Search Our Blog

Jul 30, 2011

Phụ Nữ đặc biệt như thế nào trong mắt Thiên Chúa..!

Ta cho phép người đàn ông say giấc để anh ta không quấy rầy sự sáng tạo và để ta có thể kiên trì hoàn thiện vẻ ngoài của ngươi...

Từ một mảnh xương, ta tạo ra ngươi. Ta chọn phần xương sườn, dùng bảo vệ cuộc đời người đàn ông, bảo vệ trái tim và lá phổi của anh ta, phần xương nâng đỡ anh ta - đúng nghĩa với điều ngươi phải làm. Ta tạo hình ra ngươi, một cách hoàn hảo và xinh đẹp. Đặc điểm của ngươi là một cái xương sườn, mạnh mẽ lẫn yếu đuối và mỏng manh. Ngươi phải bảo vệ phần mỏng manh nguyên thủy nhất trong người đàn ông - đó là trái tim anh ta. Trái tim là trung tâm của người đàn ông, lá phổi cho anh ta hơi thở.

Khung xương sườn sẽ bị gẫy trước khi trái tim bị hủy hoại. Nâng đỡ người đàn ông như khung xương sườn nâng đỡ cơ thể. Ngươi không được lấy ra từ chân - phần ở dưới anh ta, ngươi không được lấy ra từ đầu - phần ở trên anh ta. Ngươi được lấy ra từ bên cạnh, để ngươi luôn bên cạnh và sát cánh với anh ta.

Ngươi là thiên thần hoàn hảo của ta, cô gái nhỏ xinh đẹp của ta. Ngươi sẽ trở thành người phụ nữ lộng lẫy, thông minh. Đôi mắt ta sẽ nhìn thấy đức hạnh chứa đầy tim ngươi. Đôi mắt ngươi đẹp. Đôi môi ngươi sẽ đáng yêu làm sao khi nói những lời nguyện cầu. Lỗ mũi ngươi quá hoàn hảo. Đôi bàn tay ngươi thanh nhã để được chạm vào. Ngươi rất đặc biệt bởi ngươi là phần mở rộng của ta. Đàn ông tượng trưng cho vẻ ngoài của ta - đàn bà tượng trưng cho cảm xúc của ta.

Vì thế, người đàn ông hãy cư xử tốt với người phụ nữ. Yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bởi vì cô ấy mỏng manh. Làm tổn thương cô ấy, anh làm tổn thương ta. Làm đau đớn cô ấy, chính là anh đang hủy hoại trái tim mình, trái tim của cha anh, trái tim của cha cô ấy.

Còn người đàn bà, hãy khiêm nhường cho anh ấy thấy quyền năng của cảm xúc ta đã cho ngươi. Trong sự điềm đạm nhã nhặn, hãy chứng tỏ sức mạnh của ngươi. Trong tình yêu, hãy cho anh ta thấy, ngươi là chiếc xương sườn bảo vệ phần bên trong của anh ta.

Bạn đã biết người phụ nữ đặc biệt đến thế nào trong mắt của Đức Chúa Trời?

Jul 22, 2011

Truyện ngắn mà hay (phần 1)

Chung Riêng- Nga Miên


Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên…

Uống chung một ly rượi mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta…


Vòng cẩm thạch - Jang My


Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường… Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:
-Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.


Ngậm ngùi

Ba mất nửa năm, má dẫn hai con nhỏ về quê. Xin được mảnh đất hoang, cùng mần cỏ, dọn nền, lối xóm lạ hoắc tới tiếp dựng mái lá ở tạm. Tối, má gói bánh – nấu. Sáng, hai nhỏ út bưng bán. Má mượn xuồng đi chợ, áo thâm kim, nón lá rách.
Anh Hai ở Sài Gòn, thành đạt, giàu. Hôm về quê, anh đi dọc bờ sông, má thấy, bơi xuồng riết theo, goi tên con hụt hưởi. Anh ngoái nhìn rồi quay mặt đi tiếp. Má tủi, gạt dầm, cúi mặt khóc. Nước mắt má làm xuồng quay ngang!


Tết - Phạm Thiên Phú

Ngồi một mình trong căn phòng chung cư ở tầng 15, anh đón Tết một cách lặng lẽ. Ở nơi này vẫn có bánh chưng, bánh tét, vẫn có pháo, có hoa nhưng hình như vẫn thiếu một thứ gì đó.
Đã 35 cái Tết tha hương nhưng hình như trong anh vẫn còn tìm kiếm, dẫu rằng sự tìm kiếm đó ngày càng nhạt nhòa theo năm tháng. Phải chăng ‘thứ ấy’ là hương vị Tết quê nhà?
“Phải đi ngủ sớm thôi” Anh tắt đèn tự nhủ, “Mai còn phải đi làm…”


Lương tâm - Trần Đình Ba

Con ốm, nhập viện. Làm thủ tục, bác sĩ mặt lạnh tanh. Biết ý, tay mẹ run run dúi trăm nghìn vào túi “lương y”… Bác sĩ thân mật: “Nằm giường này, cháu đừng lo có bác!”. Biết đâu mẹ đang xỉu dần vì bán máu cho con. Lương tâm?


Xứ lạ quê người - Trần Ninh Bình

Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gởi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính đẻ mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm.
Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia đình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ eMail chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống: ” Suốt ngày hết rửa bát lại dọn bàn trong quán, anh có thì giờ đâu mà biết đến những thứ hiện đại đó hả em?! “.


Nghĩa tình - Nguyễn Quang Lâm

Bố bị tai biến mạch máu não, nằm liệt giường. Em phải xin nghỉ việc để về nhà phụ mẹ chăm sóc bố. Hơn năm sau, bố mất. Em lại phải đi làm xa kiếm tiền gởi về cho mẹ trả nợ nần, thuốc men. Mãi bươn chải vì chén cơm manh áo, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.
Anh hai giục mẹ bán nhà ra ở với ảnh, có dâu có cháu cho vui tuổi già.
Ngày về căn nhà ngày xưa đã đổi chủ, em chỉ còn biết khóc.


Bóng nắng, bóng râm

Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:

- Nhà ngoại ở cuối con đê.

Trên đê chỉ có mẹ, có con

Lúc nắng, mẹ kéo tay con:

- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.

Con cố.

Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:

- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.

Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

Trời vẫn nắng, vẫn râm...

...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.

Tình yêu Thiên Chúa.

Tôi xuất thân từ gia đình Công Giáo rất đạo đức. Cha Mẹ tôi thông truyền Đức Tin của các ngài cho tôi và tôi tin tưởng nơi Thiên Chúa. Nhưng Thiên Chúa trong tuổi trẻ tôi là Đấng xa xôi, ngự mãi trên trời cao. Thiên Chúa không có liên hệ tình cảm gì với con cái loài người, đang sống cảnh lầm than khốn khổ nơi trần gian. Rồi từ khi lập gia đình và có con cái, tôi dần dần bỏ quên Thiên Chúa. Cuộc sống hằng ngày chỉ gồm toàn những lo lắng và bận rộn với của cải vật chất: làm sao cho có nhiều sung túc và tiện nghi là đủ. Về phương diện tôn giáo: tôi nguội lạnh và dửng dưng đối với Thiên Chúa. Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến Chúa, nhưng với tâm tình sợ hãi, chứ không phải trìu mến hiếu thảo của đứa con ngoan dành cho Cha mình. Tôi gần như không bao giờ cầu nguyện. Vì bổn phận, tôi vẫn giữ thói quen đi lễ các ngày Chúa Nhật. Nhưng khi có một lý do nào đó tôi liền vịện cớ để bỏ lễ Chúa Nhật. Khi các con còn nhỏ, tôi cũng thường vịn vào đó để bỏ lễ. Thỉnh thoảng tôi rước Mình Thánh Chúa, vì thói quen hơn là vì lòng mến.
Nhưng Thiên Chúa vẫn luôn nhẫn nhục đợi chờ tôi. Ngài chờ đợi cơ hội thuận tiện để gõ cửa lòng tôi. Và biến cố quan trọng xảy ra vào ngày 4-3-1979, Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay. Vợ chồng tôi được mời đi ăn khách nơi gia đình người bạn. Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi lại nơi phòng phòng khách chuyện trò giải trí.. Và câu chuyện dẫn đến việc bàn luận về Thiên Chúa.. Sau đó chúng tôi từ giã gia đình bạn ra về. Tôi còn nhớ như in những gì xảy ra trong tâm hồn tôi vào buổi chiều Chúa Nhật năm ấy. Khi tôi bước lên xe và ngồi xuống cạnh nhà tôi, đột nhiên trong lòng tôi trào dâng lòng yêu mến dào dạt đối với Thiên Chúa. Thiên Chúa mà tôi vẫn tin và nghĩ rằng Ngài thật xa xôi, cao vời, bỗng chốc trở nên thật gần gũi. Tôi như vừa gặp thấy Ngài. Bằng cách nào và tại sao, tôi không biết phải giải thích như thế nào. Tôi chỉ biết nói rằng, chính lúc đó tôi cảm thấy như có luồng ánh sáng chiếu dọi vào tâm hồn tôi và một luồng sức nóng đi thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy tràn trề hạnh phúc. Và kể từ giây phút ấy, trọn tâm tư tôi hướng về Chúa và không bao giờ lìa xa Thiên Chúa nữa.
Thiên Chúa bắt đầu hiện diện trong cuộc đời tôi, hay nói đúng hơn, tôi bắt đầu cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình. Từ đó tôi đặc biệt suy gẫm và sống mầu nhiệm Thương Khó Chúa GIÊSU. Tôi suy niệm về tầm quan trọng của Thánh Giá Chúa KITÔ trong cuộc đời tín hữu Công Giáo. Từ từ, trong kinh nguyện và suy ngắm, Chúa GIÊSU giúp tôi hiểu rằng: Phúc Âm là mạc khải của Tình Yêu. Thánh Giá là tột đỉnh hy sinh của Tình Yêu. Phúc Âm là Giáo Huấn và Thánh Giá là Hành Động. Phúc Âm là Lời Nói và Thánh Giá là Thi Hành. Phúc Âm giúp tín hữu hiểu và yêu mến Hành Động của Thánh Giá Chúa KITÔ. Phúc Âm đưa tín hữu đi sâu vào mầu nhiệm của ơn cứu chuộc. Theo sát giáo huấn của Phúc Âm tức là bước theo con đường khổ nạn của Thánh Giá Chúa KITÔ. Thánh Giá thường xuất hiện nơi cuối con đường mang ánh sáng. Trở về với mầu nhiệm Thánh Giá Chúa KITÔ tức là thực hành, sống các giáo huấn của Phúc Âm trong mọi chiều kích thuần túy của nó. Sống tinh thần khiêm tốn, phó thác, tuân phục, tin tưởng, yêu thương, bác ái, dâng hiến và trao ban. Đây là con đường nhỏ bé nhưng chắc chắn nhất mà bất cứ tín hữu nào cũng có thể thi hành được.
Nhiều tín hữu Công Giáo tránh nói về Thánh Giá và nhất là rất sợ chấp nhận Thánh Giá Chúa KITÔ. Satan thường gieo lòng các tín hữu tâm tình khiếp sợ Thánh Giá, khiến các tín hữu chỉ nhìn thấy khía cạnh tiêu cực của Thánh Giá. Họ quên rằng Thánh Giá là biểu hiệu của Tình Yêu: Tình Yêu Thiên Chúa dành con người và tình yêu con người dâng lên Thiên Chúa. Thánh Giá trở nên nhẹ nhàng đối với những tâm hồn tràn đầy tình mến Thiên Chúa. Nếu không có tình mến Thánh Giá trở thành nặng nề, đôi khi không thể nào vác được. Chính lòng yêu mến làm cho Thánh Giá và cuộc đời con người mang ý nghĩa. Tình yêu trao ban hạnh phúc vĩnh cửu mai sau. Thiên Chúa luôn hiện diện, chỉ cần con người biết lắng nghe tiếng Ngài mời gọi và trở về với Tình Yêu của Ngài.

Jul 21, 2011

NÀNG


Nàng

Nàng là một nhan sắc tuyệt thế giữa nhân gian

Nàng là bông hoa mỹ miều hoá công đã ban tặng

Ôi, như cách chim tuyệt vời giữa xuân ngời rực rỡ khung trời

Tôi thấy đang mở rộng dưới chân mình địa ngục tăm tối

Hồn tôi đắm đuối với nét khoe tươi gợn trên áo nàng

Ngàn muôn giáo huấn tín ngưỡng đức tin bỗng dưng phai tàn

Ai, nào ai dám nói đứng trước dung nhan nàng không rung động

Là đang nói dối, dấu giếm con tim khát khao vô vọng

Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng

Đan ngón tay vào dòng tóc êm đềm tựa suối thiên đàng...

Nàng là phạm nhân hay là thế thân lũ yêu ma

Nàng, làm cho tôi đã bội ước trước ngai thiên tòa Chúa

Tôi đã nghe lòng mình khát khao phàm trần đến không ngờ

Bên Thánh Nhan cực trọng mắt tôi chẳng còn nhận ra nữa

Nàng đang quyến rủ khiến chốn thiên cung chìm trong cõi tội

Hồn tôi chới với giữa thế gian này với quê trên trời

Nàng, thản nhiên đứng đó với những ai đang tìm vui giữa đàng

Mà như thánh giá cứa rỗi nhân loại đã trao cho nàng

Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng

Vung cánh tay mở rộng lối đi vào cửa ngỏ thiên đàng

Nàng từ trong đôi mắt ấn chứa biết bao mê hoặc

Nàng từ thâm sâu có còn đó khiết trinh nguyên vẹn

Ôi, đôi gót chân nàng dày xéo lên địa ngục lẫn thiên đàng

Tôi thấy thiên thần cùng qủy dữ đang cùng dìu nhau đi tới

Và tôi đã muốn nhắm mắt xuôi theo niềm vui thế trần

Lòng trung tín nghĩa hãy cứ cho tôi lãng quên một lần

Ai, nào ai dám nói mắt đã quay đi vừa khi thấy nàng

Thì đôi mắt đó chắc đã không còn thấy chi rõ ràng

Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng

Nhặt cánh hoa đượm mật giữa khu vườn tình ái trong nàng...

Hồn tôi đắm đuối với nét khoe tươi gợn trên áo nàng

Ngàn muôn giáo huấn tín ngưỡng đức tin bỗng dưng phai tàn

Ai, nào ai dám nói đứng trước dung nhan nàng không rung động

Là đang nói dối, dấu giếm con tim khát khao vô vọng

Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng

Đan ngón tay vào dòng tóc êm đềm tựa suối thiên đàng...

( st Notre Dame De Paris )

Một phép màu đáng giá bao nhiêu?



Cô bé con đi về phòng ngủ của mình, kéo ra từ chỗ giấu bí mật sau tủ quần áo một chiếc hộp thủy tinh, dốc hộp cho ra hết số tiền bên trong rồi cặm cụi đếm. Cô đếm đến 3 lần vẫn chỉ một số ấy, không thể sai đi được.
Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại chiếc hộp, vặn nắp cẩn thận, cô bé ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, đi qua 6 dãy nhà nữa để đến một hiệu thuốc lớn.
Cô bé kiên nhẫn chờ đợi người dược sĩ để mắt tới mình, nhưng lúc đó ông ấy đang rất bận. Cô bé lại xoay chân để tạo ra những tiếng cọ xát dưới sàn. Vẫn không ăn thua. Cô bé làm bộ súc họng, cố tạo ra những âm thanh rất đỗi bất lịch sự. Vẫn chẳng ai bận tâm về điều đó. Cuối cùng, cô bé lấy ra một xu trong hộp, gõ keng keng trên bàn kính của quầy thanh toán. Đã có hiệu quả.
“Vậy cháu muốn gì?” - người dược sĩ cao giọng, đúng kiểu đang bị làm phiền. “Ta đang nói chuyện với anh trai mới từ Chicago về, rất lâu rồi ta chưa gặp anh ấy đấy” – dược sĩ tiếp lời mà chẳng cần nhận được câu trả lời của cô bé từ câu hỏi trước.

“Cháu xin được nói chuyện với ông về anh trai của cháu ạ”
. Cô bé trả lời với giọng điệu “bị làm phiền” không kém. “Anh ấy ốm, ốm lắm… và cháu muốn mua cho anh ấy một phép màu”.

“Cháu nói sao cơ?”
- dược sĩ hỏi.
“Anh cháu tên là Andrew và anh ấy bị cái gì rất xấu mọc lên trong đầu ấy. Bố cháu nói là chỉ có phép màu mới cứu được anh ấy lúc này thôi. Thế bao nhiêu tiền một phép màu ạ?”.

“Ở đây chúng ta không bán phép màu cô bé ạ. Ta xin lỗi không giúp gì được cho cháu cả”
– dược sĩ trả lời, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.

“Xin hãy nghe cháu, cháu có tiền trả mà. Nếu chưa đủ, cháu sẽ lấy thêm. Cứ nói cho cháu biết một phép màu bán bao nhiêu tiền”.
Anh trai của dược sĩ là một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng. Lúc này ông ấy khom người xuống hỏi cô bé: “Thế anh cháu cần loại phép màu nào?”.
“Cháu không biết”, cô bé trả lời với đôi mắt chực khóc. “Cháu chỉ biết anh ấy rất ốm và mẹ nói anh ấy cần được phẫu thuật. Nhưng bố không có đủ tiền, nên cháu muốn dùng tiền của cháu…”.

“Thế cháu có bao nhiêu?” – Người đàn ông đến từ Chicago hỏi.
“1 đô la và 11 xu ạ” - cô bé trả lời rành rọt. “Và đó là tất cả số tiền cháu có, nhưng cháu sẽ kiếm thêm nếu cần”.
“Ừm, thế là vừa duýt cháu ạ. 1 đô la 11 xu, đó chính xác là giá của một phép màu dành cho anh cháu đấy”.
Anh của dược sĩ một tay cầm tiền từ cô bé, tay kia nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi nói: “Đưa ta đến chỗ cháu ở. Ta muốn xem anh của cháu thế nào và gặp bố mẹ cháu nữa. Để xem ta có loại phép màu cháu cần không”.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng ấy chính là một tiến sĩ, bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Cuộc phẫu thuật cho anh trai cô bé hoàn toàn miễn phí. Không lâu sau Andrew đã khỏe mạnh hơn và có thể về nhà. Bố mẹ đều rất vui, không ngớt lời kể về chuỗi sự việc dẫn họ đến niềm hạnh phúc ngày hôm nay.
“Cuộc phẫu thuật đó qủa là một phép màu” - mẹ cô bé thì thầm. “Em tự hỏi không biết nó đáng giá bao nhiêu…”.

Cô bé chỉ cười khi nghe bố mẹ nói chuyện. Cô biết chính xác một phép màu đáng giá bao nhiêu. 1 đô la 11 xu… cộng thêm niềm tin của một đứa trẻ.

(cà phê muối)

Jul 20, 2011

Tập trống


Các bạn click vào hình để xem to và rõ hơn hay lưu hình ảnh về máy để xem


Jul 18, 2011

Tình Yêu là gì?


Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước.
Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:

- Đố anh "Tình Yêu" là gì?

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:

- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly sâm panh.

Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên.Anh ta nói:

- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao? Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.

Anh ta nhấp một ngụm cà phê đen và nói:

- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này, lúc đầu có thể trãi qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanhvà đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.

Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy nói:

- Tình yêu như ly rụơu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.

Anh ta lại uống ly sâm panh.

- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên:

- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước.
Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. TÌnh yêu là cốc nước trắng.

Cô gái ngồi im. đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...

Các bạn thì sao?(^_^)
(Sưu tầm)

SƯỚNG VÀ KHỔ

SƯỚNG VÀ KHỔ



Có một đề thi dành cho các thí sinh đau khổ thuộc mọi lứa tuổi như sau: “Bạn hãy chứng minh bạn khổ.”



•Thí sinh thứ nhất, một người đàn ông chừng sáu mươi, chứng minh: Tôi lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo. Bố mẹ tôi quanh năm ‘bán mặt cho đất – bán lưng cho trời’. Vì nhà nghèo nên tôi phải nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền mưu sinh. Nghĩ mà tủi thân!...

•Thí sinh thứ hai, một phụ nữ trẻ, dẫn chứng: Tôi là người kém sức khoẻ. Từ nhỏ đã hay đau yếu. Mỗi lần trái gió trở trời là tôi lại xụt xịt. Rất khó chịu!...

•Thí sinh thứ ba, một thanh niên tuổi chừng hăm mấy, viết ngay không chần chừ: Tôi chẳng có tài cán gì. Giữa đám đông bạn bè, tôi chẳng biết ca hát. Mấy đứa bạn cứ trêu chọc bảo tôi giọng ngang như cua bò. Bực tức và chán ghê!...

•Thí sinh thứ tư toan đặt bút xuống viết thì khựng lại. Rồi anh suy nghĩ có vẻ rất căng thẳng. Cuối cùng, quyết định nộp giấy trắng.

Kết quả cuộc thi: Ba thí sinh đầu tiên được 1 điểm an ủi vì đã có… công viết. Còn thí sinh thứ tư thì phải lên gặp thầy để trình bày rõ lý do tại sao lại để giấy trắng.

Trong giờ sửa bài, giáo sư nhận xét chung:

•Các bạn không được điểm cao vì bài các bạn không thể hiện được tư duy sâu sắc. Các bạn chỉ liệt kê những điều không như ý xảy ra trong cuộc đời. Ai cũng làm được như thế. Thực ra nó không đủ chứng minh rằng các bạn khổ vì góc nhìn đó quá hẹp.

Rồi giáo sư quay sang thí sinh thứ tư và hỏi:
•Tại sao bạn để giấy trắng?
•Thưa giáo sư, thoạt đầu tôi cũng có khuynh hướng vội vàng liệt kê như các bạn kia. Nhưng tôi chợt giật mình…
•Sao bạn lại giật mình?
•Dạ, xin cho phép tôi đứng lên trước mọi người để trình bày được dễ dàng hơn.
Thế rồi cậu khập khiễng bước lên trên. Quay xuống nhìn mọi người, cậu nở một nụ cười thân thiện. Người ta thấy mặt cậu một bên bị nám đen. Cậu nói: "Hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ phải đi làm ngoài đồng, chỉ có chị tôi và tôi ở nhà. Một hôm, chị đang nấu cơm thì bị cháy nhà. Như quý vị thấy, tôi bị phỏng nặng, bây giờ vẫn còn dấu cháy trên mặt. Năm tôi lên bảy, bố tôi qua đời. Một buổi tôi đi học, một buổi tôi phải đi bán vé số ở khu chợ gần nhà để phụ mẹ. Cách đây ít năm, trên đường đi nhà thờ về, có một chú kia nhậu say lái xe tông vào tôi khiến chân tôi bị tật từ hồi đó. Bây giờ mỗi khi trời trở lạnh, chân tôi cũng khá đau. Gần đây, tôi thú thật là tôi yêu một người con gái, nhưng tôi thế này thì làm sao xứng với người ta được!"

Trong phòng lúc ấy có nhiều người. Giọng cậu yếu ớt nhưng ai cũng nghe rõ vì bầu khí lặng im đến lạ thường.

Nhưng sao bạn không viết những điều đau khổ này vào bài thi?

•Dạ không, vì tôi giật mình. Tôi giật mình khi tôi chợt nhớ lại lời của bạn tôi trong nhà thờ hôm Chúa Nhật. Anh ấy nói với mấy người nghèo khổ rằng: “Anh em thật có phúc.” Thế là tôi khựng lại để suy nghĩ. Rồi tôi nhận ra: để chứng minh tôi thực sự khổ thì tôi phải chứng minh cho được rằng tôi không có gì để hạnh phúc.

Mọi người càng chăm chú. Vị giáo sư lên tiếng: "Hay! Xin lỗi bạn, tôi không phải là Kitô hữu, vậy cho tôi hỏi anh bạn gì gì đó của bạn nói như thế nào về việc may phúc khiến bạn thay đổi cách nhìn như thế?"

•Dạ thưa giáo sư, bạn tôi tên là Giêsu. Anh ấy nói: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy những điều đang thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe những điều đang nghe. Nhiều người mong mỏi được như anh em mà không được.” (Mt 13:16-17) Thưa giáo sư, lúc ấy tôi chợt nhìn thấy và nghe được nhiều điều may mắn trong cuộc sống của tôi. Tôi có mẹ có chị. Nhà chúng tôi tuy chẳng kín cổng cao tường nhưng đùm bọc nhau ấm áp. Tôi có trái tim biết rung động. Tôi có lòng quảng đại. Tôi có lương tâm. Tôi có bạn bè nói chuyện. Tôi có nhiều người cầu nguyện cho tôi. Tôi được đi học. Tôi có trí khôn để nhận ra trong cái xui có cái hên, tức là trong nghịch cảnh có ân sủng. Ví dụ: Vì lớn lên trong cảnh khó khăn, tôi thấy mình biết cảm thương với người nghèo hơn. Vì mang tật nguyền trên mình, tôi hiểu được nỗi đau của tha nhân. Vì thấy mình giới hạn, tôi đặt niềm tin vào Chúa nhiều hơn. À, cuối tuần nào tôi cũng được cùng mẹ và chị đi Lễ với bà con chòm xóm để nghe Lời Chúa. Vui lắm!

• Bạn thân mến, nếu bạn cùng chia sẻ cách nhìn cuộc đời của thí sinh thứ tư này, mời bạn trở lại với lời của Thầy Giêsu khi Thầy nói các môn đệ thật diễm phúc. Tụi mình đây, so với các môn đệ hồi đó, không chừng còn có phúc hơn các ngài vì tụi mình nghe và nhìn thấy nhiều điều hơn. Trong những điều diễm phúc thí sinh này nêu lên, mình muốn dừng lại thêm một chút ở diễm phúc được biết Chúa và nghe Lời Chúa. Tuy tuổi đời còn non trẻ, mình đã được cơ hội nghe nhiều người, đặc biệt những ai đã từng trải qua đau khổ, tâm sự rằng: “Không có Chúa hiện diện, tôi không biết mình sẽ ra sao khi gặp bế tắc. Không có Lời Người hướng dẫn, tôi không biết sẽ làm gì khi gánh đời trĩu nặng, khi cô đơn lạc lõng, khi vất vả chán chường…. Trải qua nhiều biến cố thăng trầm, tôi nhận ra rằng điều may mắn nhất của tôi trên đời này là được biết Chúa.”

Vâng, biết Chúa là một kho báu vô cùng quý giá mà mình không thể nào diễn tả hết được. Bản thân mình đây, mình chỉ có thể nói rằng mình được như hôm nay là nhờ được biết Chúa, được Lời Chúa dẫn dắt cho dù nhiều khi mình chẳng trung thành, chẳng vâng nghe, chẳng cộng tác với Người. Người biết hết những tệ bạc của mình nhưng chẳng bao giờ bỏ mình cả. Một khi đã biết Người, đã cảm nhận sự đồng hành yêu thương của Người trong đời, mình sẽ không bao giờ dại dột bỏ Người đâu bạn ạ.

Xin được mượn những lời Kinh Thánh sau đây như một tâm tình cầu nguyện để khép lại chia sẻ này:

“Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời
không trở về trời nếu chưa thấm xuống đất,
chưa làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nẩy lộc,
cho kẻ gieo có hạt giống, cho người đói có bánh ăn,
11 thì lời Ta cũng vậy, một khi xuất phát từ miệng Ta,
sẽ không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả,
chưa thực hiện ý muốn của Ta,
chưa chu toàn sứ mạng Ta giao phó.” (Isaia 55:10-11)
Và một trong những Lời mà mình yêu thích nhất là: "Tất cả những ai đang vất vả mang gáng nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11:28)

Tác giả bài viết: Lm Giuse Đinh Tuấn Việt

Jul 15, 2011

Vì sao anh yêu em?


Mỗi lần nghe anh nói “Anh yêu em”, em lại ngước mắt nhìn anh và hạnh phúc hỏi: “Vì sao anh yêu em?”. Có đến hàng ngàn lý do cơ đấy, em có muốn nghe không?

1. Anh yêu cái cách chúng mình kết thúc mỗi câu nói của nhau trong tiếng cười.

2. Anh yêu em vì anh biết chắc chắn rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh.

3. Anh yêu lời hứa anh sẽ luôn bên em trọn đời.

4. Anh yêu ánh mắt em nhìn anh đầy trìu mến.

5. Anh yêu những lúc em điện thoại cho anh chỉ để nói “Anh à, em nhớ anh!”

6. Anh yêu em vì anh không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày không có em trong cuộc đời anh.

7. Anh yêu em bởi nếu chúng mình phải xa rời nhau, anh sẽ không biết phải tiếp tục như thế nào.

8. Anh yêu mỗi hoàng hôn khi chúng mình ôm nhau và cùng nhau ngắm ánh mặt trời dần tắt.

9. Anh yêu những lúc anh cùng em thức suốt đêm dài chỉ để chuyện trò qua mạng và chờ đợi ánh bình minh.

10. Anh yêu em vì anh biết rằng em sẽ luôn ở bên cạnh bất cứ khi nào anh cần em.

11. Anh yêu sự lựa chọn của em về bên anh mỗi khi em cần anh.

12. Anh yêu mỗi giấc mơ về người bạn đời tương lai, người duy nhất anh nghĩ đến là em.

13. Anh yêu cái cảm giác thực sự trọn vẹn mỗi khi anh được ở bên cạnh em.

14. Anh yêu cái cách khi em chạm vào anh, anh thấy vô cùng hạnh phúc.

16. Anh yêu cái cách em khiến anh cười thật tươi trước mọi gian khó cuộc đời.

17. Và anh thực sự yêu nụ cười trong trẻo của em.

18. Anh yêu em vì em vẫn luôn là em ngay cả khi em yêu anh rất nhiều.

19. Anh yêu em vì bên em anh vẫn có thể là chính mình.

20. Anh yêu những suy nghĩ trẻ thơ của em.

21. Anh yêu sự dịu dàng của em.

22. Anh yêu em vì cho dù em không thốt nên lời, anh biết em nói với anh rất nhiều.

23. Anh yêu mỗi ánh mắt chúng mình trao cho nhau giữa đám đông, anh biết em luôn dõi theo anh.

24. Anh yêu em vì dù em cách xa anh ngàn dặm, anh vẫn có cảm giác em đang ở gần bên.

25. Anh yêu những món quà đầy bất ngờ em dành tặng riêng anh.

26. Anh yêu cái cách em chăm chú theo dõi trận bóng đá với anh dù đó không phải là môn thể thao em yêu thích.

27. Anh yêu cách cử xử thân tình em dành cho bạn bè anh.

28. Anh yêu em vì em yêu những điều làm anh hứng thú.

29. Anh yêu cái cách em để anh được tự do làm những điều anh thích.

30. Anh yêu em vì anh biết rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để khiến em hạnh phúc.

31. Anh yêu em vì em cũng sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để nhìn thấy anh hạnh phúc.

Có hàng ngàn lý do anh yêu em. Nhưng có lẽ không cần anh phải giải thích nữa đâu, vì em cũng biết mà. Lý do duy nhất anh có thể nói với em: “Em yêu à! Đơn giản là vì anh rất yêu em!”

(sưu tầm)

Jul 13, 2011

TAY NẮM BÀN TAY


TAY NẮM BÀN TAY

Bắt nguồn từ Thiên Chúa
Tình Bạn không bao giờ phai nhạt

Đúng là mỗi người chúng ta sống trện đời gặp và quen biết nhau đều là do duyên số đúng không bạn ? Nhưng ta hạnh phúc hơn là vì chúng ta có cùng một đạo cùng một Cha và Ngài luôn soi sáng cho mỗi chúng ta . Vậy tại sao ta lại :

Nóng giận ? ai mà không có lúc vậy chứ? mình cũng vậy nè ,nhưng được gì chứ bạn ? hay mỗi lần như vậy mình sẽ làm thật nhiều người buồn rồi khi nghĩ lại thì đã quá muộn về những hành động lúc đó .

Ganh tỵ (cái này con gái là không tránh khỏi nè) những câu chuyện đôi khi thật nhỏ nhưng qua lời kể của một người rồi hai người rồi lời bàn tán …ai cũng cho mình là đúng rồi cứ thế sẽ vô hình làm chúng ta ngày một xa cách nhau , nghĩ khác về nhau .
Rồi sau đó là sự phân chia phe nhóm là điều không tránh khỏi cứ thế ngày qua ngày khoảng cách với nhau càng xa .

Thay vì như vậy sao ta không thử hiểu nhau hơn . Dành thời gian để gần nhau hơn (bạn muốn bạn bè hiểu minh thì hãy dành thời gian để tìm hiểu tâm tư tình cảm của họ).

Tình Bạn
Nhân đôi niềm vui và làm nỗi buồn giảm đi một nửa


Cuộc sống với bộn bề những lo toan ta có chắc rằng mình sẽ mãi tham gia trong giới trẻ được không ? Vậy nên khi còn có thễ sao ta không cố gắng xây dựng cho giơi trẻ ngày càng đi lên càng thăng tiến hơn nữa .
Muốn như vậy ta hãy cùng chung tay với nhau dẹp bỏ nhưng đố kỵ hiểu lầm về nhau

Hãy bỏ qua và hãy tha thứ cho nhau về tất cả . Không ai một mình làm nên hạnh phúc Việc gì cũng vậy cũng cần phải có sư chung tay giúp sức của mỗi thành viên thì mới đi đến thành công .

Điều đó thật không dễ dàng nhưng chỉ cần mỗi người chúng ta cố gắng một chút là được . Có rất nhiều công tác đang cần chúng ta để chuẩn bị cho Đại Hội sắp tới hãy cùng hiệp ý và chung sức bạn nhé.

Tóm lại xin gửi đến mỗi bạn một thông điệp: Không gì quan trọng và quý giá bằng tình yêu thương . Xích lại gần nhau để ta có thể tay nắm bàn tay vì tình yêu thương sẽ không hề hư mất bao giờ.

Lạy Chúa Xin ban cho con:
• Đức tin mỗi ngày
• Tránh xa bóng tối của sự đố kị lòng ganh ghét
• Nhận ra những tia sáng nhỏ mà Chúa gửi đến cho con mỗi ngày
• Yêu thương hiệp thông với nhau trong tinh thần đoàn kết gắn bó .

AMEN

BỨC TÂM THƯ CỦA CHA


“Con yêu dấu,

Lá thư này, Ta muốn con hãy cầm lấy và đọc. Một khi con đã cảm nghiệm được lòng nhân hậu của Ta, con hãy chia sẻ cho người khác bức tâm thư này và làm chứng cho họ về lòng nhân hậu của Ta. Tuy nhiên, nếu con không làm như thế, Ta cũng sẽ không có một lời trách móc hay hình phạt nào. Trong Ta chỉ có tha thứ và thương yêu. Với con, Ta chỉ muốn chia sẻ tình yêu thương nồng ấm và sự an bình, đó là số phần duy nhất Ta dành cho con.

Ta cũng không xa lạ gì với con. Nhiều tôn giáo, nhiều sắc dân, nhiều địa phương đều có những tên khác nhau để gọi Ta. Nào là Thượng Đế, Thiên Chúa, Allah, God, Đấng Tối Cao, Đấng Tạo Hóa, Ông Trời, Tinh Thần Vĩnh Cửu…nhưng thực ra, Ta chỉ thích cái tên đơn giản là Cha. Và dù bận rộn đến đâu trong cuộc sống xô bồ này, Ta muốn con dành ra 10phút đến nơi thanh vắng, nghe lời ta trong lá thư này. Bởi vì…

Ta đang nghe tiếng khóc của con.

Nó bay đi trong đêm tối, qua bao nhiêu vì sao, bao nhiêu tầng vũ trụ để lên tận đỉnh trời, vào trong trái tim Ta. Ta đã đau đớn vô cùng mỗi lần nghe tiếng kêu gào của con thỏ bị sập bẫy, của con chim khi bi tên đạn, của trẻ thơ khi bị đau yếu. Và dĩ nhiên ta cũng nghe lời than khóc của con.

Hãy tĩnh lặng với chính mình

Bởi vì Ta sẽ đỡ nhẹ cho con niềm khổ đau này, và bởi vì ta biết lý do cũng như giải pháp cho con.

Con than khóc cho những ước mơ thời thơ ấu giờ đây đã tan biến theo tháng ngày.
Con than khóc cho những tự tin thời mới lớn giờ đây đã bị những thất bại tàn phá.
Con than khóc cho bao nhiêu cơ hội, tiềm năng bị đổi chác để yên thân.
Con than khóc cho cái cá tính độc đáo đã bị dày vò bởi thị phi của thiên hạ.
Con than khóc cho cái thân thể khỏe đẹp giờ đã suy sụp vì những lựa chon sai lầm.

Con nhìn lại mình với tất cả sự khinh bỉ, ghê sợ và con quay mặt đau đớn mỗi lần soi gương. Ai đã lấy mất đi khuôn mặt ngây thơ tươi tắn, cái đầu óc bén nhạy, nụ cười hồn nhiên, và cách ứng xử tử tế hào phóng của con? Ta biết rõ lý lịch của tên trộm này, nhưng con, con không biết?

Ngày nào con nằm dài trên đồi cỏ xanh, nhìn lên những lâu đài xây bằng đám mây trắng và nghĩ đến những lâu đài đích thực con mình sẽ xây cho gia đình.

Ngày nào con say sưa đọc lời hay ý đẹp của các bậc tiền nhân và tự nhủ mình đã thu thập đủ khôn ngoan để bước đi vững chãi trong cuộc đời.

Ngày nào con đi giữa thiên nhiên vĩ đại, tin tưởng rằng chung quanh con lúc nào cũng chứa đầy những thanh bình mầu nhiệm.

Con có biết ai đã gieo vào trong con những ước mơ và hi vọng đó hay không? Con không biết?

Con không nhớ được cái phút giây con ra khỏi lòng mẹ, và Ta đã đặt tay Ta lên trán con, đã nói nhẹ vào tai con những lời ân phúc. Đó là bí mật giữa Ta và con. Con không nhớ?

Tháng năm qua đã tiêu hủy đi những kí ức của con, bởi vì đầu óc con đã bị xâm chiếm bởi nỗi sợ hãi và nghi ngờ, âu lo và hờn giận, ghen tị và nhỏ nhen. Nó không còn chỗ cho những kỷ niệm êm đềm thơ mộng.

Nhưng hãy lau khô dòng lệ. Ta đang ở với con, và giây phút này là một bắt đầu tinh khôi cho đời con. Tất cả những gì đã qua, đã xảy ra …hãy quên đi, hãy chôn chúng vào huyệt sâu. Chúng đã chết.

Bây giờ con đang trở về từ cõi chết. hôm nay là ngày sinh nhật mới của con. Những gì xảy ra đã thuộc về quá khứ. Như trong một vở kịch, đó chỉ là màn tập diễn. lần này bức màn nhung sẽ thực sự kéo lên. Lần này vở tuồng sẽ thực sự bắt đầu. thiên hạ sẽ chăm chú coi và tán thưởng. Lần này con không thể thất bại.

Hãy thắp lên những ngọn nến. hãy cắt bánh ra. Hãy rót đầy ly rượu. Lần này con sẽ bay cao. Lần này không ai có thể níu kéo con trì trệ dưới vũng bùn.

Con có cảm thấy tay Ta đang đặt trên trán con, trên tim con?
Con có nghe lời thì thầm bí mật Ta đã nói cho con nghe ngày sinh nhật đầu tiên của con không? Bí mật mà con đã quên? Hãy nghe Ta lặp lại nhé:


CON LÀ MỘT SÁNG TẠO NHIỆM MÀU NHẤT CỦA TA.


Đó là những ngôn từ đầu tiên con nghe khi ra khỏi lòng mẹ. Rồi con khóc. Rồi mọi người cùng khóc. Những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Nhưng con đã không tin lời Ta…cả những tháng năm kế tiếp, không gì có thể khiến con thay đổi cái nghi ngờ này. Làm sao con có thể là một phép màu khi con đã vụng về thất bại trong những những công việc cỏn con nhất? Làm sao con có thể là một phép mầu khi bao nợ nần đang đè nặng trên vai con, và mỗi đêm con kinh sợ khi nghĩ đến cơm áo gạo tiền cho tương lai?

Ta đã gửi đi không biết bao nhiêu sứ điệp để lập lại lời ta về những phép mầu mang tên con. Rằng con chính là một hiện thân của Ta. Rằng con có đủ quyền năng để cai trị muôn loài, lấp biển vá trời, và tạo dựng những công trình vượt quá trí tưởng tượng của bao thế hệ.

Nhưng con không tin ai. Con đốt cháy cái bản đồ vẽ đường hạnh phúc. Con bỏ mất cái bằng khoán ban cho người nhận niềm vui thanh nhàn. Con thổi tắt những ngọn nến thắp sáng con đường hoan lạc hiền hòa. Rồi con vấp ngã. Con lạc lối. con run sợ trong bóng tối của hèn nhát và tự ti. Con rơi vào một địa ngục do chính con tạo nên.

Dĩ nhiên, con la khóc. Con chửi bới cái định mệnh xấu xa của mình. Con không chấp nhận trách nhiệm của mình. Con không cho rằng chính những ý nghĩ nhỏ nhoi và những hành động lười biếng của con là nguyên nhân cho những hậu quả con phải lãnh nhận. Con tìm một con dê tế thần để đổ lỗi.

Con đổ thừa cho Ta. Con than rằng những thiếu sót, những hèn mọn, những cơ hội lỡ bỏ qua, những thua lỗ…là do một định mệnh mà Ta sắp sẵn cho con.

Con có thấy mình cường điệu, hoặc có điều gì đó chưa đúng trong chuyện này không?
Thôi được, để Ta tính cho con.

Trước hết chúng ta hãy nói đến những thiếu sót bất hạnh của con. Ta đồng ý với con rằng nếu không đủ dung cụ thì làm sao có thể xây dựng một cuộc đời mới?
Nhưng con hãy kiểm điểm xem.

Con có bị mù lòa? Không , cả trăm ngàn tế bào thị giác Ta đã đặt vào mắt con đã giúp con chiêm ngắm cái hùng vĩ của núi đồi biển cả, cái tuyệt mỹ của ngàn cánh hạc trên lá đỏ rừng thu, cái tinh khiết của tuyết trắng, cái lóng lánh của đêm sao, cái môi cười của một tình nhân ngàn kiếp. Con hãy đếm: đó là một ân phúc.

Tai con có bị điếc? Không... Hai mươi bốn ngàn sợi dây âm thanh Ta đặt vào tai con đã rung động những lời thì thầm của sóng biển trên ghềnh đá, của chim hót chào đón ánh bình minh, của tiếng trẻ cười đùa ngoài công viên, của bài tình khúc trên phim dương cầm. Con hãy đếm: Đó là hai ân phúc.

Miệng con có bị câm? Không... chỉ có một sinh vật trên trái đất này có khả năng dùng lời nói để làm dịu nhẹ những giận dữ, để nâng cao tinht hần người yếu đuối, để ủi an kẻ đau buồn, để khen thưởng người thành công, để dạy dỗ người ngu dốt, để bày tỏ tình yêu thơ mộng. Con hãy đếm: Đó là ba ân phúc.

Tay chân con có bị tê liệt? Không... con không phải là một cây thông bị chôn chặt vào mảnh đất nhỏ, chịu đựng những mưa gió hàng ngày. Ta đã đặt cho con hơn 500 bắp thịt, 200 khúc xương và 10 cây số giây tủy thần kinh để con có thể đi đứng, chạy nhảy, viết lách, khiêu vũ và chơi đàn. Con hãy đếm: Đó là bốn ân phúc.

Tim con có khỏe mạnh? Con có biết Ta đã đặt một trăm ngàn cây số mạch máu lớn nhỏ khắp châu thân con, với một cái bơm có nhịp đậphơn ba mươi sáu triệu lần mỗi năm, không hề sai trật. Con hãy đếm: Đó là năm ân phúc.

Da con có bị ghẻ hủi? Thời gian có thể làm hao mòn và rỉ sét mọi sắt thép, nhưng da con là một sáng tạo diệu kỳ. Nó tái sinh liên tục, tế bào mới thay thế tế bào chết tự nhiên. Con hãy đếm: Đó là sáu ân phúc.

Rồi lá phổi của con? Bao nhiêu triệu lít dưỡng khí đã được tươi lọc mỗi năm? Và bộ máy tuàn hoàn của con? Mỗi một giây, hơn hai triệu tế bào máu được thay thế. Con hãy đếm: Đó là bảy ân phúc.

Trí óc con có bình thường? Con vẫn còn suy nghĩ tính toán được? Con hãy đếm: Hàng ngàn ân phúc. Bởi vì đây là bộ máy tinh vi hiện đại nhất của vũ trụ này. Bộ não chỉ nặng có hai kí, nhưng Ta đã đặt vào đó mười ba tỷ tế bào, và hơn một ngàn ngàn tỷ tỷ kí ức, dữ kiện, hồ sơ. Con đã dự trữ trong đó tất cả mọi tiếng động, mọi mùi vị, mọi hình ảnh, mọi cảm nhận từ ngày con sinh ra. Và con sẽ tái nhận bất cứ một kỷ niệm nào trong quá khứ chỉ bằng một chớp mắt. Không một máy điện toán nào, bây giờ hay ngàn kiếp sau, có thể so sánh với trí óc con. Không một kỳ quan nào của thế giới, từ khai thiên lập địa đến tận thế, có thể tuyệt kỷ như trí óc này.

Và hơn hết, trái tim con có rung động? Con có cảm thấy tình yêu đang bàng bạc khắp nơi, hay con chỉ thấy một nỗi cô đơn lạnh buốt đang vây kín?

Ta nói cho con thêm một bí mật về tình yêu. Rằng tình yêu đích thực là một tình yêu không đòi hoàn trả. Yêu là cho đi, là trao gửi hoàn toàn mà không cần biết sẽ nhận lại những gì. Bởi vì luồng điện yêu thương không vị kỉ, không điều kiện, mới đủ tinh khiết để lọc sạch tim con và mang đến cho chính con, không phải người nhận, một niềm an bình và hạnh phúc tuyệt vời. Con hãy đếm ân phúc này bằng triệu lần.


CON LÀ SÁNG TẠO NHIỆM MẦU NHẤT CỦA TA.


Con có nghèo như con nghĩ?
Hãy đếm lại tài sản của con. Hãy đếm lại vài ân phúc mà Ta vừa kể. Và hãy tự hỏi: có nhà tỷ phú nào trên thế giới này mà không trao đổi hết gia tài của họ để hưởng thêm những ân phúc đó trước giờ nhắm mắt?

Bây giờ con đã hiểu cái bí mật đầu tiên của hạnh phúc và thành công, như vậy con có đầy đủ dụng cụ và khả năng để xây dựng nền ming cho tòa lâu đài của đời con.

Hãy đếm những ân phúc và hiêu rằng con là một sáng tạo nhiệm mầu nhất của Ta. Không hiểu và cảm nhận được nguyên lý này, con sẽ không bao giờ có thể trở về được từ cõi chết mòn hiện tại.

Và ngay cả nếu con đang thiếu hụt vật chất, hãy nhớ rằng... người nghèo không phải là người có ít, mà là người muốn nhiều... rằng an sinh thật sự không do những của cải con có, mà do những của cải con không cần. Những thiếu hụt thua kém mà con nghĩ làm con thất bại, thực ra, chỉ hiện hữu trong đầu óc con.

Hãy đếm lại những ân phúc của mình. Đếm thật kỹ. Ghi thật rõ. Đừng bao giờ quên chúng.

Bây giờ con hãy nhận thêm nguyên lý thứ hai. Hãy tuyên dương cái độc đáo và quý hiếm của mình.

Bao lâu nay con đã hủy diệt lần mòn đời con với những mặc cảm, những bi quan. Con không thể tha thứ cho chính con vì những lầm lỡ, những thất bại, những yếu đuối của con. Thế nhưng có bao giờ con tự hỏi là tại sao Ta sẵn sàng tha thứ tất cả tội lỗi, sai trật của con, mà con lại không thể tự tha thứ cho chính mình? Ta nói cho con nghe bí mật này: Con là một báu vật của Ta bởi vì cái độc đáo và quý hiếm của con.

Con thử nghĩ tai sao bức tranh Mona Lisa của De Vinci, 9 hợp tấu khúc của Beethoven, vở kịch Romeo và Juliet của Shakespeare...là những tuyệt phẩm vĩ đại. Bởi vì chúng độc nhất vô nhị. Không thể có một tác phẩm nào so sánh nổi. Con cũng vậy. Từ khai thiên lập địa, Ta đã gọt nắn ra bao nhiêu tỷ người, và hiện trên hành tinh này có hơn sáu tỷ người, có con người nào hoàn toàn giống con hay không? Và ngàn năm sau, cho đến tận thế, hãy tin rằng sẽ không ai hoàn toàn giống con, từ tinh thần đến vật chất, sẽ bước đi với con trên cùng mặt đất này.

Con là một sáng tạo quý hiếm và độc đáo nhất của Ta.

Vậy mà con không hề biết hay cảm nhận sự thể này. Con có biết về sự kết hợp kì diệu của đời con không? Rằng trong bốn trăm triệu tinh trùng từ nơi người cha của con, chỉ có một con tinh trùng là sống sót qua chặng hành trình nối liền với âm đạo cảu mẹ con. Cái con tinh trùng độc nhất ấy là mầm mông của đời con. Hơn ba trăm ngàn triệu tỷ tinh trùng, Ta đã tạo dựng hoàn toàn khác biệt. Ta đã độc đáo thêu dệt con bằng cả ngàn triệu DNA đặc bệt.

Vậy mà con đã đánh giá con quá thấp khi gia tài Ta cho con quá lớn!

Tệ hơn nữa, con còn để tâm nghe những lời phê bình dèm pha chê bai của kẻ tiểu nhân quanh con...và con đã tin lời họ. Tai sao?

Ngày hôm nay con hãy tuyên dương thật hào hùng cấi độc đáo và quý hiếm của mình. Đừng giấu diếm chúng trong bóng tối. Hãy phô diễn cho toàn thế giới. Đừng đi theo những bước chân của đám đông, ai sao tôi vây. Đừng nói theo hay bị nghiêng ngả theo những lời thị phi của dư luận. Đừng làm một người tầm thường. Đừng bao giờ bắt chước. Những kẻ băt trước luôn thua kém người mẫu vì phó bản không bao giờ so sánh nổi với nguyên bản. Hãy ngẩng cao đầu và cười hãnh diện với con người quý hiếm và độc đáo của mình.

Bây giờ con đã nhận ra hai nguyên lý của thành công và bình an. Thứ nhất, nhớ đếm những ân phúc hàng ngày. Thứ hai, hãy chân nhận và phát huy cái độc đáo của mình.
Hai điều đó sẽ giúp con thấy rằng con không bị trì trệ và vô dụng vì thiếu sót dụng cụ hay vì con quá tầm thường.
...
Bây giờ chúng ta nói đến lời than trách kế tiếp của con. Con than trách rằng mình không bao giờ gặp được cơ hội tốt.

Ta nói cho con nghe cái nguyên lý thứ ba về sự thành công. Bao nhiêu người áp dụng cái bí mật đơn giản này đã hưởng nhận hạnh phúc, danh tiếng, của cải và an bình, nhưng đa số không ai thích sử dụng nó. Họ đi tìm thành công bằng những con đường tắt, bằng dối trả, bằng tội lỗi.. và họ đợi ma quỷ đem đến cho họ cái gọi là MAY MẮN. Họ sẽ đợi và chờ trong thiên thu như con đã đợi chờ. Và họ sẽ than khóc như con đã khóc than, và họ sẽ đổ thừa cho định mệnh, cho số phận nghiệt ngã, và đổ lỗi cho ta.

Nguyên lý này thật đơn giản. Nó ứng dụng hữu hiệu cho mọi lớp người không phân biệt tuổi tác, màu da, chủng tộc hay tôn giáo.

Đó là.. nếu con phải đi một dặm đường, hãy cố gắng đi hai dặm. Luôn luôn bước thêm một bước nữa.

Cách duy nhất để thành công trong bất cứ một hoàn cảnh, một công việc nào là luôn luôn cố gắng vượt quá chỉ tiêu đòi hỏi nơi mình. Luôn luôn dâng hiến nhiều hơn, từ sản phẩm đến dịch vụ, từ công việc đến xử thế, bất cứ trong hoàn cảnh nào. Đây là thói quen số một của mọi người thành công. Cách chắc chắn nhất khiến con trở thành hèn mọn là chỉ làm đủ việc mà con được trả lương để làm.

Đừng nghĩ rằng nếu con cho đi nhiều hơn con nhận là con bị lợi dụng, bị lừa gạt. Giống như một quả lắc, con càng kéo về một phía thật xa, quả lắc sẽ giao động qua chiều đối diện gấp chục lần lực đẩy. Nếu ngày nào con không nhận được phần mình, để càng lâu, phần của con sẽ sinh sôi nảy nở gấp trăm lần. Nếu con không chịu bước đi một bước nữa , chỉ làm vừa đủ thì con đã tuyên án cho đời con một kiếp sống hèn mọn. Luật nhân quả và bù trừ luôn luôn tuyệt đối. Trái chín mà ngày hôm nay con hưởng thụ đã hiện diện trong cái nhân con vừa gieo ngày hôm qua. Không bao giờ sai trật.

Luôn luôn bước thêm một bước nữa.

Nếu con nghĩ rằng con đang phục vụ một tên chủ không biết điều, hãy tiếp tục phục vụ hắn. Hãy để ta làm người mang nợ của con. Và ta hứa sẽ trả cho con đầy đủ.. Nợ càng lâu lãi suất càng tích lũy và con sẽ hưởng toàn vẹn cái tích lũy cấp số của món nợ này.

Ta không thể ban cho con sự thành công.. chỉ có con là xứng đáng với hạt giống mà con đã gieo trồng.

Hãy bước thêm một bước nữa và nhìn quanh con. Con đường ngày hôm qua mang đầy dấu tích của ích kỷ và ghen ghét nay đã trở thành một thảm nhung của bông hoa hạnh phúc và an bình. Cái gì đã xảy ra? Thực ra không gì cả, chỉ có chính con đã thay đổi.. Và con là tất cả. Con là một sáng tạo nhiệm màu nhất của Ta, như Ta đã nói.

Con nhớ lại ba nguyên lý chưa? Đếm những ân phúc. Chân nhận và phát huy cái độc đáo của mình. Và đi thêm một bước nữa.

Con ơi, hãy kiên nhẫn với sự tiến bộ của con. Con không thể thực hiện những nguyên lý, sửa đổi lối suy nghĩ của con bằng một chớp mắt. Và con nên nhớ rằng những gì con thu thập bằng cách thức khó khăn nhất là những báu vật mà con sẽ giữ gìn lâu dài nhất; rằng những ai phải tự tạo ra của cải sẽ giữ đựơc lâu hơn những kẻ thừa tự.

Con đừng sợ hãi khi bước vào cuộc đời mới. Không một hành chính vĩ đại nào mà không bị vây quanh bởi trắc trở và rủi ro. Kẻ lo sợ sẽ chồn chân và không bao giờ tới đích. Con đã biết con là một phép mầu. KHÔNG THỂ CÓ SỰ SỢ HÃI TRONG MỘT PHÉP MẦU.

Con hãy tự hãnh diện. Con không phải là mọt tai nạn chợt xảy đến trong một phòng thí nghiệm về đời sống. Con không phải là một nô lệ cho những quyền lực mà con không thấu hiểu. Con là một biểu hiện của tự do tuyệt đối, không tùy thuộc vào một quyền lực nào hay một tình yêu nào ngòai Ta. Con được sáng tạo với một mục đích.

Hãy cảm nhận bàn tay âu yếm của Ta. Hãy lắng nghe lời ta thì thầm – Ta cần con..và con cần Ta.

Chúng ta cần phải tái dựng một thế giới, cần một phép mầu mới. Ta và con đều là những phép mầu, và giờ đây chúng ta có nhau.

Ta không bao giờ đánh mất niềm tin vào con từ ngày con sinh ra. Ta không bao giờ đánh mất niềm tin vào con người từ khi Ta hoàn chỉnh chúng hơn ba mươi ngàn năm trước. Ta đã không phải cải thiện những sáng tạo này.

Vì làm sao có thể cải thiện được một phép lạ? Ta đã hãnh diện với những sáng tạo đó, đã ban cho chúng đầy đủ quyền năng để cai trị quả đất này.

Ta cho con quyền năng để sáng tạo.
Ta cho con quyền năng để suy nghĩ.
Ta cho con quyền năng để tha thứ và yêu thương.
Ta cho con quyền năng để cười, để nói, để nghe và để cầu nguyện.

Niềm hãnh diện của Ta về con không có giới hạn. Con là kỳ quan tuyệt kỷ, một sinh vật toàn diện. Con có thể thích ứng với mọi khí hậu, mọi hoàn cảnh, mọi khó khăn, mọi thử thách. Chỉ có con là nắm trong tay hoàn toàn cái định mệnh của con mà không cần một can thiệp nào của Ta. Chỉ có con là sinh vật độc nhất có thể hành động, không bản năng, mà bằng suy tính và cân nhắc.

Như vậy Ta sẽ nói thêm cho con nguyên lý thứ tư về thành công và hạnh phúc..là Ta đã cho con một quyền năng, mà ngay cả những thiên thần quanh Ta cũng không có: Đó là quyền năng để lựa chọn.

Với ân phúc này Ta đã nâng con lên một cấp bậc cao hơn cả thiên thần, bởi vì thiên thần không thể tự do lựa chọn tội lỗi. Ta cho con được làm chủ hoàn toàn định mệnh của con. Giữa thiên đường và địa ngục, con đựơc tự do uốn nắn con người của chính con theo sở thích của mình. Con có quyền năng để biến con thành một sinh vật thấp hèn nhất, hay hoàn chỉnh con thành một thánh nhân hòa đồng với thiêng liêng của vũ trụ.

Và ta đã không bao giờ lấy đi cái quyền năng lựa chọn này của con.

Hãy tự hỏi con đã làm gì với cái quyền lực ghê gớm này?
Hãy nhìn lại con. Hãy nghĩ đến những lựa chọn con đã làm trong quá khứ,và hãy nhớ lại những lần con đau đớn khẩn khoản cầu xin cho được lựa chọn trở lại. Thế nhưng quá khứ là quá khứ.

Bây giờ con đã biết thêm một định luật mới của thành công và hạnh phúc. Đó là con hãy sử dụng cái quyển năng lựa chọn này thật không ngoan.

Hãy chọn yêu thương và xóa bỏ ganh ghét.
Hãy chọn sáng tạo và xóa bỏ hủy diệt.
Hãy chọn tiếng cười và xóa bỏ lời than khóc.
Hãy chọn phấn đấu và xóa bỏ tinh thần chủ bại.
Hãy khen ngợi, đừng chê bai.
Hãy cho đi, đừng lo thu vén.
Hãy tăng trưởng, đừng mục rữa.
Hãy hành động, đừng lười biếng.
Hãy cầu nguyện, đừng nguyền rủa.

Nói tóm lại, con hãy chọn sống, đừng nghĩ đến cái chết.

Bây giờ con đã thấu hiểu được rằng những gì con cho là bất hạnh đều là tự con tạo dựng bằng những suy nghĩ và hành động của chính con trong quá khứ. Những ân phúc mà ta giao cho con, cùng với những quyền năng, đã quá lớn và quá nhiều cho bản thân nhỏ bé của con. Để xứng đáng, con phải tăng trưởng, phải khôn ngoan hơn. Những trái ngọt cây lành của mặt đất này sẽ hòan toàn là phần thưởng dành cho con.

Con không phải là một sinh vật, con là một con người đúng nghĩa.
Khả năng của con không có một giới hạn nào. Có một sinh vật nào đã tạo ra được lửa? Có một sinh vật nào làm chủ trọng lực, đã bay thấu trời cao, đã chiến thắng bệnh tật và khí hậu?
Đừng bao giờ đánh giá quá thấp khả năng của con.
Đừng bao giờ an phận kéo lê kiếp sống trong đống rác của loài người.
Từ nay, đừng bao giờ che đậy tài năng của mình, đừng trì trệ.

Con có nhớ đứa trẻ hay nói “hãy đợi đến khi ta lớn”. Rồi khi lớn nó lại nói “đợi đến khi ta lập gia đình”. Rồi sau đó lại khất “chờ đến khi ta về hưu”. Ngày về hưu, nhìn lại con đường mình đã đi qua, hắn sẽ chỉ thấy một cánh đồng hoang vắng tàn tạ với những ngọn gió lạnh buốt châu thân. Hắn sẽ than tiếc tạo sao mình bỏ lỡ cả cuộc đời!

Hãy vui hưởng ngày hôm này..và rồi ngày mai. Con đã trở về từ cõi chết. Con đã làm một phép lạ cho thế giới.
Đừng bao giờ tự hủy hoại mình. Mỗi ngày sẽ là một niềm vui mới, một thử thách mới.

Con đã được tái sinh, hãy nhớ ngày sinh nhật mới này. Nhưng như lần trước, con vần toàn quyền lựa chọn cho cuộc đời mới của con: hạnh phúc hay tuyệt vọng, thành công hay thất bại. Một lựa chọn hoàn toàn của chính con. Ta chỉ có thể đứng nhìn, như lần trước, với tất cả hãnh diện hay buồn rầu.

Hãy luôn nhớ bốn định luật của hạnh phúc và thành công:
1. Đếm những ân phúc.
2. Chân nhận và phát huy cái độc đáo của mình.
3. Bước thêm một bước nữa.
4. Khôn ngoan với những lựa chọn trong đời sống.

Sau cùng, một sợi dây để nối liền những nguyên lý trên. Đó là sống và làm tất cả mọi sự với tình yêu thương… yêu thương chính bản thân con, yêu thương tha nhân và yêu thương Ta.

Con thân yêu,
Hãy lau khô những dòng lệ, Hãy nắm lấy tay Ta và đứng vươn mình lên. Hãy để ta cắt đứt những dây nhợ đã trói buộc cuộc đời con.
Ngày hôm nay con đã nhận lãnh lời tuyên cáo:


“CON LÀ MỘT SÁNG TẠO NHIỆM MẦU NHẤT VỚI TẤT CẢ TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA TA”

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes