Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói, cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta hứa?

Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?

Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?

Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội vã. Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho nhau.

Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ một người nào đó. Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?

Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa? Có những lời hứa thật ngọt ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy, thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào niềm tin ta trao nhau là chưa đủ?

Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng thành. Một người dù đã 18, 25 hay 50 tuổi, nếu như vẫn quên đi những lời đã hứa, thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 5 đang học cách làm quen với cuộc sống.

Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một câu chuyện rằng, một cô bé 11 tuổi vẫn đòi mẹ mua một con búp bê, dù cho cô bé không còn thích món đồ chơi đó nữa. Nhưng đó là món quà mà mẹ cô hứa sẽ trao tặng khi cô vào lớp một. Cứ tưởng chừng thật là vụn vặt, nhưng câu chuyện đó lại khiến tôi bất giác giật mình. Lời hứa từ khi 6 tuổi, giờ đã qua bảy năm, nhưng niềm hi vọng về lời hứa đó vẫn lớn lên theo cô bé từng ngày, và cô vẫn luôn mong chờ một ngày điều đó thành hiện thực. Có thể với cô gái nhỏ đó, giá trị không nằm ở con búp bê, mà giá trị nằm ở lời người mẹ hứa. Lẽ nào sức mạnh của lời hứa lại lớn đến vậy, khiến người ta luôn ghi sâu, rồi mong đợi dù điều đó không còn giá trị?

Có lẽ vậy, chỉ nên hứa khi đã trả về cho nó những giá trị ban đầu. Bởi những khi như thế, ta mới có thể trưởng thành, và những tin yêu mới thực sự ý nghĩa.

Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng, biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được đặt sau bất cứ mối quan hệ nào. Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi được đến điểm tận cùng.

Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên? Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành? Phải đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng, đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?

Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi?

Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin? Qua biết bao lâu rồi cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và đã bao lâu rồi ta có thể cảm nhận sự cam kết của một người qua từng hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính con tim?

Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí.

Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn. Đừng cố ở bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.
Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành.

Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?
(sưu tầm )

May 28, 2012

Một khoảnh khắc và cả cuộc đời


Cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!

Có khi cuộc sống không là gì cả nhưng một khoảnh khắc lại là tất cả! Và những khoảnh khắc ấy là những miếng ghép cho cuộc sống, dần dà chúng hiện lên theo năm tháng tạo nên một bức tranh to hơn, rộng hơn mà khi càng khôn lớn, con người ta ai cũng muốn vẽ lên đó những gam màu tươi sáng nhất định.

Khoảnh khắc ấy là nước mắt…

Khi lắng nghe tiếng khóc chào đời của bạn, cha mẹ bạn đã khóc, vì có một sinh linh bé nhỏ đã chào đời. Trong khoảnh khắc linh thiêng ấy, bạn là món quà mà tạo hóa ban cho cuộc đời, để cha mẹ thêm yêu thương gắn bó, cho một nụ cười nhăn nheo trên đôi mắt ông bà. Một khoảnh khắc tạo nên cuộc đời…

Khoảnh khắc ấy là niềm vui…

Khi bạn nói nói được một từ đầu tiên, cha mẹ đã rất vui. Đó là vì bạn đã bắt đầu gõ cửa một thế giới mới. Những tiếng đầu tiên, ôi thiết tha làm sao. Trẻ con dễ thương bởi giọng nói của chúng, những từ ngữ trong sáng, làm bố mẹ quên đi cả những nỗi vất vả cực nhọc đời thường. Một khoảnh khắc vượt lên trên cuộc đời…

Khoảnh khắc ấy là nỗi buồn…

Khi bạn thất bại trong kì thi học sinh giỏi, bạn đã khóc và nghĩ rằng chưa bao giờ lại thấy buồn và thất bại như thế này. Nhưng rồi cha mẹ vẫn bên bạn, động viên an ủi bạn, cho bạn hơi ấm, tình thương cũng như một chỗ dựa để bạn có thể vững bước hơn nữa trên đường đời. Một khoảnh khắc khắc sâu trong tim rằng cả cuộc đời đâu mãi chỉ có niềm vui…

Khoảnh khắc ấy là sự tin tưởng…

Đó là ngày nhận tin báo con đỗ Đại học, mẹ đã cố gắng dành dụm đủ tiền để con lên thành phố học. Mẹ lo cho con, cuộc sống nơi thành thị, rời xa vòng tay cha mẹ. Liệu con có làm được không? Mẹ yên tâm, con sẽ làm được. Chim non sẽ cất cao đôi cánh, bay khỏi tổ và đi đến với bầu trời tự do phải không mẹ? Cha không nói gì nhưng trong mắt cha là niềm vui, là sự tin tưởng rằng con sẽ làm được và làm tốt đúng không ba? Một khoảnh khắc mở ra một cánh cửa mới trong hành trình gian nan đi đến cuối con đường mang tên Cuộc Đời…

Khoảnh khắc ấy là sự yêu thương…

Chứng kiến đứa con bé bỏng ngày nào lớn khôn, giờ đã thành cô dâu, chú rể rồi, mẹ đã khóc thầm. Những giọt nước mắt hạnh phúc khi mà mẹ tin rằng đàn con của mẹ nay đã lớn khôn, đã bay đi xa. Nhưng mẹ ơi, tổ ấm nơi này vẫn luôn là mái nhà của chúng con. Chúng con vẫn sẽ luôn hướng về tổ ấm này. Vì nơi ấy con biết vẫn có vòng tay cha mẹ vỗ về… Con tin tưởng người đàn ông này, con tin tưởng người phụ nữ này, người sẽ mang lại hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại cho con. Vậy nên cha mẹ hãy yên tâm nhé! Con lớn rồi!

Một khoảnh khắc mà những niềm vui, nỗi buồn giao nhau, hòa quện, trộn lẫn trong cuộc đời… Khoảnh khắc ấy là sự mất mát…

Sự lớn khôn của con đổi lấy những nếp nhăn trên vầng trán cha, những sợi bạc trên mái đầu mẹ. Và khi con cái đã lớn khôn, cha mẹ ra đi, cho đến lúc này mới được nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên môi cha. Vì cha biết con đã sống tốt và làm được những gì cha mong ước. Nhưng con biết cha mẹ sẽ dõi theo chúng con, vẫn sẽ yêu thương các con như ngày nào…

Khoảnh khắc ấy chỉ trọn vẹn một nỗi buồn. Một nỗi buồn cho một cuộc sống tiếp diễn…
Lá rụng về cội… Và khi chiếc lá rụng về nơi vốn sinh ra nó, ấy là kết thúc một chu trình cuộc đời. Nhưng hãy biết rằng bức tranh này sẽ lại có những thế hệ tiếp theo vẽ tiếp. Làm cho nó rộng hơn, sáng hơn và tươi hơn bao giờ hết.

Nhưng rồi trong số những gam màu sáng, hãy có những gam màu tối đan xen, để tổng thể bức tranh không quá chói lòa, chỉ vừa vặn đủ để có một nụ cười…

Cả cuộc sống chẳng là gì, nhưng một khoảnh khắc lại có thể làm nên tất cả!

Trân trọng cuộc đời để thấy yêu thương nhiều hơn bạn nhé!
(sưu tầm)

Thư Mời Tham Gia Giới Trẻ

Thư Mời
(V/v: Tham gia giới trẻ Xóm Thuốc)


Mến gửi : Các Bạn Trẻ

Trong cuộc sống mà khoa học, công nghệ phát triển như hiện nay có rất nhiều thứ hấp dẫn đang lôi kéo giới trẻ xa rời tình yêu của Thiên Chúa. Vậy chúng ta phải làm gì cho giáo hội hôm nay? Giáo hội luôn mời gọi các bạn trẻ hãy làm những điều gì đó có ích cho giáo hội và cho xã hội.

Hiện tại Giới Trẻ Xóm Thuốc đang cần sự tham gia của các bạn trẻ, vì trong thời gian sắp tới có rất nhiều hoạt động cần sự đóng góp công sức của các bạn như : Chương trình từ thiện, Đại hội giới trẻ và nhiều hoạt động xã hội khác.

Bằng thư mời này, Chúng tôi hy vọng nhận được sự tham gia nhiệt tình của các bạn trẻ. Giới trẻ Xóm Thuốc sinh hoạt tại hội trường giáo xứ vào lúc 7 giờ 30 tối đến 9 giờ tối thứ 5 hàng tuần và phục vụ Thánh Lễ 6 giờ chiều Chủ Nhật.

Lịch hoạt động của Giới trẻ Xóm Thuốc :
* Thứ 5: Lúc 19h30 tối, sinh hoạt tập thể tại hội trường giáo xứ
* Chủ nhật: Trực lễ lúc 18h00 (có mặt lúc 17h30)

Rất hoan nghênh và đón tiếp các bạn trẻ có thiện chí, xin hãy đến và tham gia cùng chúng tôi .

Thông tin chi tiết, xin liên hệ:
A.Trung : 090 912 7912 (email: trungcntt@yahoo.com )
A.Vũ : 0126 580 5880 (email: vudevil@yahoo.com )
C. Diệp : 090 85 95 434 (email : diepnguyen2512@yahoo.com)


May 22, 2012

Khi trái tim em đi lạc


Anh biết đấy, trái tim cũng như cảm xúc vốn không phải một thứ bất biến. Sẽ có lúc nó rung rinh, chuếnh choáng bởi những cơn say nắng bất ngờ. Sẽ có lúc nó ngỡ ngàng, thổn thức bởi một yêu thương khác. Biết đâu rồi có một ngày như thế, em ngắm nhìn một chàng trai nào đó bằng ánh mắt em đã dành cho anh.

Nhưng anh này…
Khi trái tim em đi lạc, anh đừng vội hờn ghen hay trách móc. Đừng nóng giận và nói em lừa dối. Khi lần đầu tiên em nói yêu anh và ngay cả lúc này, khi trái tim em đang đập những nhịp thật khác, ngay cả trong ý nghĩ, em chưa bao giờ muốn dối lừa anh đâu.

Khi trái tim em đi lạc, anh cũng đừng vội quay lưng bước đi. Anh biết đấy, chỉ một lần buông tay là có thể mất nhau mãi mãi. Nếu ngoảnh lại, anh sẽ thấy những giọt nước mắt lăn thật dài trên má em. Em yếu đuối bởi em bối rối giữa những xúc cảm lộn xộn của mình.

Khi trái tim em đi lạc, đừng so sánh anh và chàng trai ấy. Người ta không giống anh và càng không bao giờ có thể là anh được. Những điều mới lạ có thể rất hấp dẫn, khiến chúng ta lạc bước nhưng sau cùng những yêu thương quen thuộc, bền lâu mới là điều ta trân trọng suốt đời.

Khi trái tim em đi lạc, hãy nắm chặt lấy tay em đây này. Bàn tay em run run bé nhỏ, cần lắm một bàn tay vững chắc. Hơn lúc nào hết, em mong anh sẽ không vì những phút yếu lòng mà vội vàng buông tay. Tình yêu chúng mình đâu phải cơn cảm nắng bất chợt, đó là những yêu thương thẳm sâu, những vun đắp qua từng tháng ngày. Vì thế, hãy yêu thương em bằng sự bao dung anh nhé!

Khi trái tim em đi lạc, hãy ôm em thật lâu anh nhé. Chẳng có nơi nào an toàn hơn, vòng tay của anh, yên bình hơn bờ vai của anh. Em sẽ ngồi đó, tựa vào đó… ngoan ngoãn, nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng, rồi sóng gió sẽ qua. Nhẹ nhàng, rồi trái tim em sẽ trở lại là như cũ. Nhẹ nhàng, rồi trái tim em sẽ mãi chỉ có mình anh thôi.

Khi trái tim em đi lạc, hãy nhớ luôn tin tưởng em, anh nhé! Dù biết rằng em lắm những cảm xúc bâng quơ nhưng em yêu anh nhiều và mãi là như vậy. Hãy cho em một cơ hội sửa sai để trái tim em được yêu lại từ đầu. Điều em luôn muốn chỉ là một ánh mắt chan chứa yêu thương, vỗ về em: “Anh sẽ tha thứ cho những lỗi lầm ấy”. Chỉ cần ánh mắt ấy cũng đủ để đưa em trở về bên anh, tha thiết, chân thành và nồng nhiệt như chưa hề bão giông.

Khi trái tim em đi lạc, thì mọi con đường em đi đều sẽ dẫn em về bên anh, cho dù có khó khăn, cho dù đầy cám dỗ. Chừng nào anh còn tin, chừng nào anh còn yêu thương…
(sưu tầm)

May 4, 2012

Đóng góp ý tưởng

Chủ Đề: TÔI TIN AI?

Các bạn thân mến,

Để chuẩn bị cho đại hội sắp tới, Cha Sở mời gọi các bạn cùng đóng góp ý tưởng cho Đại hội giới trẻ của giáo hạt sắp tới đây. Mỗi giáo xứ sẽ chuẩn bị những việc sau đây, và giới trẻ Xóm Thuốc cũng phải chuẩn bị như vậy.


Chủ đề của đại hội là "TÔI TIN AI?"

1. Thiết kế Logo cho đại hội, Logo nào được chọn sẽ có giải thưởng.
2. Tìm bài hát chủ đề cho Đại hội. Bài hát nào được chọn sẽ có giải thưởng.
3. Tìm hình thức hay nghi thức tuyên xưng đức tin (trang nghiêm, hùng hồn,...)
4. Mỗi giáo xứ chuẩn bị một tiết mục văn nghệ hướng về miền Nam thân yêu.


Thời gian: hạn chót đăng ký là ngày 25/05/2012

Để biết thêm chi tiết: Xin vui lòng liên hệ

Anh Vũ:
Email: vudevil@yahoo.com
Phone: 0126 580 5880


Anh Trung:
Email: trungcntt@yahoo.com
Phone: 090 912 7912

May 2, 2012

Cà phê và người

Có nhiều dạng uống cà phê. Có người uống vì nghiện, người khác uống để tỉnh táo. Tôi thì uống cà phê để kiếm cớ ngồi trong một góc quán cà phê quen thuộc, nên tôi chỉ gọi cà phê sữa. Đến nỗi không cần gọi chị phục vụ, chỉ cần ngồi vào bàn là chị ấy bưng ra 1 tách cà phê sữa với 1 ly trà nóng. Mà thiệt ra nếu chị ấy không bưng gì cả thì tôi vẫn ngồi và trả đúng số tiền uống 1 ly cà phê sữa. Cái tôi cần không phải là một ly cà phê, cà phê thì ở đâu mà chẳng bán được. Điều tôi thực sự cần là một không gian phù hợp, nơi tôi cảm thấy an toàn và có thể để gánh nặng của cuộc sống sang một bên, nghe nhạc, nghe những câu chuyện tếu táo từ những bàn bên cạnh. Tôi thích cảm giác uống cà phê một mình. Khi ấy, chung quanh bạn không ai quen biết, cũng không ai dò xét bạn đang làm gì, nên bạn có thể thỏa sức tung hoành. Bạn có thể vừa chat, vừa nghe nhạc, hoặc chỉ ngồi khuấy khuấy tách cà phê. Đôi lần, tôi đến quán cà phê cùng em. Những câu chuyện thì không nhiều, đa phần là im lặng, nhưng tưởng như chúng tôi đã nói rất nhiều. Qua những cái nhìn, qua cách cầm tay nhau trìu mến, qua cả những hơi ấm đang lan dần, đan xen vào nhau. Trong quán cà phê tôi hay ghé, có nhiều dạng người khác nhau. Có những người làm nghề kinh doanh, tìm đến quán cà phê để tìm một nơi để giao dịch, làm ăn. Có mấy chị xách theo một chồng sách to ụ, chọn góc ngồi cạnh cửa sổ và thể nắng thắp lên những câu chuyện qua từng trang sách. Lại có những người, như mình, đến quán cà phê chỉ để ngồi đó, lặng yên và ngắm bóng nắng, nghe Jazz. Quán tối và ấm, Jazz buồn. Cảm giác như cả cái khung cảnh đang được đẩy lùi về những năm 60 của thế kỷ trước. Khi những giọng ca cất lên một cách chân chất, mộc mạc. Không có dàn bè to ụ phía sau. Không có những vũ điệu điêu luyện trên sân khấu. Sân khấu chỉ dành cho người ca sĩ và ban nhạc. Và tiếng hát thì cất lên một cách ấm áp. Người ca sĩ ngày xưa không biết nhảy, họ chỉ đứng một chỗ và thả chất giọng vào không gian trầm và ấm. Những người đến nghe thì thưởng thức âm nhạc chầm chậm như uống một tách cà phê. Trong cái không gian nửa tối nửa sáng đó, bên cạnh những tách cà phê, mùi khói thuốc và Jazz, người ta lẳng lặng cuộc đời đang thực sự trôi đi, và cái gánh nặng chất chồng trên vai bỗng vơi đi phần nào. Đôi khi người ta đến quán cà phê không phải để uống cà phê mà để tìm một điều gì đó mà người ta nghĩ là đã mất (kiểu vậy). (suu tam)

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes