Search Our Blog

Jun 9, 2012

Nỗi sợ mang tên


Lại một đêm trắng nữa kéo về, không hiểu tại sao em cứ mãi thả trôi cảm xúc trong bể sâu của mớ bòng bong cuộc đời. Nỗi nhớ về ký ức xưa cũ cứ tự nhiên ùa về khiến em muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng có lẽ chẳng còn góc khuất nào mà náu ẩn nữa, nụ cười đắng ngắt trên khuôn mặt tái nhợt, không cảm xúc; tự nhiên thấy sợ hãi với chính mình.

Sợ những ngày mưa kéo dài, em sẽ ngủ vùi sâu trong lười biếng, chợt khát một tia nắng dù là mong manh nhưng đủ gọi cầu vồng đến, thắp lên niềm hy vọng. Sợ em không đủ dũng cảm để đón nhận những mảng màu tuyệt diệu ấy…

Sợ những ngày nắng đến bên, tô hồng lên bức tranh về tương lai sáng tươi, có thể lúc ấy em sẽ mạnh mẽ bước ra khỏi bóng tối. Nhưng chỉ cần khi chiều tà đến, nắng lại ẩn nấp quá lâu và khi nhìn thấy nắng tươi vui trở lại, em sợ mình không đủ tự tin để bước về hướng mặt trời mọc…

Sợ những ngày gió lại ào ạt trở về, không đủ làm nước mắt lăn dài như xưa cũ, nỗi đau lại trỗi dậy, không đủ tin yêu để nói: “miss you” ngay cả trong tiềm thức. Em đã cố gắng quên đi nhưng dường như nỗi nhớ ngày thêm da diết…

Sợ khi nhìn vào đôi mắt sâu hun hút, những sắc màu u tối bủa vây lấy, không lối thoát, không còn đường chốn chạy. Sợ ánh mắt sẽ trở nên vô cảm với cuộc đời này…

Sợ những ngày ngủ sâu quá dài trong bóng đêm u tối, mặc dù nhiều người đánh thức nhưng tỉnh rồi lại mơ, những cơn ác mộng cứ chầm chậm ăn sâu vào mỗi giấc mơ. Sợ khi phải run rẩy trong đêm lạnh vắng không những cung đàn mùa hạ…

Sợ khi nhìn vào bờ môi khô lạnh giá nụ cười, vẫn thỉnh thoảng cười toe với một ai đó nhưng tất cả chỉ là xã giao. Tự hỏi sao mình có thể mang nhiều khuôn mặt đến thế. Sợ một ngày đôi môi tắm ngúm nụ cười…

Sợ những phút giây nói cười để rồi sau đó là rơi vào im lặng vĩnh hằng, càng kiếm tìm càng thấy đi vào ngõ cụt. Sợ khi phải soi gương để độc thoại một mình, không tiếng vọng trả lời…

Sợ đôi tay hờ hững trước những trang sách, sợ lật lại những gì một thời mình say mê tìm hiểu. Sợ khi phải đi tìm nỗi nhớ về những ngày rất xa ấy…

Sợ ai đó bước vào cuộc đời mình nhanh như một mũi tên, nhanh chóng xuyên thấu rồi vụt mất, nỗi đau sẽ nhân lên gấp bội và cuối cùng là tan vỡ . Sợ khi phải yêu thương một cơn mưa chiều ào ạt…

Sợ ngày mai sẽ lại tiếp tục vấp ngã, đứng dậy chưa được bao lâu đã lại ngã xoài, mà khi đã chẳng tìm đâu ra động lực nữa ta sẽ ngủ yên trong hơi thở lạnh giá của đêm, Sợ đời ta là màn đêm u tịch, những ánh sao xa cũng chỉ thắp sáng được bầu trời…

Sợ trái tim mãi buốt nhói về những nỗi buồn không tên, sợ một ngày nó chẳng đủ sức mạnh để đập nữa, em sẽ sống chứ? Sợ sinh linh bé nhỏ thôi ngừng yêu thương, thôi đập để cảm nhận giá trị cuộc sống…

Sợ những đêm trắng không chợp mắt chỉ để ép mình quên đi những điều đáng ra không nên nhớ. Sợ đêm thành người bạn tri kỷ và vì vậy em không còn là ánh sáng trong đáy mắt những người hằng tin cậy…

Đến bao giờ sợ hãi mới rời bỏ em đây? Có lẽ sẽ như mối nhân duyên chẳng thể nào tách rời, những yếu mềm sẽ như liều thuốc độc giết hại tấm than héo gầy cùng thời gian. Những gì thuộc về quá khứ liệu có ngủ yên, những gì hiện tại đang diễn ra có quá sức và những gì thuộc về tương lai có quá xa xăm….?

Ước một làn nắng ấm áp đánh thức đôi má ửng hồng, thắp sáng nụ cười muôn sắc, sưởi ấm lòng giá băng trong một thời gian quá dài…

Em có tìm được nắng…?

Biển đắng

0 nhận xét:

Post a Comment

♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!

♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...

♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes