Search Our Blog

Sep 29, 2009

Liều thuốc cho trái tim


Liều thuốc cho trái tim


Khi cánh của hạnh phúc đang đóng lại , một cánh của khác mở ra , nhưng ta thường nhìn quá lâu vào cánh của đang đóng mà không thấy được một cái của khác đanh mở ra cho ta.


Ta không biết ta có gì đến khi ta đánh mất và ta cũng không biết ta thiếu gì cho đến khi nó đến.

Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn còn muốn cố gắng , đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục , đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn .

Có những điều bạn không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe , nhưng cũng đừng giả điếc khi một người khác nói điều đó với cả trái tim.

Chỉ mất một phút để quý ai đó , một giờ để thích ai đó , một ngày để yêu ai đó , nhưng sẽ là cả đời để bạn quyên đi một người mà bạn yêu.

Hãy luôn thử đặt mình vào đôi giày của người khác. Nếu bạn cảm thấy đau , nó cũng có thể làm đâu họ .

Hãy mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn .

Một điều đáng buồn trong cuộc đời là khi yêu một ai đó mà không được đáp lại , nhưng điều đáng buồn hơn là khi yêu một ai đó mà không bao giờ tìm thấy lòng can đảm để cho người khác thấy được cảm xúc của bạn.

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ta ra khỏi giấc mơ và ôm họ thật chặt . Hãy mơ về ai đó đặc biệt của bạn .

Dành cho một người tất cả tình yêu của bạn , không có nghĩa là họ sẽ yêu lại bạn . Đừng hi vọng tình yêu sẽ được đáp lại . Hãy cho nó thời gian để nó lớn lên trong trái tim họ . Nhưng nếu không , hãy hài lòng vì nó đã lớn lên trong bạn .

Tình yêu đến với người vẫn hi vọng mặc dù họ đã từng thất vọng , những người vẫn có niềm tin mặc dù họ đã bị lừa dối .

Một tương lai tươi sáng luôn dựa trên một quá khứ bị quên lạng .Bạn không thể đứng vững trong cuộc sống cho đến khi bỏ qua được những thất bại và nỗi đau .

Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi .....

Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở nên ngọt ngào , có đủ thử thách để trở nên vững mạnh , có đủ nỗi buồn để giữ bạn là con người , có đủ niềm tin để bạn vui vẻ và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời .

stam

Bài thơ "Đôi dép"



Tác giả: Nguyễn Trung Kiên

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Sep 28, 2009

Chuyến đi Hồ Cốc 26.09.2009

Chuyến đi Hồ Cốc 26.09.2009

Đây là những ghi nhận của các phóng viên gioitrexomthuoc.blogspot.com...
Ghi nhận những khoảnh khắc thật ấn tượng và "xì-tin"
Hãy cùng cười với nhau nhé ....












Chỉ một số hình thui...các bạn vào link bên dưới để xem FULL ALBUM nha...
Album của Sweet Candy nè: XEM FULL ALBUM
Album của Ecmin : XEM FULL ALBUM

Đây là sliveshow:







Sep 25, 2009

Bài học bên trảng cỏ


Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: “Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thầy có thể giúp em chăng?”

Thầy sau một lúc im lặng nói: “Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản…”

Học viên ngạc nhiên: “Vậy là sao hả thầy?”

Thầy bèn nói: Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải cả nắm nhé. Giờ thì đi đi.

Học viên: Dạ được. Thầy đợi chút nhé.

Ít phút sau…

Học viên: Em đã về…

Thầy: Ừ, mà này, thầy không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.

Người học viên: Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

Thầy: Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta.

* Cỏ --> Những người ở quanh em.

* Cây cỏ xinh đẹp --> Người thu hút em.

* Trảng cỏ --> Thời gian.

Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng “Thời gian không bao giờ quay trở lại”. Thay vào đó, học cách chấp nhận con người của cô/anh ấy.

BÙI NGUYỄN QUÝ ANH (Wisdom from the road)

Sep 24, 2009

một câu truyện về mưa

Một đôi tình nhân đi với nhau,trời mưa,họ cùng nhau che 1 cây dù.

Mưa vẫn rơi,cô gái tựa sát vào vai chàng trai,lòng ngập tràn hạnh phúc…nhưng rồi cô ấy lại có một cảm giác sợ…cô ấy sợ mất đi chàng trai..

cô khe khẽ nói:-Giá như chúng ta như thế này mãi thì hạnh phúc biết bao phải không anh?

Chàng trai nói-Anh cũng mong rằng như vậy!

Cô gái lại nói-Gía như chúng ta gặp nhau sớm hơn…nhưng e sợ lắm anh ơi…

-Em sợ j chứ,đã có anh ở đây,em không cần phải sợ cái gì hết!

-Không,em sợ mất anh,em sợ anh sẽ bỏ em mà đi…

-Sao em lại nghĩ vậy?

-Vì em là một cô gái bình thường,đối với anh,em thật nhỏ bé,thật yếu đuối,em không thể so sánh được với những cô gái xung quanh,em không có gì để có thể giữ chân anh lại…

Tại sao anh lại chọn em?

Chàng trai không nói gì,chỉ mỉm cười…nhưng chàng trai có biết đâu nụ cưới ấy càng làm cô ấy sợ hơn,nỗi sợ lớn dần,lớn dần…nhưng cô vẫn không nói với chàng trai,cô vẫn bên cạnh anh ấy mỗi ngày,nhưng mỗi ngày nỗi sợ của cô gái càng lộ rõ hơn.

Nhận thấy điều đó,chàng trai quyết định chia tay cô gái… mưa rơi,mưa thật lớn,cô không về nhà,cô đứng đó để những giọt mưa xóa hết những giọt nước mắt…những giọt nước mắt cay đắng…

Cô vô cùng đau khổ,thế giới như sụp đổ trước mặt,mỗi ngày trôi qua trong đau khổ…cô không tin vào bất cứ ai nữa,bởi anh ấy đã chia tay không 1 lý do…

Rồi một ngày,cô nhìn thấy chàng trai đi cùng những cô gái khác,họ thật lộng lẫy,thật kiêu sa bên chàng trai…

Vậy mà cô không hề trách hay oán giận chàng trai,bởi cô biết trước điều ấy…cô biết mình không bằng những cô gái kia,biết mình không xứng đáng với anh ấy…
thế nhưng cô vẫn yêu,cô vẫn yêu anh ta và ngày càng yêu hơn…

Rồi một hôm,ngày đó đã đúng 1 năm kể từ ngày chia tay,cô nhận ra mình không thể sống thiếu anh ấy được,cô đến nhà anh ấy gõ cửa và nói rằng:

-Em yêu anh!

Chỉ có vậy,cô quay mặt bỏ đi,tim cô vừa đau vừa hạnh phúc…rồi một bàn tay níu cô lại và ôm chặt lấy cô.

Anh ta nói:

-Anh chờ em lâu lắm em có biết không,tại sao đến lúc này em mới đến,em có biết một năm sống trong địa ngục đáng sợ lắm không?

Cô đẩy chàng trai ra và nói trong nước mắt:

-Anh là đồ dối trá,anh chia tay em không một lời giải thích,rồi anh đi với những cô gái khác,em biết em không bằng họ,em không trách anh,chỉ tại em ngu ngốc,ngu ngốc nên mới yêu anh đến thế,em chỉ đến đây để…

-Để nói em yêu anh đúng không?Em biết không,anh cũng không hiểu tai sao anh lại yêu em,anh không thể trả lời khi em hỏi anh rằngại sao anh lại chọn em?Anh chia tay em là thế…nhưng bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi ấy.Những cô gái khác họ rất lộng lẫy,rất đẹp,họ hơn hẳn em,nhưng em biết không,họ không bao giờ hỏi anh như em hỏi,lúc đó anh nhận ra ở em có 1 trái tim,một trái tim chỉ yêu mình anh,một trái tim không đổi thay…hôm nay đã chứng minh điều đó…Trái tim em chính là sắc đẹp lộng lẫy nhất đối với anh và đó là điều mà anh tìm kiếm bấy lâu nay...

-Em ghét anh lắm…………….

Trời lại mưa,nhưng mưa không thể xóa hết những giọt nước mắt 1 lần nữa,bởi đó là những nước mắt hạnh phúc…


Nếu biết rằng....

Nếu bạn biết trí thông minh của con người có những bảy loại (thông minh ngôn ngữ, thông minh toán học, thông minh không gian, thông minh âm nhạc, thông minh tương tác cá nhân, thông minh nội tâm và thông minh hành động), có lẽ bạn sẽ không “khổ sở” đến thế và than trách bản thân “mù tịt” về toán học?

Nếu bạn biết rằng xung quanh ta có không ít những người hay đóng kịch giữa đời thường - họ giả như đang hạnh phúc lắm lắm để che giấu những rạn vỡ bên trong, có lẽ bạn sẽ không phải ao ước được êm ấm như họ.

Bạn ơi, mình đã đọc ở đâu đó rằng bạn đừng tốn công ước mình sẽ ở vào địa vị của người khác. Bởi vì bạn không biết rằng họ đã phải đánh đổi như thế nào để có được vị trí như hiện tại. Nếu biết được chắc gì bạn sẽ mong muốn mình được như họ, chắc gì bạn sẽ chịu hi sinh như họ để có được địa vị đó?

Bạn ơi, những gì bạn nhìn thấy về người khác chỉ là hình ảnh bề ngoài thôi. Hầu như là bạn không bao giờ biết được bản chất bên trong của sự vật, vấn đề.

Tối qua, bạn nhắn tin nói rằng bạn buồn, làm mình cũng thấy buồn quá đỗi. Đây cũng không phải là lần đầu mình thấy buồn cùng bạn. Hình như lúc nào bạn - người bạn yêu thương của mình - cũng buồn rầu vì gia cảnh của bạn không được êm ấm, đủ đầy. Bạn lúc nào cũng khát khao cảnh đầm ấm của người khác.

Mình hiểu lắm chứ, ai mà không mong mình có được một chỗ dựa tinh thần vững chãi là gia đình, ai mà không muốn mình có bố, có mẹ, có anh chị em? Nhưng chúng ta không quyết định được gia cảnh của mình, bạn ạ... Bạn không thể trách người đã sinh ra mình, bạn không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Nhưng bạn đừng uổng phí thời gian và công sức ước ao một hoàn cảnh khác.

Bạn hãy nghĩ đến những điều kiện hiện tại của mình và bắt đầu từ đó. Có thể rằng bạn không may không có được gia đình lớn đủ đầy. Nhưng bạn hoàn toàn có thể tạo dựng cho mình một gia đình nhỏ êm ấm, và đó sẽ là mái ấm yên bình cho bạn cho khoảng thời gian sau này. Đó là điều có thể được thực hiện trong tầm tay của bạn và nhất định bạn sẽ làm được.

Văn hào Nga Eptusenco từng viết:

“Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử”

Vậy thì hãy đừng buồn bạn nhé. Mỗi người đều có một giá trị của mình mà không một ai khác có được. Có khi rất nhiều người khác lại đang mong muốn địa vị của bạn thì sao?

Gắng lên bạn mình ơi, hãy vững lòng vượt qua những khó khăn tạm thời bạn nhé. Hãy bắt đầu từ chính những gì bạn đang nắm giữ và bạn sẽ trở nên giàu có và đủ đầy theo cách riêng của mình!

THƯƠNG VŨ

Sep 23, 2009

Số 1

Số 1

Bạn có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý nghĩa này!


• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho
con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được
ngay từ khi mới sinh ra. Một ngày nào đó vòng tay của mẹ không còn rộng
mở với con nữa, có nghĩa là mẹ đã qua đời...


• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim đó hoàn
hảo nhất là trái tim đã chia xẻ tình yêu thương nhiều nhất.



• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.



• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất.



• Hãy tin vào tình yêu, luôn có một ai đó dành cho một ai đó.



• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm
dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu
đặc biệt của cuộc sống.



• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.



• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.



• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.



• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.



• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội
dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ
một cuốn sách hay.


• Một lần ăn cắp thì mãi là kẻ cắp.



• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người
nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.



• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có.



• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.



• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta
chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.



• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.



• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới.

Theo nghethuatsong.biz

Sep 22, 2009

Nụ cười và Nước mắt

Nụ cười và Nước mắt


Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ,nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau.

Nước Mắt thì suốt ngày u buồn cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu.Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẽ và vô tư suốt năm, lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được, khi có ai đó làm cho cô bé rất dau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức.

Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông, Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?".Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình. "Oh vậy ah", Nụ Cười nói:"Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc:"Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Oh chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào". Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi:"Ai vậy?".Nụ Cười trả lời:"Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào"

Nước Mắt mừng quá:"Bạn có thể kết bạn với mình không?".Nụ Cười đáp:"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn".

Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau, họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật,nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng.

Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những gì xảy ra một năm qua? Nhớ hết những người làm bạn đau lòng? Không, nếu vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng. Hãy khóc nếu bạn thấy buồn...rất buồn vì người ta làm bạn đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo bạn.

Thế nào là tình yêu thật sự?


Một tình yêu thực sự - cũng thật khó để định nghĩa chính xác. Nhưng, bạn thử đọc bài viết sau và ngẫm nghĩ về tình yêu của mình, để phần nào tìm được câu trả lời, bạn nhé!


Tình yêu là kiên nhẫn, tình yêu là tử tế. Tình yêu không ghen tị, tình yêu không khoe khoang, tình yêu là không tự mãn.

Tình yêu là không thô bạo, tình yêu là không tự tư tự lợi, tình yêu không dễ bị nổi giận, tình yêu là không ghi nhớ về những sai lầm.

Tình yêu không cổ vũ cái xấu mà hoan hỉ trước sự thật.

Tình yêu là luôn luôn bảo vệ, luôn luôn tin tưởng, luôn luôn hi vọng và luôn luôn bền gan bền chí.

Tình yêu không bao giờ thất bại.

Trên đây là những đặc điểm của tình yêu thật sự. Những phẩm chất này có thể tìm thấy ở tất cả những mối quan hệ mà trong đó người ta thật sự yêu thương nhau. Vấn đề của việc cố gắng đi tìm tình yêu thông qua sự mai mối là chúng ta không tìm kiếm những phẩm chất này. Chúng ta chỉ chú ý đến vẻ bên ngoài hay sự giàu có.

Biểu hiện của tình yêu là sự tận tụy và hành động, không phải là cảm giác. Tình yêu không chỉ dựa vào cách chúng ta cảm nhận. Tất nhiên, cảm giác cũng có mặt trong tình yêu, nhưng cảm giác không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo tình yêu. Sự tận tụy thật sự luôn luôn dẫn đến tình yêu thật sự.

Tình dục không phải là tình yêu! Tình dục và tình yêu không phải là một. Tình dục là một hoạt động đẹp đẽ nếu nó diễn ra trong ranh giới của hôn nhân. Tình dục là sự hoàn thiện của việc gắn bó giữa hai con người trong một cuộc hôn nhân, tình dục như thể là một món quà của Chúa.

Bởi vì tình dục tiền hôn nhân không phải là tình yêu, nên nó chỉ dẫn đến những đau khổ và thất vọng cho những người đang muốn tìm kiếm tình yêu.

Khi thật sự yêu một người, chúng ta thành tâm chuẩn bị để gắn bó cuộc đời với người đó.

Chúng ta có thể nói rằng mình đang thật sự yêu khi chúng ta hoàn toàn thành thực với chính mình và hiểu mức độ cam kết mà một tình yêu thật sự sẽ mang đến.

Hãy nhớ rằng tình yêu thật sự không đến từ sự lựa chọn, mà đến từ sự tình cờ.

TRÁC NHI (Theo Daily Guide)

PS: Mọi người hay nói yêu là khổ. Nhưng thật sự thì tình yêu luôn đẹp, và đem đến cho bạn nhiều sức mạnh để làm được nhiều việc (chứ không phải khổ ^_^), đôi khi chúng ta làm việc gì quá đáng hay đau khổ lại đổ lỗi cho tình yêu. Tình yêu luôn đẹp và trong sáng? TY không có tội nên đừng đổ lỗi cho TY mà hãy giữ cho nó luôn đẹp mãi nhé các bạn.

Sep 20, 2009

Cơn mưa xoá những niềm đau




Lớp cấp ba của mẹ Uyên họp, mẹ rủ bác Hoạt ở Hà Nội về nhà chơi, bác là bạn thân của mẹ mà cả gia đình Uyên đều biết. Nhân tiện Bác đến thăm và khoe về anh Đạt – con trai bác, đang là kĩ thuật viên chính cho đài quan sát đường bay thuộc sân bay Nội Bài.

Anh thường xuyên lên trực ở trạm chính trên đỉnh Tảm Đảo cách không xa nhà Uyên. Ngày nhỏ cũng có vài lần hai người gặp nhau, lúc đó anh và Uyên chỉ là những nhóc tì nghịch ngợm, lớn dần lên mỗi người mải miết chạy đua với dòng đời, học hành rồi làm việc giờ họ mới gặp lại nhau. Cô bé nhỏ nhắn, lí lắc ngày nào giờ đã thành thiếu nữ, thông minh xinh xắn, khiến Đạt ngỡ ngàng và thấy quyến luyến không rời, lại được bố mẹ hai bên vun vào nên anh tỏ ý muốn tìm hiểu cô.

Hễ có thời gian anh lại “xuống núi” thăm gia đình Uyên, mang theo các đặc sản Tam Đảo có lần còn đem theo cả một buồng chuối rừng, món đặc trưng nhất ở đó cùng những câu chuyện bất tận, dí dỏm về cuộc sống xung quanh phòng điều hành an toàn bay của anh.

Những lúc Đạt đến bố mẹ Uyên mừng ra mặt, mắt lấp lánh vui, cười nói không ngừng và luôn tạo điều kiện cho đôi trẻ tâm sự. Rồi “mưa dầm thấm lâu”, Uyên lưu tâm đến Đạt nhiều hơn và dần cảm nhận được sự chân thành nơi anh, tin vào con mắt của bố mẹ và nghe theo lời khuyên của anh trai. Khi trái tim Uyên run lên lúc gặp Đạt hay đôi lúc có cảm giác bồn chồn lo lắng lần anh trễ hẹn thì cô hiểu rằng, mình đã yêu.

Tình yêu của cô dành cho anh cũng đơn giản và hồn nhiên như những cơn mưa bất chợt trên phố núi mà có lần anh kể. Nó làm ướt áo, làm phiền lòng bao người khách bộ hành, nhưng cũng khiến những đôi tình nhân bên nhau chẳng quản thời gian đang dần trôi. Họ sợ ra mưa sẽ bị cảm lạnh, bị ốm hay sợ bệnh tương tư, nhớ nhung người yêu sẽ đột nhiên xuất hiện nếu họ không ở bên, nên cố nán lại đâu đó với nhau. Tất cả là nhờ “Cơn mưa anh bất chợt, như tình anh bất ngờ”.

Tình yêu của Đạt dành cho cô tựa những cơn mưa trong mùa đông lạnh buốt miền Bắc, lún phún, nhè nhẹ nhưng thấm sâu vào lòng đất để khi mùa hè đến, đầu mùa mưa những cơn mưa rào dù nhỏ thôi cũng khiến khắp nơi nơi đất ngập trong nước, tràn đầy yêu thương… Như tình yêu của hai người giờ đây.

Anh ngỏ lời cầu hôn, cô thẹn thùng nắm lấy tay anh, ngầm đồng ý. Chẳng thể tả hết được niềm vui sướng của Đạt lúc đó. Anh hân hoan đưa Uyên đi khắp cơ quan và họ hàng nội ngoại giới thiệu cô là vợ sắp cưới. Anh náo nức vẽ ra một dự định lâu dài. Sẽ chuyển công tác về “nằm vùng” ở đài quan sát. Sẽ xây một ngôi nhà nhỏ thôi nhưng ấm cúng, nơi có người vợ hiền yêu dấu, đảm đang luôn giữ gìn “ngọn lửa” cho nhà thêm ấm áp, chan hoà.

Nhìn anh hào hứng lập kế hoạch và mơ về cuộc sống trong tương lai Uyên cũng thấy vui lây, tin rằng mình đã chọn lựa đúng. Cuộc sống tưởng chừng như không còn gì có thể tốt hơn. Uyên hồi hộp chờ đến ngày cô được khoác lên mình chiếc áo cưới trắng muốt, thanh khiết mà cô gái nào đến tuổi trưởng thành cũng mong đợi.

Vào ngày trời bỗng tối sầm, chực như đang sắp sửa đón chào một cơn dông lớn. Người phụ nữ đến công ty tìm Uyên có gương mặt rõ là rất trẻ nhưng đã vương bao nét khắc khổ, lam lũ, tay bồng một đứa trẻ chừng hai tuổi. Cô ta nói mà không hề nhìn Uyên, chỉ ôm chặt đứa bé, nước mắt đầm đìa:

“Tôi là con bé dân tộc Sán dìu, quanh năm bên đồng ruộng, cùng rừng cây cháy nắng trên sườn núi Tam Đảo. Tôi không được học hành nên cũng chẳng hi vọng được anh ấy cưới làm vợ đàng hoàng như ai khác. Tôi chỉ xin chị, vì tình thương với đứa bé vô tội này mà đừng kết hôn với anh ấy, cho anh quay về với mẹ con tôi, cho tôi một danh phận và cháu bé khỏi trong cảnh bị người đời dè bỉu. Cô còn trẻ lại xinh đẹp, giỏi giang. Cô tranh giành làm gì với kẻ có hoàn cảnh tội nghiệp như mẹ con tôi…”.

Uyên liêu xiêu bước chân rời văn phòng, về nhà. Đất trời nghiêng ngả như muốn đổ sụp, tối tăm trước mắt Uyên. Sao ông trời nỡ trêu ngươi, cô còn chưa kịp cảm nhận được hết niềm hạnh phúc được bên Đạt, cũng như vị ngọt của cuộc sống lứa đôi. Một phút thiếu bản lĩnh của Đạt đã để lại nghiệp chướng ngăn trở con đường hai người đến với nhau ư?

Uyên lê bước mà trong lòng trống rỗng vô hồn, từng con đường mà Uyên vẫn cùng Đạt dạo qua, sao giờ lại chông chênh đến vậy, từng hàng cây hình như cũng đang chuyển màu, có lẽ bước chân cô liêu của Uyên đang trải bước một mình nên mới thấy nó đơn lẻ đến thế. Cô mỉm cười chua chát. Đâu phải coi thường gì, nhưng quả thật cô bé dân tộc đó có khi còn trẻ tuổi hơn Uyên mà sao rành rẽ quá, nói năng đâu ra đó, đánh đúng vào điểm yếu của Uyên là đa cảm, thương người nhất là lũ trẻ ngây thơ.

Nỗi đau, thà cắt phứt đi, một mình mình hứng chịu, đau một lần còn hơn cứ day dứt cả đời. Đôi mắt cô ráo hoảnh và suy tư về những việc cần làm sắp tới. Mùa mưa sắp qua rồi, mùa khô đang chờ đón, phải chờ đến bao giờ ông Trời mới ban ơn mưa móc cho cô, cho hạnh phúc của cô đây.

Uyên bỗng nở nụ cười tái tê lạnh lẽo đến rùng mình và đi đến quyết định không như ý muốn, chỉ vì phải nghĩ cho “người ta”. Cô sẽ vào Sài Gòn cùng đứa bạn thân hồi đi học. Nó bảo trong này xin việc dễ hơn ngoài đó, nhất là với người có bằng đại học và dày dặn kinh nghiệm như Uyên. Cô đành chia tay miền bắc, tạm biệt những cơn mưa mùa hạ cùng những cơn mưa phùn mùa đông và bao cơn mưa bóng mây thoắt ẩn, thoắt hiện buổi giao mùa mang đến áng cầu vồng đẹp như mộng. Bỏ lại anh với kỉ niệm tình đầu khó quên.

Thiều San Ly

Chiếc hộp tình yêu


Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua.

Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.


VẾT THƯƠNG


Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."


Bài học đáng giá


Petey Parker

Tôi vẫn thường bay tới Dallas để gặp một khách hàng của mình. Thời gian đối với tôi rất quan trọng và kế hoạch của tôi là xuống máy bay, chạy tới gặp khách hàng, sau đó quay về sân bay rồi bay về. Một chiếc taxi đón tôi. Người tài xế chạy vội mở cửa cho tôi và chờ cho tôi ngồi thoải mái trong xe rồi mới đóng cửa lại. Khi anh ta vào chỗ ngồi, anh ta nhắc tôi rằng có tờ Wall Street Journal bên cạnh tôi nếu tôi muốn đọc. Anh ta lại còn đưa ra một loạt các băng nhạc khác nhau cho tôi chọn loại nhạc tôi thích. Trời ạ, tôi nhìn quanh xem có phải tôi ở trên xe của trong chương trình Candid Camera không (chương trình được quay lén để lừa người không biết). Tôi không thể tin nổi vào dịch vụ mà tôi đang được phục vụ. "Chắc là anh tự hào về công việc của mình," tôi hỏi người lái xe. "Anh chắc phải có một câu chuyện kể về mình."
"Tôi từng làm việc cho Corporate America," anh ta bắt đầu. "Nhưng tôi mệt mỏi khi nghĩ rằng những sau cố gắng của mình, tôi vẫn chưa được coi là đủ tốt, đủ nhanh, và không được đánh giá đúng mức. Tôi quyết định kiếm cho tôi một chỗ thích hợp để tôi có thể cảm thấy tự hào vì những gì mình làm được. Tôi biết tôi không phải là nhà khoa học giỏi hay gì gì ghê gớm, nhưng tôi thích lái xe, phục vụ người khác và cảm thấy mình đã làm việc cả ngày bận rộn và đã làm tốt công việc của mình.
Sau khi xem xét khả năng của mình, anh ta quyết định trở thành tài xế taxi. "Không phải chỉ trở thành người tài xế thuê mướn mà còn trở thành lái xe taxi chuyên nghiệp," anh ta nói. "Một điều mà tôi biết chắc chắn là để có thể thành công trong công việc, tôi phải vượt lên trên mọi sự chờ đợi của hành khách. Tôi muốn trở thành tuyệt vời chứ không phải chỉ trung bình mà thôi."
Tôi tin chắc anh ta sẽ thành công.

Người Bạn


Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"

:: Mưa ... câu chuyện về mưa ::


Rơi rồi đấy...

Em thích mưa lắm...Em thích đi dưới mưa...

Sẽ chẳng ai thấy được em khóc....


sẽ chẳng ai thấy được nước mắt em đang rơi...

Chỉ có con bé đi trong mưa...


em thích mưa rơi thật to... thật to...


dể gọi tên anh mà không ai nghe thấy...


Để nhớ thương anh mà chẳng ai hay...


Mưa rơi giấu kín tâm hồn em...


Mưa mềm lắm.. mát lắm...


Mưa rất nhẹ...


Rất nhẹ nhàng thấm vào tim...


Mưa rơi nhiều quá... ướt nhòa mắt em...


Sao mưa diệu dàng, bình yên thế...


Mưa rơi... mưa đến... Mang anh đến bên em...

.......................................................................................................................................

Anh đến bên em cùng với mưa...


Rất nhẹ nhàng... rất ngọt ngào...


nhưng lạnh ngắt...


Và quá nhanh...

em không đuổi kịp...


Anh đến và đi như mưa rơi ngày ấy...


Đến bên em khi mưa ngừng rơi.Làm dịu mát tâm hồn em


bằng nụ cười ấy...


Nụ cười ấm áp như mưa...


Anh đến rồi lại đi... bỏ em lại với mưa...


Bỏ em lại với mưa...


Một mình em trong mưa...


Một mình em khóc trong mưa...


Một mình em gữi thương nhớ vào mưa...


Mưa có phải nước mắt không anh....?!?!


Em mang chut lệ buồn trên mắt hòa vơi mưa...



Sẽ không còn nữa...không còn lệ rơi trên mắt em...


Thế mà sao đi trong mưa, mắt em vẫn ướt...



vẫn đau... vẫn cay


Em không khóc...


Không phải nước mắt của em đâu anh...



là nước mưa đấy...



Em đã hứa mà, em sẽ không khóc vì anh đâu...



chẳng khóc vì anh thêm 1 lần nào nữa...



Mưa mang những rắc rối đi thật xa...



Để lòng em bình yên thanh thản..


Bình yên mà sao buồn thế....


Thanh thản mà vẫn thấy nhói đau...



Em không trách anh đâu...

cũng không giận hờn gì anh hết…


Chỉ trách em đã quá ngốc nghếch... Đã trót yêu anh nhiều như thế...

Chỉ trách em chẳng thể điều khiển được con tim...

Sao mưa lại mang anh đến...

Sao lại mang anh đến để rồi lại cuốn anh đi...

Sao chẳng để anh ở lại bên em..?

Vì sao hả mưa..?

..........................................
........................................................................................

Lạnh...

Lạnh...

Lạnh lắm...

buốt giá...

con tim cũng lạnh... từ từ đóng băng...


Nghe em nói nè anh... một lời thôi... chỉ một lời duy nhất...

Em sẽ không yêu anh nữa... sẽ chẳng yêu anh nữa đâu... Không nhớ mong... không chờ đợi... không lo lắng cho anh thêm một chút nào nữa...

Em sẽ chỉ sống vì em thôi... sẽ không còn anh trong cuộc đời em nữa... Em đau lắm rồi anh à... đau đến chai sạn rồi...

Vết thương đã thành sẹo chẳng thể xoá mờ...
Mưa sẽ mang đi hết những kỉ niệm về anh...

để chỉ còn em thôi...

chỉ còn em đi dưới mưa...

Sẽ chỉ còn nụ cười trên môi...


sẽ không còn nước mắt nữa đâu...


Em hứa đấy... sẽ không bao giờ khóc nữa.


Em sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa đâu...


Em hứa đấy...

...

Nỗi đau này...

yêu thương này...

tất cả là quá khứ...

Em gửi vào mưa mang nó đi thật xa...

...Em chạy trốn..? Vâng... em đang chạy trốn đấy...Nhưng thế thì sao chứ..?


Em không dũng cảm cũng chẳng mạnh mẽ...


Chỉ còn biết chạy trốn thôi anh...



Cho em một chút bình yên nhé...

Một chút dịu ngọt để lại hát trong mưa...

Tiền, có phải là tất cả?


Tiền, có phải là tất cả?

* Tiền có thể mua được một ngôi nhà, nhưng không thể mua được mái ấm. Em đã thấy rất nhiều người sống trong những biệt thự nguy nga, nhưng nó lạnh lẽo chẳng khác gì nhà mồ. Chồng thì đi với gái, con gái đi lắc, con trai đi cai nghiện...

Tiền có thể mua được sách, nhưng không mua được kiến thức (có nhiều thằng đốt tiền không hết nhưng vẫn chỉ là những thằng trọc phú)

Tiền có thể mua được thuốc, nhưng không mua được sức khỏe

Tiền có thể mua được đồng hồ, nhưng không mua được thời gian

Tiền có thể mua được nữ trang đắt giá để tặng người con gái anh yêu, nhưng không thể mua được tình yêu của nàng.

Tiền có thể mua được địa vị, nhưng không mua được tài năng và lòng ngưỡng mộ.

Tiền có thể mua được cái giường, nhưng không mua được giấc ngủ

Tiền có thể mua được một chỗ tốt nhất ở một bệnh viện tối tân nhất, nhưng tiền không mua được sự sống.

Tiền có thể mua được bảo hiểm, nhưng không mua được sự an toàn

Còn rất nhiều thứ mà đồng tiền không thể nào mua được...


Đồng tiền quả thật quan trọng vô cùng. Ngày còn mới lớn, em cứ tưởng mình là một nàng công chúa, một ngày nào đó có một hoàng tử bạch mã đánh thức em dậy, rồi thì nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời....

Bây giờ thì em đã thay đổi khá nhiều. Tuy rằng tiền không phải là tất cả, nhưng em sẽ không thể là một nguời đàn bà hạnh phúc và mãn nguyện nếu em không thể cho những đứa con của mình một điều kiện tốt để trưởng thành và phát huy; em không thể vui vẻ mỗi khi đi chợ em phải đắn đo, kỳ kèo mặc cả từng đồng sau khi suy nghĩ nát óc xem hôm nay trong bữa cơm gia đình chồng con mình sẽ ăn cá bống hay cá ót. Em cũng không thể không tủi thân, chạnh lòng khi nhìn những người phụ nữ khác mặt hoa da phấn, ăn diện như bà hoàng khi ra đường, còn em thì đầu tắt mặt tối, quần xắn móng lợn, đi làm về là tranh thủ băm rau nấu cám.

Tiền quyết định được rất nhiều việc. Có tiền, lúc nào mình cũng cảm thấy tự tin, và đôi khi đồng tiền có thể thay đổi hẳn tính cách của con người và sự đánh giá của người khác đối với cá nhân đó. Ví dụ, một người tuy rất rộng rãi, hào phóng nhưng trong túi không có tiền thì khi đi chơi với bạn bè, anh ta vẫn có thể bị coi là một người không biết điều khi không bao giờ chịu trả chia, mặc dù tính cách thì không phải là như thế. Lâu dần, có thể bạn bè sẽ xa lánh anh ta và các mối quan hệ cũng hạn chế dần.

Tuy rằng đồng tiền rất quan trọng đối với em, nhưng em không bao giờ bị nó mua chuộc, làm mờ mắt. Em chỉ kiếm sống và lao động một cách lương thiện để kiếm tiền và đó là cách duy nhất em lựa chọn. Điều này mang lại một sự thanh thản rất lớn trong tâm hồn. Các bác cứ bảo kiếm tiền gấp, nhưng mà có biết bao nhiêu người, lúc nằm trong xà lim cũi sắt, lúc phải ra pháp trường, họ mới kinh hoảng, sợ hãi đến phát điên và lúc này đồng tiền chẳng có nghĩa lý gì cả. Họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để mua lại tự do và sự sống đấy. Cho nên, một cuộc sống ý nghĩa nhất là cuộc sống chắc chắn, an toàn, và mang lại sự bình an cho tâm hồn.
st

Sep 19, 2009

CÂY TRE

CÂY TRE

Một buổi sáng mùa hè, khi đang dạo bước quanh vương quốc mênh mông của mình như thông lệ vào giờ nóng rát nhất, Chúa chợt dừng lại để ngắm, giữa đám hoa xinh xắn, một cây tre quí phái vươn mình đường bệ trong một nơi tuyệt đẹp của khu vườn.

Ngài nhìn kỹ và để ý thấy đó là một cây tre có rễ bám sâu, thân vươn cao mạnh mẽ, với những cành lá sum suê xanh biếc la đà; gió thổi mơn man trên tán lá và một vài con chim đang xây tổ trên cành. Ngài thích nó hơn những loại cây khác và vừa vuốt chòm râu trắng, Ngài vừa tiến lại bên cây tre đang cúi mình hết sức cung kính: “Này tre thân mến, Ta hỏi con một điều, con có giúp ta thực hiện một dự định tốt đẹp không?”

“Xin hãy nói, lạy Chúa, Ngài là chủ tể duy nhất của tất thảy những gì tuyệt diệu ở nơi đây và Ngài có thể dùng con như ý Ngài muốn…”

“Nhưng, này tre thân mến ơi – Chúa tiếp lời trong lòng nó – Ta phải bứng con khỏi đây để con phục vụ ta ở một nơi khác …”

“Ôi ! Rễ của con đã ăn quá sâu và con không biết chúng có sống sót được nữa không khi phải chịu đau đớn như thế; tuy nhiên, xin hãy cứ làm nếu Ngài cho là đã đến lúc!”

Chúa hiểu cây tre ấy tốt bụng và sẵn lòng và Ngài biết rằng hẳn là nó rất đau khổ, nhưng yên tâm bởi sự sẵn sàng đã được bày tỏ, Ngài đến gần hơn nữa rồi nói vào lòng nó: “Ta sẽ phải đốn con xuống, tỉa hết cành của con, chẻ con ra làm đôi … róc hết ruột con ra …”

Nghe những trù tính ấy, chân tre run lẩy bẩy …(hay nói đúng hơn là các cành lá của nó). Một sự im ắng hoàn toàn bao trùm lên khu vườn, gió ngừng thổi, chim chóc thôi hát … tre đứng bất động một lúc, rồi chậm rãi cúi chiếc đầu tuyệt đẹp của nó xuống, đánh bạo hỏi nhỏ: “tại sao?” - “Bởi nếu Ta không đốn con xuống thì con không thể phục vụ cho công việc của Ta được.”

Thế là mặt trời vội giấu mình đi, gió vươn lên cao hơn còn chim chóc thì bay lảng ra nơi khác… Tre không hiểu gì mấy trước câu trả lời ấy, nhưng nó tin tưởng và sẵn sàng theo ý Chúa đang hết sức thân tình giải thích riêng cho nó: “Này nhé, dưới kia còn có một khu vườn khác, khu vườn ấy không làm sao hưởng được dòng nước trong lành và reo vui tuôn chảy từ Nguồn Suối Vĩ Đại ở ngay đằng sau con kia, đang tưới cho cả khu vườn này, trong đó có cả con nữa… thế là Ta nghĩ đến việc chẻ thân con ra thành hai phần để làm mương dẫn nối Nguồn Suối Vĩ Đại cho chảy đến khu vườn đáng thương ấy…”

Cây tre rạng rỡ một nụ cười vui sướng, nhưng nó chợt hiểu ra rằng, sau thời gian quá dài, nay giờ của nó đã điểm, nhưng kết thúc cuộc đời nó cũng là khởi đầu cho những sự sống mới… Và với cả tâm tình của mình, nó gập người xuống sát đất, rồi bằng một giọng nói mạnh mẽ nó kiên định một lần nữa: “Lạy Chúa, này con đây.”

Chúa xắn tay áo và “không cần phải đến nhát thứ hai” đã đốn hạ cây tre, đẽo gọt thân nó, chẻ ra làm hai, khoét sạch ruột bên trong, nối cả hai phần đã được chẻ làm thành một chiếc máng dài rồi tì một đầu vào lối dẫn ra của Nguồn Suối Vĩ Đại còn đầu kia thì đến lối dẫn vào cánh đồng đang nằm giữa những đám cây gai, đá sỏi và đủ thứ bụi rậm.

Cây tre đáng thương bị đưa vào tình cảnh đó cảm thấy hốt hoảng và bấn loạn, nó cảm thấy những cơn rùng mình khi tiếp xúc với dòng nước mát lạnh đang chảy qua thân nó, giật bắn người vì cái lạnh giá đầu tiên của ban đêm, đau đớn vì cái nóng cháy da của ngày tiếp theo, nhưng vẫn ở đó ngày này qua ngày khác… tháng này qua tháng khác và có thể cả năm này đến năm khác.

Nó đã trở nên già cỗi và mệt mỏi, dòng nước mát lành đã bào mòn gần như hoàn toàn phần ruột bên trong và cả những bờ cạnh của nó cũng thế và đã có những giọt nước làm thành, ngay bên dưới, một dòng suối nhỏ chảy dọc theo thân nó, từ Nguồn Suối Vĩ Đại đến khu vườn đáng thương.

Nhưng khu vườn ấy không còn xấu xí nữa bởi vì giờ đây cỏ cây đã được tưới gội tràn trề, hoa đã nở khắp chốn, cây cối đủ loại đã mọc nhiều và tất cả khu vườn đã trở nên giống như khu vườn kia một cách kỳ diệu…

Bấy giờ, và chỉ đến lúc bấy giờ thôi, cây tre bất chợt gãy sụp xuống và tất cả những gì còn lại của nó rơi vào lòng con thác nhỏ mà chính nó đã tạo nên, được dòng nước cuốn đi, nó trôi đến giữa khu vườn mà từ giờ trở đi rực rỡ muôn hoa và sống động…

Nó nhìn thấy ngay chính giữa khu vườn, đã mọc lên một cây tre xanh mềm mại tuyệt đẹp với đám rễ bám sâu, thân vươn cao mạnh mẽ, cành lá sum suê xanh biếc la đà, gió nhẹ mơn man tán lá và một vài con chim đã sẵn sàng xây tổ trên cành. Mải quan sát cây tre ấy một cách âu yếm và đầy thương yêu, một ngọn gió từ đằng sau chợt thổi đến khiến nó giật mình, nó chỉ nhìn thấy phía lưng Chúa khi Người dừng lại dưới bóng cây tre kia.

“Tre thân mến, …” hình như nó nhận ra những lời ấy… nó không nhớ rõ lắm bởi chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, thính giác giờ đây không còn bén nhạy, thị giác cũng không còn tinh anh như trước, rồi… rồi… Chúa cúi xuống nói nhỏ vào lòng cây tre ấy.

Và nó nghe thấy một tiếng nói vừa trẻ trung vừa dứt khoát đáp lại một cách mạnh mẽ : “Này con đây, Ôi lạy Chúa…”


**********************************

Con thưa cùng Chúa, Này con xin đến để thi hành, thi hành thánh ý Cha.

Giữa đêm trường trong đền thánh Chúa đèn khuya ánh lên bao niềm hy vọng. Có tiếng người gọi con dặt dìu hối thúc tâm tư. Vâng! Lạy Chúa con đây.

Chúa đã mở cửa trời cho con và thánh hóa môi con bằng than hồng. Chúa muốn chọn Đại ngôn của Người giữa đám dân riêng. Vâng! Lạy Chúa con đây.

Phút ngỡ ngàng của lời ân phúc Giờ loan báo tin vui đã khởi đầu. Đấng cứu độ toàn dân đợi chờ muôn tiếng xin vâng. Vâng! Lạy Chúa con đây.

(ST)

Điều Giàu Có Nhất!

Điều Giàu Có Nhất!

Chúng ta được sinh ra với đôi mắt nằm phía trước để luôn nhìn sự việc đang diễn ra thay vì cứ ngoái nhìn lại và xoi mói vào những điều đã qua. Chúng ta được sinh ra với đôi tai, một bên trái và một bên phải, để có thể nghe ngóng cả hai phía, để nghe cả những lời tán dương, ca tụng lẫn những lời phê bình, chỉ trích và thậm chí là sỉ vả, giúp chúng ta phân biệt đúng, sai.


Chúng ta được sinh ra với một bộ óc nằm dưới hộp sọ. Cho dù đời ta có khốn đốn muôn vàn đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn giàu có vì chẳng ai có thể đánh cắp hay ngăn cản được bộ óc ta sản sinh ra nhiều suy nghĩ và ý tưởng độc đáo.


Chúng ta được sinh ra với đôi vai nối liền đôi tay để gánh vác những trọng trách. Không những để giúp đỡ bản thân mình, chúng ta còn có thể hỗ trợ những người thiếu may mắn hơn.


Chúng ta được sinh ra với một đôi chân dài và lớn để không những chúng ta có thể trụ vững trên mặt-bằng-cuộc-sống mà còn có thể đi nhiều nơi, vào được nhiều ngóc ngách, để mắt được quan sát, để bộ óc được trải rộng.


Nhưng chúng ra chỉ sinh ra với một cái miệng, vì miệng là vũ khí cực kỳ sắc bén. Nó có thể làm tổn thương, làm đau lòng hay thậm chí đưa kẻ khác vào cửa tử, chứ không chỉ là nơi phát xuất những lời yêu thương. Vì thế, hãy ghi nhớ điều này: Nên nói ít đi để dành thời gian nhìn và lắng nghe nhiều hơn.


Chúng ta được sinh ra với chỉ một trái tim nằm sâu trong lồng ngực. Trái tim ấy có thể có những nhịp đập khác nhau, nhưng nó nhắc nhở ta phải biết trân trọng và biết yêu thương con người vô điều kiện. Một trái tim, chứ không phải hai, cũng là để giúp con người ta có những cảm nhận nhất quán về nhân sinh.


Đấng tạo hóa thật tuyệt vời, thế con người chúng ta có sống theo cách tạo hóa mong muốn khi tạo ra ta với hình dạng chúng ta đang có hay không?
(st)

Sep 18, 2009

Biết chấp nhận rủi ro


TT: Con người ta sinh ra và lớn lên ai lại không một lần ước mơ, dù là ước mơ thật bình thường, thật đơn giản, nhất là đối với tuổi trẻ chúng ta, lứa tuổi mà người ta cho là đẹp nhất thì ước mơ được thể hiện rất rõ nét.

# ---------------------------------------------------------------------------#

Các nhà thông thái khuyên chúng ta hãy cứ ước mơ đi vì đó là một thứ động lực không tốn tiền mua. Nhưng điều quan trọng hơn cả là phải biến ước mơ đó thành hành động cụ thể thông qua chiến lược và kế hoạch thực hiện. Ngược lại, con người ta sẽ bi quan, dễ bị chao đảo khi có điều gì đó không như họ mong muốn.

Theo các nhà tâm lý học thì: “Ước mơ là loại tưởng tượng sáng tạo nhưng nó không hướng vào hoạt động hiện tại, nó có thể có lợi khi thúc đẩy cá nhân vươn lên; có thể có hại khi viển vông, không thực tế, không thúc đẩy con người ta đi tới”. Và theo tôi, ước mơ chính là những điều tốt đẹp nhất, tươi sáng nhất, những điều mà tôi muốn nó diễn ra trong tương lai mình.

Ngay từ thời phổ thông, thấu hiểu nỗi đau của những đứa trẻ bất hạnh, kém may mắn nên tôi luôn mơ ước mình đậu đại học để sau này có thể giúp đỡ chúng trên cơ sở khoa học rõ ràng. Nhưng ngày đó sức học của tôi không khá mà theo những giáo viên bộ môn thì “để năm sau hãy thi”, còn chị gái tôi thì “suốt đời mày chỉ như thế thôi”.

Không chấp nhận điều đó, để thực hiện ước mơ của mình, ngay từ những ngày đầu của lớp 12 tôi đã vạch ra một kế hoạch học tập rất khoa học và mạch lạc. Tôi học hỏi không ngừng ở những người bạn khá hơn mình, luôn lẽo đẽo theo giáo viên bộ môn sau những giờ tan học: “Cái này giải làm sao vậy cô? Cái kia phải diễn giải thế nào?”. Một năm ròng rã cho việc học tập, tôi đã đền đáp công ơn của cha mẹ, thầy cô và bạn bè bằng hai tờ giấy báo trúng tuyển đại học.

Ước mơ, niềm tin có sức mạnh ghê gớm đối với chúng ta. Cuộc sống không bao giờ có khái niệm mất tất cả hay thật sự rơi vào bế tắc một khi chúng ta còn ước mơ. Và nếu ước mơ của bạn đủ lớn thì mọi chuyện còn lại chỉ là chuyện nhỏ. Nếu ước mơ đủ lớn thì chắc chắn bạn sẽ làm được mọi việc. Có một câu nói rất hay mà thầy tôi đã nói: “Đừng bao giờ nói không bao giờ”, tôi tâm đắc điều đó.

Trong mỗi con người ai cũng muốn mình có một tương lai tươi sáng. Song, cuộc sống đôi lúc không như người ta mong đợi. Điều quan trọng hơn là chúng ta phải biết chấp nhận những rủi ro. Sau những lần không thành công, sau những lần không như ý muốn ta sẽ học được những kinh nghiệm để lần sau sẽ tốt hơn.

Với tôi, cũng đôi lần tôi đã nhận lấy những thất bại ê chề. Cũng chính những thất bại đó làm tôi chững chạc hơn, trưởng thành hơn. Tôi không bao giờ quên điều mà má tôi đã dạy: “Thua keo này con bày keo khác, đừng bao giờ nản lòng”.

Và tôi luôn đặt ra cho mình những ước mơ ngắn hạn. Có những ước mơ đã thực hiện được chẳng hạn như vào đại học, có những ước mơ đang thực hiện và cả những ước mơ vừa hình thành. Tôi chỉ ngừng mơ ước khi trái tim tôi ngừng đập và đó cũng chính là lúc tôi không còn tồn tại trong cuộc đời này.

PHẠM DŨNG (Q.3, TP.HCM)

Sep 17, 2009

Ý nghĩa 5 ngón tay

Ngón cái : Là ngón tay bạn dùng nhiều nhất và dường như nó ở gấn bạn nhất. Hãy dành những mong muốn tốt đẹp đầu tiên cho những người thân thương, gần gũi nhất với bạn.


Ngón trỏ : Hãy mong ước những điều tốt lành cho những người chỉ dạy , hướng dẫn cho bạn . Đó là thầy cô , bạn bè hay bất kỳ ai đó cho bạn dù chỉ là một lời khuyên chân thành.

Ngón giữa : Là ngón dài nhất. Hãy mong những điều tốt lành cho những người mà bạn thấy kính phục. Đó có thể là một nhà từ thiện, một nhà vô địch ... Họ xác lập những đỉnh cao để chúng ta biết là lúc nào cũng có thể cố gắng.

Ngón đeo nhẫn : các thầy cô giáo dạy piano nói rằng: đây là ngón yếu nhất trong cả bàn tay. Nó nhắc chúng ta mong ước những điều tốt lành cho những người yếu đuối , kém may mắn.

Ngón út : Đây là ngón tay nhỏ nhất. Nó nhắc bạn về sự khiêm tốn của bản thân bạn và nó nhắc nhở bạn ước mong điều tốt lành cho chính bạn.Riêng ngón út bàn tay trái: đó là ngón tay dành cho tình bạn , cho những người bạn xung quanh chúng ta

Sep 16, 2009

Danh sách đi chơi biển Hồ Cốc

Chào các bạn,

Trung đang cập nhật danh sách đi chơi biển Hồ Cốc vào thứ 7 ngày 26/9.
Trung đã liệt kê danh sách những người đã đăng ký (tô màu vàng).
Còn những ai chưa đăng ký thì liên hệ với Trung sớm nha.
Các bạn xem danh sách dưới đây và cho Trung biết nếu có gì sai xót nha.

Xem danh sach tại đây

^_^

Bên ly cà phê, cuộc sống nói gi ...


Bên ly cà phê, cuộc sống nói chi ...


Đừng nên hâm nóng lại cà phê. Bởi nếu hâm lại, cà phê sẽ mất hết mùi vị và đắng. Uống không ngon và sẽ có mùi khét.


Có một số nguyên tắc cơ bản về việc uống cà phê.

Cuộc sống có lẽ cũng như vậy. Việc hâm nóng lại cà phê cũng như việc suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Nhiều người đang sống trong hôm nay nhưng đầu óc thì vẫn luông trông ngóng về những thứ đã qua. Họ nuối tiếc, họ nhìn mãi về một mối tình đã xa hoặc nhớ nhung về một người nào đó mà quên mất đi rằng - những việc đó chỉ mang lại sự buồn chán, khó chịu thậm chí gây ra sự đớn đau cho chính họ. Quá khứ là những thứ qua rồi, đừng nên khơi nhắc lại mà hãy sống với thực tại thì hay hơn...

Hãy bảo đảm cà phê bạn uống luôn tươi mới. Hãy uống ngay khi pha xong bởi cà phê chỉ nên giữ ấm khoảng 15 phút trên bếp trước khi hương vị của nó trở thành khó chịu. Thưởng thức ngụm cà phê đầu tiên với cảm giác sảng khoái, tuyệt vời...

Tại sao không bắt đầu lại mọi thứ trong hôm nay khi mà thực tại là cơ hội của sự đổi mới? Hãy nắm bắt nó khi cơ hội vẫn còn. Không nên lãng phí thời gian mà hơn hết hãy sử dụng nó để mọi thứ trở nên có ích hơn. Thay đổi mình, thay đổi khẩu vị, thay đổi một ly cà phê và thưởng thức một mùi vị mới. Điều đó cũng nên lắm chứ khi mà mùi vị cũ - đã trở nên nhạt nhẽo đi nhiều rồi.

Hãy rang cà phê đúng cách. Nếu xay quá nhuyễn cà phê sẽ trở nên quá đắng. Nếu xay quá thô cà phê sẽ chỉ là nước loãng...

Nguyên tắc này cũng giống như việc đòi hỏi sự quan tâm, săn sóc trong tình yêu vậy. Nó nhắc ta biết cân nhắc và trân trọng với những gì đang có. Sự quan tâm quá mức đôi khi không đem lại một kết quả như ý mà thậm chí còn làm hư hỏng một tình yêu. Nhưng ngược lại, nếu thiếu vắng sự săn sóc, hay vì quá vô tâm và hời hợt, tình cảm cũng sẽ trở nên khô khan và nhạt nhẽo. Mất dần đi vị ngọt rồi sớm muộn cũng trở thành thứ nước loãng mà thôi.

Đừng cố sử dụng lại bã cà phê, vì nó chỉ còn là vị đắng và sẽ có mùi khét khi pha.


Nên dứt khoát trong tình cảm. Đừng cố gắng vớt vát những thứ không còn thuộc về mình. Việc không sử dụng lại bã cà phê cũng như việc không nên tìm gặp lại người yêu cũ. Sẽ chẳng thể đi đến điều gì khi mà ta đứng núi này, trông núi nọ. Tập trung và trân trọng những gì mình đang có. Điều đó mới có thể tạo nên một hương vị cà phê thực sự cũng như là một điều cốt yếu để tạo dựng hạnh phúc cho bản thân.

Để có được một ly cà phê ngon - người pha đòi hỏi phải có một kiến thức rộng rãi. Để có một tình yêu thật sự đẹp, không thể thiếu sự vun vén của cả hai. Yêu như thế nào, cư xử và cách quan tâm ra sao, bên ly cà phê cuộc sống đã nói lên rất nhiều.


Từ từ uống, từ từ thưởng thức và từ từ tìm hiểu một triết lý cà phê.

Sep 15, 2009

Nếu tôi là bạn

Một giả định để ai đó chợt nhận ra những gì đã, đang và sẽ xảy ra xung quanh mình với cái nhìn khác, cái nhìn của mình nhưng không hẳn cho mình, để hiểu rõ hơn những người bạn, dẫu cho mọi người vẫn thường thốt lên "giá mà..." khi thứ gì đó qua đi.



Còn tôi và bạn, ngày hôm qua vẫn có thể là ngày hôm nay hoặc ngày mai bởi đơn giản chúng ta là bạn. Và nếu tôi không phải là tôi, nếu tôi là bạn... thì liệu tôi có hành động như bạn không? Chắc cũng vậy thôi, nhưng sao không thử một lần giả định nhỉ?

Những gì đã xảy ra cho bạn, cho tôi hay bất kỳ ai khác, tất cả giờ đã là quá khứ. Một quá khứ không bao giờ tìm lại được, một tương lai không thể nào xác định được. Nhưng hiện tại thì bắt đầu từ quá khứ và là cầu nối đến tương lai.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không bao giờ cố giấu hay kìm nén những cảm xúc đối với ai đó để rồi suốt ngày phải chạy trốn chính bản thân mình, cùng hàng trăm, hàng nghìn sự lựa chọn mà trong đó không có sự lựa chọn nào dành cho riêng bạn. Còn nếu vì lý do nào đó, thì tôi cũng sẽ đặt nó ở vị trí sâu kín nhất trong tâm hồn để thoải mái hơn mỗi khi đương đầu với bản thân mình.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không bao giờ trách bạn mình là "đồ tồi" chỉ bởi lý do mà... chỉ bạn mới biết. Dẫu rằng nó sẽ được bỏ qua nhưng dường như một hố sâu vô hình được dựng lên mà không cách nào vượt qua được. Một chiếc cốc thuỷ tinh đã vỡ làm sao có thể hàn gắn nguyên vẹn như lúc ban đầu, dù người thợ có khéo léo đến cỡ nào.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không suốt ngày ấp ủ những ảo tường mà chỉ có mỗi bạn vẽ ra. Tôi sẽ chia sẻ nó cho mọi người đặc biệt là những người bạn, kể cả khi tôi có thể nhận về những điều không thực sự mong đợi. Khi bạn mở lòng mình, bạn sẽ có được nhiều hơn thế từ người khác.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không giận người bạn thân bởi hình ảnh một người thứ ba xa lạ, để rồi đánh mất mãi mãi những gì đã vun đắp bằng tình bạn chân thành. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ bỏ ngay suy nghĩ người khác phải làm điều này cho mình trước khi mình làm điều kia cho họ.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không vì chút lòng ích kỷ, ghen tị với mọi người mà bỏ quên bản thân mình, để rồi cứ phải dằn vặt trong những tháng ngày đơn độc. Bạn không muốn ai ở bên bạn cũng bởi bạn quá yêu bản thân mình, hơn bao giờ hết.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ luôn nghĩ ngày mai tươi sáng hơn ngày hôm qua chứ không bi quan cho một ngày mới dù vì bất cứ lý do gì.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không chạy đi tìm một bến đỗ mới cho bản thân khi bến đỗ cũ chưa được xây dựng vững chắc. Đôi lúc đó là xu hướng, nhưng khi làm người khác mất niềm tin thì cũng thật khó để làm tốt công việc dù bạn có thực sự muốn như vậy...

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ cố loại bỏ những suy nghĩ nhạy cảm không đáng có về một ai đó để rồi sinh ra ngớ ngẩn. Tất cả chỉ để chứng minh bạn "ngưỡng mộ" người đó.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không giành quá nhiều thời gian vào 4 bức tường và màn hình Internet để tách biệt với thế giới. Cuộc sống ngoài kia có nhiều thứ tươi đẹp để khám phá.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không lôi khiếm khuyết của người khác ra để bàn luận dẫu cho đó chỉ là trò đùa. Nếu tôi là bạn, tôi cũng sẽ không nghĩ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu mong manh đến thế.

Nếu tôi là bạn, tôi không nghĩ về ngày mai (tương lai) khi hôm nay (hiện tại) tôi không biết phải làm gì. Có thể ngày mai sẽ không bao giờ đến hoặc sẽ đến nhưng bạn có nghĩ mình sẽ ra sao khi ngày mai thực sự đến.

Nếu tôi là bạn... nếu... tất cả cũng chỉ là giả định. Những thứ đã qua đi và để lại chút gì đó cho bạn, cho tôi và những người bạn của chúng ta đôi lúc khiến tất cả trưởng thành hơn. Có thể tôi không thành công như bạn, không hành động được như bạn ở một khía cạnh nào đó nhưng tôi giả định mình là bạn để hiểu hơn tính cách những người bạn của mình, để trải nghiệm thêm cuộc sống từ những gì mình từng nhận được.

Vậy có khi nào bạn không phải là bạn, bạn là tôi hay ai đó không nhỉ? Tại sao lại không kia chứ!

Nghịch lý của cuộc đời


Nghịch lý của Thời đại chúng ta
Hôm nay chúng ta có những ngôi nhà lớn hơn, nhưng những gia đình nhỏ hơn.
Nhiều tiện nghi hơn, nhưng ít thì giờ hơn.
Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn, nhưng ít nhận thức về công ích hơn.
Nhiều kiến thức hơn, nhưng ít phán đoán hơn.
Chúng ta có nhiều chuyên viên hơn, nhưng cũng gặp nhiều vấn đề hơn.
Nhiều thuốc men hơn, nhưng ít khỏe mạnh hơn.
Chúng ta tiêu xài quá hoang phí. Cười quá ít. Lái xe quá nhanh. Nổi giận quá mau. Thức dậy quá muộn. Đọc quá ít. Coi TV quá nhiều. Và cầu nguyện quá hiếm hoi.
Chúng ta đã gia tăng của cải, nhưng đang giảm thiểu các giá trị.
Chúng ta nói quá nhiều, yêu thương quá ít và nói dối quá thường xuyên.
Chúng ta đã học cách sinh nhai, nhưng không học cách sinh sống.
Chúng ta đã thêm năm tháng vào cuộc sống, nhưng không thêm sự sống vào năm tháng.
Chúng ta có những tòa nhà cao hơn, nhưng có tính khí dễ cáu kỉnh hơn (ngắn hơn).
Những xa lộ rộng lớn hơn, nhưng những quan điểm chật hẹp hơn.
Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng có ít hơn.
Chúng ta mua sắm nhiều hơn, nhưng hưởng dùng ít hơn.
Chúng ta đi về mặt trăng như đi chợ. Nhưng khó mà đi qua đường để gặp mấy người hàng xóm.
Chúng ta đã chinh phục được không gian bên ngoài. Nhưng không phải là không gian bên trong.
Chúng ta đã chẻ đôi được nguyên tử. Nhưng không chẻ đôi được thành kiến.
Chúng ta càng viết nhiều thì càng học ít, lên kế hoạch nhiều nhưng thực hiện chẳng bao nhiêu.
Chúng ta học lao đi, chứ không học chờ đợi.
Chúng ta có thu nhập cao hơn, nhưng đạo đức thấp hơn…
Chúng ta làm thêm máy vi tính để lưu giữ các thông tin nhiều hơn, để tạo ra nhiều bản sao hơn. Nhưng chúng ta lại có ít thông giao hơn.
Chúng ta khao khát khối lượng. Nhưng ít nhắm đến chất lượng.
Đây là thời của các món ăn nhanh, nhưng của tiêu hóa chậm.
Những con người cao ráo, nhưng tính khí thấp kém.
Nhiều thời gian nhàn rỗi, nhưng ít thú vui…, nhiều loại thực phẩm hơn, nhưng ít dinh dưỡng hơn.
Hai thu nhập … nhưng thêm nhiều ly dị.
Những mái nhà lạ kỳ hơn …, nhưng là những tổ ấm tan vỡ.

Chính vì thế tôi nghĩ rằng, ngay hôm nay, bạn không cần phải xem điều gì là hoàn cảnh đặc biệt, bởi vì mỗi ngày bạn sống là một hoàn cảnh đặc biệt.
Tìm kiếm kiến thức, đọc nhiều hơn, ngồi phía trước cổng nhà mà chiêm ngưỡng phong cảnh, chẳng phải chú ý đến các nhu cầu của bạn.
Dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và bạn bè, ăn những món bạn ưa chuộng, và tham quan những nơi bạn ưa thích.
Cuộc sống là một chuỗi những khoảnh khắc để vui hưởng, chứ không chỉ để sống còn.
Hãy sử dụng các ly pha lê của bạn, đừng cất giữ thứ nước hoa tốt nhất, cứ sử dụng mỗi khi bạn cảm thấy muốn dùng.
Hãy cất khỏi từ vựng những câu như “ một trong những ngày này “ và “ một ngày nào đó”
Hãy viết bức thư mà chúng ta đã nghĩ là sẽ viết “vào một trong những ngày này “
Hãy nói với gia đình và bạn bè chúng ta rằng chúng ta yêu thương họ thật nhiều.
Đừng gác lại bất cứ điều gì thêm được tiếng cười và niềm vui vào đời bạn.
Mỗi ngày, mỗi giờ, và mỗi phút đều đặc biệt.
Và bạn không biết rằng biết đâu sẽ là ngày, giờ, phút cuối cùng của đời bạn.

Câu chuyện cuộc sống



Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời. Quyển sách này chưa kết thúc, chúng ta là những người viết nên trang sách cho chính chúng ta. Và vì thế, hãy hít một hơi thật sâu vào và bắt tay vào việc.

Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó. Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.

Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.

Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.

Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả.

Sep 14, 2009

Cái ôm!

Cái ôm!


Cái ôm rất có ích cho sức khoẻ. Nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, chữa lành những nỗi thất vọng, giảm căng thẳng và mang lại một giấc ngủ ngon.

Nó tiếp thêm cho chúng ta một nguồn sinh lực mới, giúp con người trẻ lại và không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ nào. Cái ôm chính là một phương thuốc diệu kì.

Cái ôm luôn tự nhiên. Nó là một hợp chất hữu cơ ngọt ngào, không chứa bất cứ thành phần nhân tạo nào, không gây ô nhiễm, rất thân thiện với môi trường và hoàn toàn lành tính.


Cái ôm là một món quà lí tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận, chứng tỏ bạn luôn quan tâm đến người ấy. Không cần phải có một lớp giấy gói bóng láng, và dĩ nhiên, bạn có thể trao tặng lại cho người đã tặng mình.

Cái ôm gần như là hoàn hảo về mọi mặt. Nó không cần pin để rồi hết năng lượng, không lạm phát, không gây béo phì, không cần lương tháng, chống được trộm cướp và không phải tính thuế.

Cái ôm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức mạnh kì diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vòng tay của mình cũng chính là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.

Hãy nghĩ đến những người bạn thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vòng tay của mình cho họ? Hay là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy sẽ chủ động điều đó?

Đừng chờ đợi! Hãy là người khởi đầu, bạn nhé!

Vậy nên: Chúng ta cần 4 cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, 8 cái ôm mỗi ngày để duy trì cuộc sống, và 12 cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên.

chúc bạn

chúc bạn


Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, qua lời nói của họ. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay, để bỏ đi những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ đi những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai. Bạn sẽ thất bại nếu không tin vào chính bản thân mình.

Mong bạn thao thức đêm dài để quý ánh nắng ban mai

Mong bạn gặp cơn mưa để quý những ngày nắng đẹp

Mong bạn bận rộn để trân trọng những giây phút thảnh thơi

Mong bạn có lúc thật buồn để cảm nhận giá trị của niềm vui

Mong bạn nếm trải nỗi đau để biết chia sẽ với những người đồng cảnh

Mong bạn đôi lần vấp ngã để trải nghiệm thấy mình lớn khôn

Mong bạn có lần mất mát để biết ơn nhưng gì mình đang có

Mong bạn khóc được để xóa nhòa tổn thương mang theo thời gian

Mong bạn giữ được kí ức tình yêu qua bão tố cuộc đời

Mongbạn sống thật lòng ngày gặp mặt để thanh thản khi nói lời chia tay

theo nghethuatsong.biz

Sep 13, 2009

Nơi tình yêu bất diệt


Vào một ngày nắng ấm áp, một thiên sứ trốn khỏi thiên đường xuống trần gian dạo chơi. Thiên sứ đi lang thang trên những cánh đồng, vào các khu rừng, đến thôn quê và lên thành phố. Khi mặt trời sắp lặn, thiên sứ dang đôi cánh và tự nhủ: "Đã đến lúc phải về. Nhưng trước khi đi, ta phải tìm những kỷ vật cho chuyến đi của ta đến thế giới này".

Nói đoạn thiên sứ đi vào một khu vườn đầy hoa đẹp. Thiên sứ chọn những bông hoa hồng đẹp nhất kết thành bó và nói: "Ta chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp và thơm như những bông hoa này. Ta sẽ đem chúng về thiên giới".
Chợt thấy xa xa có một đứa trẻ với đôi mắt sáng long lanh và đôi má ửng hồng đang mỉm cười với mẹ, thiên sứ thốt lên: "Ồ! Nụ cười của cậu bé còn đẹp và dễ thương hơn cả đóa hoa này. Ta cũng sẽ mang về nụ cười này".
Rồi bỗng nhiên thiên sứ chợt nhìn thấy tình yêu của người mẹ trào dâng như dòng nước từ một con sông đang chảy vào nôi và vào lòng cậu bé. Ngạc nhiên quá, thiên sứ trầm trồ: "Ồ tình yêu của người mẹ là điều kỳ diệu nhất ta gặp trên mặt đất này. Ta cũng sẽ mang nó theo về".
Thiên sứ cẩn thận đặt ba kỷ vật quý mang về thiên đàng. Trước khi bước vào ngọc môn, thiên sứ nghĩ: "Ta phải kiểm tra lại những kỷ vật mới được". Thiên sứ nhìn những đóa hồng và thấy chúng không còn tươi xinh nữa, rồi nụ cười của cậu bé cũng phai nhạt dần. Cuối cùng thiên sứ nhìn vào tình yêu của người mẹ, kỳ lạ thay, tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn vẻ đẹp tinh khôi.
Thiên sứ bỏ lại những bông hoa héo tàn và nụ cười của cậu bé, chỉ mang theo tình yêu của người mẹ vào ngọc môn. Thiên sứ gọi mọi người lại và nói rằng: "Đây là thứ duy nhất tôi tìm thấy trên trần gian vẫn giữ được vẻ đẹp trong suốt chặng đường đến thiên đàng - đó là tình yêu của người mẹ".

Con trai!
Chắc con vẫn còn giận mẹ vì trận đòn hôm qua! Phải đét đít con thật mẹ không muốn chút nào nhưng vì muốn tốt cho con vả lại nhất thời mẹ chưa tìm ra cách giải quyết nên mẹ đã đánh con, mẹ đau lòng lắm!
Nhưng dù thế nào thì tình yêu của mẹ lúc nào cũng hướng về các con, yêu thương và dành cho các con những điều tốt đẹp nhất!
Hôm nay con vào năm học mới, mẹ thức khuya hơn mọi ngày bọc lại cho con từng quyển vở, dán từng cái nhãn, chọn lựa những con thú ngộ nghĩnh trang trí cho những quyển tập, sách của con. Những thứ này mẹ đã chuẩn bị cho con cả tháng nay rồi nhưng theo yêu cầu của nhà trường phải bọc mỗi quyển một màu nên mẹ phải làm lại tất cả những thứ mà mẹ đã chuẩn bị.
Mẹ kiểm tra lại từng viên phấn, giẻ lau bảng, bút viết, bút chì, giấy màu, thước kẻ và những dụng cụ cần thiết để con đi học không phải thiếu thứ gì. Mẹ mong con có một tương lai tốt, con sẽ trở thành một người con ngoan, trò giỏi và biết đâu con sẽ là người có ích cho cuộc sống này!
Con của mẹ!
Dù năm học này con mới lên lớp hai nhưng mẹ tin con mẹ đọc được những dòng này sẽ hiểu mẹ được phần nào và sẽ ngoan hơn, cố gắng hơn làm mẹ vui lòng, bớt đi những lo toan thường nhật... Mỗi lần la mắng hay đét đít con mẹ lại khóc, khóc vì xót con, khóc vì mình không kìm chế được nhưng khi lớn lên con sẽ hiểu những lúc la mắng hay đánh đòn cũng chỉ mong con tốt hơn, đó cũng chính là tình yêu...
Con yêu!
Mẹ vừa tâm sự và kể cho con nghe về tình yêu của người mẹ. Đó là nơi tình yêu bất diệt, nơi mà mỗi chúng ta lớn khôn và trưởng thành, nơi chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa...
Và hơn thế nữa tình yêu của mẹ tạo nên sự sống cho trái đất này!

(Sưu tầm)

Sep 12, 2009

Làm sao để có cuộc sống tràn ngập niềm vui???

Bạn có biết làm cách nào để có một cuộc sống với rất nhiều niềm vui?

Có một câu chuyện về một doanh nhân bị bệnh nặng. Trên giường bệnh, ông gọi người bạn thân của mình đến và nói:

- Bill, tôi muốn anh hứa với tôi là sau khi tôi chết, anh sẽ hỏa táng tôi nhé.

- Tôi hiểu – Người bạn nói – Vậy anh muốn tôi làm gì với tro của anh?

Doanh nhân kia đáp:

- Hãy bỏ vào một chiếc hộp rồi gửi đến cho luật sư của tôi và viết trên đó là: “BâY GIỜ THÌ ÔNG CÓ TẤT CẢ MỌI THỨ RỒI NHÉ!”.

Luật sư vốn là đối tượng không được ưa thích ở Mỹ, một phần vì số tiền mà các thân chủ phải trả cho họ là rất cao. Và phải trả tiền thì thường không phải là niềm vui. Cũng như phải nộp thuế. Chúng ta trả tiền cho luật sư hoặc nộp thuế là vì chúng ta phải làm thế.

Nhưng việc "CHO ĐI" lại có thể đem lại niềm vui. Khi chúng ta tự chọn cách cho đi tiền bạc, hoặc thời gian, thì việc cho đi luôn khiến hạnh phúc của chúng ta được tăng lên.

Mẹ Teresa đã dạy cả thế giới một bài học quan trọng về hạnh phúc. Bà là một trong những người luôn toát ra vẻ thanh thản, yên bình, vui tươi. Sinh ra vào năm 1910 ở Skopje, Macedonia, từ hồi còn ở tuổi teen, bà đã cảm thấy muốn được tới Calcutta, ấn Độ. Vài tháng sau đó, bà nhìn thấy một hình ảnh làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bà.

Không lâu sau khi chuyển tới Calcutta, bà nhìn thấy một phụ nữ vô gia cư đang hấp hối. Người phụ nữ này nằm trong cống rãnh, bị chuột bọ cắn.

Sau khi nhìn thấy cảnh đó, lòng thương cảm đã thúc giục Mẹ Teresa xin Chính phủ một ngôi đền Hindu bị bỏ hoang và biến nó thành một bệnh viện đơn sơ và tạm thời cho những người nghèo, không nhà cửa và đang bệnh nặng. “Không ai nên chết trong cô độc” – sau này Mẹ Teresa nói vậy.

Bà tiếp tục công việc tạo nơi ở cho những người nghèo khó bệnh tật ở nhiều thành phố. Nhưng mặc dù dành cả cuộc đời để giúp đỡ những người ở trong tình cảnh khốn cùng như vậy, khuôn mặt Mẹ Teresa luôn toả ra vẻ rạng ngời của niềm vui và hạnh phúc.

Người phụ nữ đặc biệt này có lần được phỏng vấn bởi Malcolm Muggeridge của BBC News. Ông đã hỏi Mẹ Teresa một câu đáng chú ý: “Mẹ Teresa, điều mà tôi đặc biệt chú ý ở bà và hàng trăm người tình nguyện làm việc với bà, là tất cả trông đều rất vui vẻ. Đó có phải là sự cố gắng giả tạo không?”.

Mẹ Teresa là người phụ nữ chẳng hề có gì trong số những thứ mà chúng ta thường nghĩ là đem lại hạnh phúc: một căn nhà, một gia đình, sự giàu có thịnh vượng.

Thực ra, bà sống rất giản dị, thậm chí khá nghèo khổ và dành toàn bộ thời gian của mình để lau đi bụi đất và đủ thứ dịch nhớt trên những cơ thể của những người bị ung thư sắp chết, của những nạn nhân của bệnh hủi… - và trông bà vẫn luôn rất vui vẻ. “Đó có phải là sự cố gắng giả tạo?” – bà đã được hỏi như vậy.

Và Mẹ Teresa đáp: “Ồ không, không một chút nào. Ai cũng cần biết rằng không có gì làm cho bạn vui vẻ và hạnh phúc hơn là khi bạn với tay ra bằng lòng nhân từ, để chạm tới những người đang bị tổn thương và khổ sở”.

Mẹ Teresa luôn nhấn mạnh rằng hạnh phúc không đến từ việc đòi hỏi hay nhận được, mà là một sản phẩm của việc trao tặng đi: tiền bạc, thời gian hoặc tình yêu thương.

Bạn có muốn có một cuộc sống vui vẻ? Hãy bắt đầu bằng cách trao tặng.

stam

Sep 11, 2009

Đề tài Tháng 9: "Đức tin Kitô của chúng ta như thế nào?...."


Đức tin Kitô của chúng ta như thế nào?....

SC bóc tem đề tài lần thứ 2 nha…

Đối với mỗi người công giáo chúng ta mà đặt câu hỏi Đức Tin của mình như thế nào? Nghe có vẻ buồn cười đúng không? Không Tin vào Chúa thì sao chúng ta theo Chúa, …Nhưng SC muốn nói ở đây là Đức Tin của chúng ta như thế nào? Nó mạnh mẽ, nó tuyệt đối hay nó yếu và dễ bị lung lay bởi một số tác động nào đó…. Là một người công giáo thì mình tin chắc là các bạn phải có Đức Tin nhưng thật ra không chắc là tất chúng ta đều có đức tin mạnh mẽ và sống động đâu? Mỗi người sẽ có một mức độ khác nhau, không ai giống nhau được.. Nghĩ lại thực tế cũng đúng, vì vừa lọt lòng chúng ta đã được rửa tội và lớn hơn xíu nữa là đi học lớp giáo lý vỡ lòng.. và tiếp tục các lớp khác…. Chúng ta cũng vẫn đi lễ, vẫn đọc kinh sáng tối, vẫn rướclễ….nhưng đôi lúc cảm nhận chúng ta làm như một cái máy, theo một quán tính nhất định, ai bảo gì nghe nấy và ai sao thì mình như vậy?…Vì thế, hầu hết người Công giáo chúng ta đều sống đạo và giữ đạo như người máy, đã được nhồi nhét từ còn bé, rồi cứ vậy mà sống, chứ không bao giờ biết đặt lại vấn đề Đức Tin của mình sống chết ra sao….

Như các bạn biết rằng: với người Kitô hữu chúng ta, Đức tin là yếu tố rất quan trọng: Trong thánh lễ khi LM đọc lời truyền để bánh và rượu trở thành Mình và Máu Thánh Chúa thì luôn theo sau đó là câu "đây là mầu nhiêm đức tin"
Bạn có tin Mình Máu Thánh Chúa qua hình bánh và rượu không?
Đương nhiên là bạn tin, và bạn rước lễ là rước mình và máu chúa vào trong tâm hồn của bạn bao nhiêu lần rồi? chắc phải mấy ngàn lần rồi phải ko? Vậy bạn có thể cho mình biết sau những lần rước Chúa thì mối tương quan thân mật với Chúa và bạn biến chuyển như thế nào. Nó tăng lên, hạ xuống hay vẫn cứ tàng tàng như xưa! mỗi ngày như mọi ngày!...
Vẫn say sưa với công việc thường nhật và nhiều lúc gần như quên đi có chúa luôn hiện diện với chúng ta… và một ngày các bạn làm dấu mấy lần? ít nhất cũng từ 4->5 lần đúng ko? Mỗi lần bạn làm như vậy thì bạn thực sự nhớ tới chúa ba ngôi được mấy giây?...
Tin còn gắn liền với chữ liều, như Mẹ Maria xưa kia, Mẹ tin và dám liều để nhận lời Chúa Thánh Thần truyền.vì sao nói liều, vì thủa xưa, người phụ nữ chưa chồng mà có con là bị lên án rất gắt gao, bị ném đá cho đến chết hay bị bỏ rọ trôi sông…và bị xem như người ô uế… và Mẹ dám liều để đáp lại 2 tiếng “ xin vâng” …rất nhẹ nhàng, đức tin của Mẹ cao và mạnh mẽ đến thế, tin tưởng và phó thác hoàn toàn trong tay chúa.

Đức tin phải gắn liền với hành động nếu không sẽ là đức tin chết. Các bạn trẻ hãy tự hỏi “ chúng ta đã làm gì cho giáo hội hôm nay”
Xin cho chúng con biết sống Đức tin bằng hành động , biết dấn thân để phục vụ cho tha nhân, đến với nhau bằng tình người,…sống Đức tin bằng lời chúa, lời chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng dẫn đường con đi….

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con có Đức tin mạnh mẽ như Mẹ để chúng con không bị lung lay và sa ngã trước những cám dỗ của ma quỉ, những vật chất, tiền tài, danh vọng, những ham muốn đời thường….cho chúng con kết hiệp với chúa thành một để chúa sống trong con và con sống trong chúa….


Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ, cảm nhận cho đề tài này nhé.(^.^)

P/s: Rất mong nhận được nhiều những chia sẻ, suy nghĩ, suy tư, cảm nhận, ....từ các anh chị và các bạn.... và cũng để cho mỗi người chúng ta kiểm tra lại Đức Tin của mình….(^.^)(^.^)

Thân !
SC

Khoảng cách trái tim

Khoảng cách trái tim

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”

Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời: “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”

Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”

Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”

Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”

Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”

Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes