Câu chuyện anh kể em nghe giữa một đêm mưa rất dày
“Nỗi nhớ hình thành là để lấp đầy những khoảng trống sau lưng …”
Một ngày mưa xa xôi, lang thang qua những miền kí ức mông mênh bỗng thấy mình chông chênh, buốt lạnh, và trong tiếng gió ào ạt phía sau, ta chợt thèm da diết cái tựa vai nhẹ nhàng cùng hơi thở đều đều, ấm áp của người con gái len lỏi qua gấu áo mỏng. Đó là khi nỗi nhớ được gọi về, để khỏa lấp những khoảng trống sau lưng.
Cuộc đời là những chuyến hành trình bất tận. Ở mỗi nơi đi qua, dù vô tình hay hữu ý, ta đều để lại đấy một phần hồn rất nhỏ, từ ánh mắt, nụ cười, hay chỉ cái chạm nhẹ của vạt áo “người dưng”. Em biết không, từ những phần hồn nhỏ nhặt thế đó, mà em gieo rắc mầm Nỗi Nhớ vào mọi nơi mình đến được, và em để lại cho bản thân những khoảng trống dài, khi một lần nào đấy bỗng giật mình quay nhìn lại phía sau. Rồi như hiển nhiên, em sẽ quay quắt đi tìm lại thứ mình tưởng đã đánh mất, ở mọi miền ký ức cũ, nhưng cái em nhặt được, cũng chỉ là những Nỗi Nhớ đã sinh sôi. Và Nỗi Nhớ ấy mà, chúng có sức sinh tồn bền bỉ lắm, đến chừng nào có ai đó gỡ em ra khỏi những mắt rễ vô hình đó, và sẵn sàng dùng phần hồn của mình để bù dắp cho những trống trải trong em.
Mỗi con người đều có khoảng trống cho riêng mình, và chính là ta đã nuôi sống chúng từng ngày. Sẽ có những lúc khoảng trống được lấp đầy bởi những yêu thương, những ánh mắt, những nụ cười. Nhưng nếu ta mặc định tất cả điều ấy là mãi mãi, đến nỗi vô tình thờ ơ chỉ trong một phút giây nào đó, chúng sẽ lần lượt ra đi, và những khoảng trống sẽ lại khát khao những niềm hạnh phúc mới, giống như cái cách em để cho mình quen với hạnh phúc đến mức bị “nghiện” và sợ cảm giác đánh mất nó. Nhưng ta đâu thể tự lấp đầy Nỗi Nhớ của mình. Những khoảng trống chỉ có thể được khỏa lấp bởi một tâm hồn khác. Ta chẳng thể làm gì cho bản thân ngoài việc rót yêu thương vào những khoảng trống của một người nào đó và hy vọng rằng nếu may mắn, người sẽ cho ta lại những yêu thương. Nên em ơi, trước khi muốn mình hạnh phúc, ta phải học cách cho đi…
Cũng có những khoảng trống chẳng bao giờ phủ kín được. Đấy là nơi ta trân giữ và nâng niu Nỗi Nhớ. Và nó thường ở góc sâu khuất nhất trong tim, sâu đến nỗi chính ta nhiều khi cũng không biết rằng nó có tồn tại. Chỉ cho đến một ngày nào đấy, đi qua miền kí ức chẳng thể gọi tên, nó chợt sống dậy và thả rơi vài nỗi buồn mong manh. Những ngày như vậy, con người thường phải cố giấu đi mấy giọt nước mắt bâng quơ. Người ta chợt nhận ra mình vẫn còn một khoảng trống…
Mà con người có vẻ để lại nhiều khoảng trống sau lưng nhất, là khi thôi sóng đôi cùng một cuộc tình. Em hãy tưởng tượng nhé, cũng con đường ấy với những vết nứt ta đi mãi đến thuộc nằm lòng, vẫn hàng cây ấy với những trái chò rơi theo cùng quỹ đạo, nhưng thay vì cái cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi nắm tay người mình yêu, giờ đây chỉ còn lại một bóng dáng cô độc, liêu xiêu khi ráng chiều vừa ngả. Thay vì những cái nhìn đầy thấu hiểu và cảm thông, thay vì cái cảm giác chỉ cần quay người lại ta đã có ai đó phía sau để bảo bọc, chở che thì giờ đây, còn lại chỉ là một khoảng không trống rỗng. Thoảng hoặc, ta thấy ánh mắt mình chới với như đang rơi xuống một vực thẳm nào đó sâu rất sâu, mà không thể đưa tay nắm lấy dù chỉ một cành cây hay ghềnh đá. Và cứ thế mà ta trôi tuột đi vào khoảng không mộng mị xa xăm…
Thế nên, đã bao giờ em tiếc những phần nhớ để lại phía sau?
Những khoảng trống khiến người ta cảm thấy mình cô độc. Không hẳn cứ phải chạy ra một hòn đảo nào đó xa tít tắp, không một bóng người mới cảm nhận được khoảng trống xung quanh mình. Đôi khi, đi ngay giữa một con đường tấp nập trong trung tâm thành phố mà khoảng trống vẫn cứ ứ đầy. Nhiều lúc ngó quanh chỉ mong tìm được một ánh mắt, một cái gật đầu nhưng tất cả ta nhận lại được chỉ là những gương mặt lạnh lùng, những cái xô đẩy, chen lấn để bươn về phía trước. Khi ấy, tôi lại cảm thấy mình lọt thỏm, giữa dòng người. Quay về phía sau để tìm một nụ cười đồng cảm của ngày xưa, nhưng yên xe trống hoắc. Em đã không ở đó nữa, chỉ còn lại khoảng trống sau lưng. Và một cái ngoái nhìn lặng lẽ…
Rồi thì, khoảnh khắc khoảng trống hình thành là lúc con người cảm thấy nhau rõ ràng nhất…
Khi quay lưng bước đi, em có thấy trống trải không, sao bước chân lại nhẹ và liêu xiêu thế? Khi khoảng cách ngày một xa, có bao giờ em muốn quay người nhìn lại, hay vì khoảng trống sau lưng quá lớn khiến em chông chênh, khiến em sợ lại bị kéo về như cái cách người ta rút chân không túi đồ hộp, rồi em sợ mình lại bị cuốn đi, hết từ miền say đắm này sang miền đắm say khác?
Chỉ mình em hiểu, nên thôi, hãy cứ yên lặng đi em nhé, bởi em cũng đâu biết được có bao nhiêu khoảng trống đeo đẳng ở yên sau xe tôi trên đường về.
…
Em đã từng hỏi tôi.
“Con người ta sao cứ phải tìm thấy nhau? Sao người ta vẫn lao đầu vào tìm kiếm một tình yêu dù trái tim đã chi chít những vết sẹo sau những cuộc tình?”
Em ạ,
Người ta tìm thấy nhau
là để cùng sưởi ấm qua những giá lạnh, chông chênh còn lại…
… ở sau lưng”
Hòa Lan – Phong Linh
0 nhận xét:
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.