Search Our Blog

Dec 30, 2011

Chúc Mừng Năm Mới 2012




Chúc Mừng Năm Mới 2012


Các bạn thân mến,

Nhân dịp năm mới, kính chúc các bạn và gia đình một năm mới tràn đầy:
-> Sức khỏe
-> Niềm vui
-> Thành công
-> Thành đạt
-> Thịnh vương
-> May mắn ^.^

Và luôn tràn đầy hồng ân, hồng phúc của Thiên Chúa.

Trung Nguyễn

Những chiếc hộp


Một lần tình cờ, tôi phát hiện một chiếc hộp sắt tây khóa kín để trên nóc tủ. Ba nói, nó đựng di chúc của ông nội. Trong đó viết rõ ông để lại cho tôi cái gì khi ông “về với đất”. Tôi chợt nghĩ, nếu mình cũng phải đi xa, xa thật xa, mình sẽ để lại gì cho những người mình thương yêu.

Vậy là tôi quyết định mình cũng sẽ làm “di chúc”. Tôi cũng tìm một chiếc hộp có khoá. Trong đó, tôi cất tờ “di chúc” và tất cả… gia tài sản nghiệp của mình.

Mỗi năm một lần vào đêm giao thừa, sau khi đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ, tôi ngồi vào bàn và viết. Tất nhiên, chẳng phải là thời điểm bi thảm để nghĩ đến cái chết nên “di chúc” của tôi chỉ là một bản kiểm kê và phân chia “tài sản”, những gì tôi đã dành dụm được trong suốt thời gian qua, cho những ai mà tôi đã gặp và yêu quý.

Bản di chúc đầu tiên được viết năm tôi tám tuổi, rất ngắn vì gia tài của tôi chẳng có gì nhiều. Tôi “để lại” cho ba tấm ảnh ba đang bế tôi trên tay cười toa toét, “để lại” cho mẹ tấm ảnh mẹ đang dỗ tôi ngay trước nhà thờ Đức Bà. “Để lại” cho hai đứa em trai của tôi những chiếc xe điện mới toanh mà tôi đã phải dọa dẫm để dành với chúng. “Để lại” cho ông nội cây gậy mà tôi nhặt được ở nhà kho. “Để lại” cho Bảo Vi, đứa bạn thân nhất của tôi chiếc nón vải.

Rồi tôi lớn lên, dù có ra sao tôi vẫn về nhà vào mỗi đêm giao thừa, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen, mịn màng của đêm ba mươi và viết. Mỗi năm, tôi đến nhiều nơi hơn trong những chuyến du lịch với bạn bè, những chuyến công tác… và những thứ tôi nhặt nhạnh về cũng nhiều hơn: một chiếc lược đồi mồi từ Hà Tiên, những nụ hoa ngọc lan khô cong vẫn thơm nồng nàn như khi chúng đánh thức tôi dậy trong một đêm rất trong bên cạnh sông Tiền, một chiếc vỏ ốc tầm thường dạt vào bãi cát ở Nha Trang, một mảnh đá xấu xí văng ra khi tôi đi ngang qua những người thợ đục đá Non Nước. Và mồi lần nhặt lên, tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ dành lại chúng cho một người nào đó mà tôi đã gặp. Chúng đánh dấu sự hiện hữu của tôi trên thế gian, đánh dấu những bước chân của tôi đã đặt lên mảnh đất này, miền đất nọ, và đánh dấu tình yêu thương mà tôi dành cho những con người đã đến rồi đi trong đời tôi. Mỗi năm, những đồ vật chẳng đáng giá gì mấy cứ chất đầy chiếc hộp, cả một quả bàng khô, một con ve sầu chưa lột xác còn giữ nguyên màu xanh óng, đến nỗi tôi phải thay một chiếc hộp lớn hơn.

Khi ông nội mất đi, ba tôi mở hộp ra và đọc cho mọi người nghe tờ di chúc, thứ duy nhất ông để lại là những mảnh đất, chia đều cho tất cả mọi người, đất trồng cây ăn trái, đất trồng khoai sắn và đất trồng lúa. Ông để lại cho tôi tủ sách và một rẻo đất rất nhỏ hình tam giác, nằm cạnh những mảnh ruộng mà ông đã làm lụng suốt đời trên đó. Một mảnh đất đủ để tôi trồng những cây cà chua và những luống rau muống, ông viết vậy, với tất cả tình yêu thương. Trước đây, có lần ông bảo rằng, chỉ với một miếng đất bé xíu như thế thôi, người ta chẳng thể nào đói được. Tôi đã đứng trước rẻo đất ấy và khóc rất nhiều.

Tôi chợt nhận ra là cuộc sống thật sự ngắn ngủi và đầy bất trắc. Tôi cũng nhận ra rằng làm cho những người khác biết mình yêu thương họ ngay lúc này tốt hơn là ấp ủ tình yêu đó cho tới khi ta không còn cơ hội để trao nó cho họ nữa. Tôi buồn bã khi nghĩ rằng đáng lý ra, tôi phải cho em tôi những chiếc xe đồ chơi khi điều đó còn làm cho chúng vui sướng, hơn là cất giữ hàng năm trời, cho tới khi chúng bắt đầu mơ về những chiếc xe hơi thật. Từ đó, tôi không viết di chúc nữa, tôi vẫn nhặt nhạnh những đồ vật xinh xinh mà tôi nhìn thấy, nhưng không cất đi mà tặng ngay cho ai đó mỗi khi có dịp.

Cho đến bây giờ tôi vẫn giữ chiếc hộp đã trống không của tôi, cũng như chiếc hộp sắt tây chỉ đựng tờ di chúc dài hai trang trang giấy của ông nội, vì tôi biết, có một thứ vẫn luôn đầy ắp trong chiếc hộp ấy, đó là tình yêu thương ông Nội dành cho tôi, và tình thương tôi dành cho mỗi người tôi gặp, cho cuộc sống này.
Đặng Nguyễn Đông Vy

Dec 29, 2011

Bình chọn nhân vật năm 2011



Chương Trình Bình Chọn Nhân Vật Của Năm 2011



Các bạn giới trẻ thân mến,

Năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến. Một năm nhìn lại có biết bao việc đã làm được và cũng còn nhiều việc chưa thực hiện được. Mọi đóng góp của các bạn cho giới trẻ Xóm Thuốc nói riêng và giáo xứ nói chung, rất đáng trân trọng và tự hào. Cha Sở và BĐH muốn có một phần quà để tuyên dương một thành viên xuất sắc nhất trong năm 2011 vừa qua; để động viên và khích lệ các bạn trong năm mới cố gắng hơn để giúp cho giới trẻ Xóm Thuốc ngày một thăng tiến và vững mạnh hơn.

Các bạn hay tham gia đầy đủ và đề cử một cách khách quan và công bằng để giúp cho BĐH và Cha Sở tìm ra được người xuất sắc nhất trong năm. Dựa trên những tiêu chí phía dưới.


Hình thức và luật lệ bình chọn như sau:


1. Những thành viên trong danh sách ở trên mới được tham gia bình chọn.

2. Một thành viên được đề cử tối đa là 2 người (chứ không phải để cử 2 lần cho 1 người)

3. Để tham bình chọn có các hình thức sau:
- "Thông tin người gửi" đề cử "thành viên thứ 1" + "thành viên thứ 2"
- Gửi email về địa chỉ: trungcntt@yahoo.com (hay email trungcntt@gmail.com)
- Nhắn tin qua điện thoại số: 0909127912 (hay số 01265805880)
- Comment trực tiếp vào topic này trên blog của giới trẻ
- Những bạn nào không tham gia bình chọn trên mạng và qua tin nhắn được, thì các bạn sẽ bầu chọn vào thứ năm tới (05/01/2012)
- Những bạn không có cung cấp thông tin được xem là phiếu trắng.

4. Tiêu chí đánh giá và nhận xét (chỉ tham khảo)
- Có hòa đồng, thân thiện, dễ gần không?
- Có nhiệt tình, tích cực tham gia các hoạt động của giới trẻ và giáo xứ không?
- Có đi sinh hoạt và trực lễ đầy đủ không?
- Có đóng góp những ý tưởng hay để xây dựng giới trẻ không?
- Có làm việc nhóm tốt không?
- Có vui vẻ làm việc khi được giao công việc không?
- ....

5. Thời gian bình chọn là từ hôm nay đến ngày thứ năm (05/01/2012)


DANH SÁCH GIỚI TRẺ

1. K' Chương
2. Maria Nguyễn Bạch Kim Cương
3. Hồ Quốc Cường
4. Hà Thị Thúy Diễm
5. Teresa Trần Thị Ngọc Diễm
6. Agatta Nguyễn Thị Ngọc Diệp
7. Teresa Đỗ Thị Phương Dung
8. Maria Nguyễn Xuân Dung
9. Giuse Nguyễn Văn Dũng
10. Giang
11. Maria Trần Thị Thúy Hiền
12. Maria Lưu Thị Hiếu
13. Teresa Phạm Bích Hoa
14. Teresa Nguyễn Thị Hồng
15. Maria Kari Kari
16. Teresa Hoàng Thị Khánh Khuyên
17. Teresa Phạm Thị Liên
18. Giuse Nguyễn Tất Linh
19. Maria Đỗ Ngọc Thanh Loan
20. Nguyễn Xuân Lộc
21. Giacobe Lý Bảo Long
22. Phero Nguyễn Phi Long
23. Teresa Nguyễn Thị Quỳnh Nga
24. Agatta Huỳnh Thị Kim Ngân
25. Maria Nguyễn Thị Thảo Ngọc
26. Teresa Phạm Thị Bích Ngọc
27. Teresa Trần Thị Kim Ngọc
28. Maria Trần Thị Thảo Ngọc
29. Giuse Bùi Hoàng Đình Ngọc (boy)
30. Anna Nguyễn Thị Phương Nhi
31. Phanxicô Xaviê Ngô Minh Quân
32. Đào Minh Quang
33. Gioan Baotixita Chu Thánh Hoàng Quỳnh
34. Teresa Phạm Thị Sao
35. Maria Lê Lưu Quế Sơn
36. Teresa Trần Thị Mai Sương
37. Tâm
38. Phero Trương Văn Tấn
39. Giuse Đặng Ngọc Thạch
40. Giuse Nguyễn Hữu Thọ
41. Nguyễn Duy Thông
42. Maria Nguyễn Thị Thu
43. Anna Đinh Ngọc Thủy
44. Teresa Bùi Thị Huyền Trâm
45. Maria Mai Phước Phương Trang
46. Trần Thị Thảo Trang
47. Giuse Đào Duy Trí
48. Phero Lê Hữu Trí
49. Maria Đoàn Khánh Uyên
50. Matta Nguyễn Thị Phương Uyên
51. Teresa Nguyễn Thị Phương Uyên
52. Đầu bếp Vũ
53. Phaolo Nguyễn Tuấn Vũ
54. Maria Nguyễn Thị Ngọc Yến

Nếu biết trăm năm là hữu hạn


Trong cuộc trò chuyện lan man dịp Tết, một người bạn vong niên của tôi than thở rằng “Điều đáng thất vọng nhất về giới trẻ ngày nay là họ ưa hưởng thụ quá!”. Một người khác cười: “Ưa hưởng thụ thì có gì sai? Thú thật là tôi đây, tôi cũng ưa hưởng thụ”.

Và tôi, tôi đồng ý với người bạn thứ hai. Tôi cũng không cho rằng sự ưa hưởng thụ là một điều sai trái hay là con đường dẫn đến vấp ngã. Ngược lại, sai lầm của chúng ta nằm ở chỗ chúng ta thường đắm chìm trong ảo giác và ít khi thực sự biết hưởng thụ. Hưởng thụ thực sự không phải là tàn phá, bất cứ thứ gì kể cả chính mình. Hưởng thụ thực sự là mong muốn giữ gìn, bảo vệ, bồi đắp…kể cả chính mình.

Mồng hai Tết vừa rồi, tôi cùng gia đình đến Tao Đàn để xem hoa. Lúc ấy là buổi chiều, trời mát, người đông đúc… Khi dừng mắt ở một chậu hoa mai trắng, giữa ánh sáng nhập nhoạng, tôi bỗng nhận ra rằng suýt nữa thì mình đã trải qua một buổi chiều vô nghĩa ở Tao Đàn.

Bạn đến Hội hoa xuân Tao Đàn làm gì nếu không để ngắm hoa? Đó chính là mục đích đầu tiên, sự đông vui nhộn nhịp là quà khuyến mãi. Nhưng chúng ta không thể tận hưởng vẻ đẹp của hoa ở đó vào thời điểm đó. Nắng đã tắt, đèn vừa lên. Đó là thời điểm rất tệ để thực sự ngắm hoa.

Nhưng chúng ta vẫn đi loanh quanh. Chúng ta ngó nghiêng đây đó. Chúng ta trầm trồ bình phẩm. Chúng ta chen nhau chụp ảnh. Rồi chúng ta ra về và tưởng mình đã được ngắm hoa. Nhưng không. Chúng ta hầu như, đã lướt qua mà không thực sự nhìn ngắm. Hoặc chúng ta đã cố gắng ngắm nhìn nhưng chỉ thấy được 30 phần trăm vẻ đẹp mà chúng ta có thể nhìn ngắm ở những chậu hoa đó vào buổi sáng, khi sương còn đọng và nắng mới ửng màu…Cái còn đọng lại trong ký ức chúng ta là một ảo giác, chứ không thể là vẻ đẹp thực sự của những bông hoa.

Bạn có nhận ra chăng, rằng phần lớn thời gian chúng ta chỉ trải qua, mà không thực sự tận hưởng. Một buổi chiều, một giấc ngủ, một bữa ăn, một món đồ, một kỳ nghỉ, một tình bạn, một tình yêu…Và rốt cuộc, cả một cuộc đời.

Có người nghĩ rằng cần phải có nhiều tiền mới có thể hưởng thụ thực sự. Nhưng không. Với tiền, bạn có thể sở hữu nhiều thứ. Nhưng chỉ sở hữu thôi thì không mang lại hạnh phúc. Và chỉ sở hữu, không có nghĩa là biết hưởng thụ. Một người biết tận hưởng chiếc máy ảnh xịn khác với một người sở hữu máy ảnh chỉ vì muốn người khác khen là nó rất xịn. Một người thực sự hiểu, và biết tận hưởng tốc độ, tiện nghi của chiếc xe hơi khác với một người mua nó chỉ vì tin rằng sở hữu nó sẽ chứng tỏ mình thành đạt. Một người thực sự am hiểu hội họa, và biết giá trị của bức tranh mình mua sẽ rất khác một người bỏ nhiều tiền mua tranh chỉ để nghe những lời trầm trồ của người khác trong phòng khách nhà mình.

Có người nghĩ rằng hưởng thụ cuộc sống đồng nghĩa với vật chất. Nhưng không. Hưởng thụ cuộc sống tức là tận hưởng mọi thứ tốt đẹp mà cuộc đời và vũ trụ mang đến cho bạn. Vật chất, tinh thần, thể xác. Cổ điển hay hiện đại. Nắng và gió, ngày và đêm. Mặt trời, mặt trăng, cây cối, núi sông, và cỏ dại. Tình bạn, tình yêu. Mọi thứ, nếu bạn có thể nhận ra chúng. Đáng buồn là nhiều lúc, chúng ta không nhận ra chúng, mà chỉ nhìn thấy những ảo ảnh khác. Chúng ta bị ảo giác.

Chúng ta chỉ sở hữu mà cứ ngỡ rằng mình đang được hưởng thụ. Đó là một ảo giác. Hoặc chúng ta đang trải qua điều này mà cứ tưởng rằng mình đang hưởng thụ một điều khác. Đó lại là một ảo giác khác. Ví như khi bạn tưởng mình đang tận hưởng tình yêu say đắm, nhưng thật ra, chỉ là những thỏa mãn nhục dục. Không hơn.

Một người bạn vong niên của tôi từng nói về những ảo giác rằng: “Nếu người ta ngưỡng mộ anh chỉ vì anh viết ra những điều hay ho – trong khi chẳng biết anh là ai – thì hãy nhớ đó chỉ là ảo giác. Bởi vì sẽ có một ngày anh viết dở tệ, và sự ngưỡng mộ tan vào hư không”.

Sự ngưỡng mộ của người khác dành cho một món đồ mà chúng ta sở hữu cũng vậy, chỉ là ảo giác, bởi dù thật hay giả thì đến một lúc nào đó chúng cũng bay biến đi, kể cả khi món đồ vẫn ở lại.

Hưởng thụ, hay chỉ trải qua? Kết quả khác nhau chính là sự mãn nguyện. Khi chỉ trải qua, chúng ta thường hay băn khoăn: Phải chăng đó đã là cái đẹp thực sự? Chuyến du ngoạn đáng giá? Bữa ăn đáng tiền? Phải chăng chiếc điện thoại đó đã là “đỉnh” nhất? Chiếc áo đó đã là đẹp nhất? Phải chăng ta đã có được thứ tương xứng với những gì ta bỏ ra? Những người thực sự hưởng thụ thì không băn khoăn, mà thường mãn nguyện. Những người thực sự tận hưởng hạnh phúc cũng vậy, họ mãn nguyện. Niềm vui đôi khi bị thúc đẩy bởi nhu cầu phải hét toáng lên cho cả thế gian. Nhưng sự mãn nguyện thường có gương mặt rất lặng lẽ, và hiếm khi phô trương.

Tôi nhận ra rằng để có thể hưởng thụ thực sự, chúng ta cần phải học hỏi và có hiểu biết nhất định về điều ta đang làm, đang tận hưởng, đang thưởng thức. Biết mình có gì, hiểu thứ mình có, và biết cách tận hưởng tối đa những gì ta xứng đáng được hưởng, đó mới là hưởng thụ.

Chiều xuân muộn, ở Tao Đàn. Thay vì đi lang thang ngắm hoa, tôi tìm một chỗ ngồi trong khu ẩm thực và gọi một ly bia lớn. Tôi nhận ra rằng khi quay nhìn lại, mình sẽ thấy rất nhiều nuối tiếc. Nhưng nuối tiếc thì có ích gì đâu. Trong buổi chiều nay, tôi đã không thể thưởng hoa thực sự. Nhưng tôi sẽ thưởng thức ly bia này. Và giây phút êm đềm ngắn ngủi mà chúng ta được ngồi bên nhau, cười với nhau. Chúc cho chúng ta không chỉ trải qua, mà thực sự biết hưởng thụ cuộc đời, trong từng thời cơ mà nó mang đến mỗi ngày.

Có những điều, nếu bạn hiểu được bản chất của nó, nếu bạn gọi tên nó ra, nếu bạn thoát khỏi ảo giác, bạn không còn mong muốn có nó nữa. Ngược lại, có những điều, nếu bạn hiểu được nó, bạn nhận thức được giá trị của nó, bạn sẽ không bỏ qua nó như đã từng. Ví như cơn gió rất trong lành này. Nếu bạn biết, bạn sẽ không bỏ đi ngay mà đã dừng lại, nhắm mắt và hít một hơi thật dài, thật sâu.

Ồ, cuộc đời cũng như hơi thở vậy thôi. Ta không thể hít một hơi dài quá khả năng của mình. Nhưng ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở. Tôi vẫn tin rằng nếu bạn thực sự biết hưởng thụ, bạn sẽ luôn thấy mình đã sống rất sâu.
Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…?

Phạm Lữ Ân

Dec 26, 2011

Cao hơn cả thiên đường


Nhiều lần, tôi vẫn thường hay hỏi mợ: “Cao hơn thiên đường là gì hả mợ?” Mợ thường nói rồi một lúc nào đó, con sẽ biết.

Tôi chẳng rõ đó có phải là đáp án mà người lớn luôn dành cho lũ trẻ khi họ không biết chính xác phải trả lời thế nào cho đúng hay không. Nhưng tôi vẫn tin là mợ biết. Có điều mợ không bao giờ nói ra. Mợ muốn tôi tìm hiểu và tự khám phá ra những câu hỏi của mình, bằng cách này hoặc cách khác, như tìm đọc ở sách. Khi không thể nào tìm ra được, mợ mới nói tôi nghe. Và những đáp án của mợ bao giờ cũng làm tôi suy nghĩ rất lâu.

(sưu tầm)


Ví như có lần tôi hỏi về cha mẹ tôi ở đâu, sao tôi không có. Mợ đăm chiêu rồi đáp: “Trong cuộc đời mỗi người, họ thường đánh rơi cái này cái kia, như có lúc con làm rơi mấy cây bút, thước kẻ vậy. Và cha mẹ con đã lỡ làm rơi con – niềm hạnh phúc lớn lao mà chắc chắn họ rất đang phiền muộn và tìm kiếm!”. Tôi đã suy nghĩ nhiều về câu trả lời đó của mợ. Nhưng một đứa con nít thì không thể suy nghĩ gì quá sâu xa cho được. Tôi dần lãng quên và chấp nhận một ngày nào đó cha mẹ sẽ tìm ra tôi, vì tôi là niềm hạnh phúc, mà con người thì ai cũng cần có hạnh phúc cả. Sau này lớn lên tôi hiểu mất một thứ, tìm lại không phải bao giờ cũng thấy. Và không phải ai cũng muốn tìm vì họ cố tình đánh rơi…

Tôi không biết tên mợ. Ai cũng gọi mợ là mợ nên tôi gọi theo.Theo người Bắc cũng có nghĩa là mẹ, nhưng với tôi, tiếng “mợ” là một tiếng gọi rất đặc biệt, thân thương, giống như mẹ và cũng giống như bà. Mợ khoảng 60 tuổi. Mợ nói khi nào mợ mất đi, mợ mong mình đừng làm người, đừng làm tiên phật, chỉ mong được làm hư vô. Chết là hết, thế thôi. Tôi tự hỏi đó phải chăng là nơi cao-hơn-thiên-đường mà mợ từng nói đến?
Mợ kể rằng mợ cũng có chồng và có con từ năm mới 19 tuổi. Chồng mợ là một người đàn ông bất hạnh, ông thất nghiệp, say xỉn, thường hay đánh đập mợ. Rồi mợ chịu không nổi, đem gửi con nhỏ làm con nuôi của một gia đình khác. Nhớ con, ngày nào mợ cũng khóc thành ra mù lòa. Sau đó chồng mợ chết, mợ sống một mình bằng sự giúp đỡ của xóm giềng, hoàn toàn không có một người thân. Nhiều lần mợ muốn đi tìm lại con nhưng phần vì mù lòa, phần vì gia đình họ đã chuyển địa chỉ nên mợ không cách nào liên lạc, vẫn mong mỏi một ngày gặp lại con mình.

Mợ nuôi tôi bằng cái tủ bán mấy thứ đồ lặt vặt và từ số tiền trợ cấp của Nhà nước dành cho chồng mợ. Dù nghèo nhưng tôi chưa bao giờ phải nghỉ học một buổi nào. Tôi luôn cố gắng học thật tốt để lấy học bổng của trường.
oOo
Tôi tin rằng những người mù luôn thấy và biết được những điều mà một người bình thường không bao giờ thấy. Chính vì vậy đối với tôi, mợ vẫn luôn là một người phụ nữ thông thái và chứa đầy bí mật.

Tôi không rõ người mù có thường hay mơ không và tự hỏi giấc mơ của họ sẽ như thế nào. Có phải chỉ toàn là một màu đen. Nhưng chưa một lần tôi dám hỏi một người mù nào, đặc biệt là mợ. Tôi sợ rằng mình sẽ làm tổn thương một ai đó. Dù vô tình hay cố ý, gây tổn thương cho một người cũng là một việc làm hết sức tồi tệ, mà tôi thì chẳng muốn thế bao giờ.

Dù vậy với bản thân tôi, từ lúc tôi còn là một con bé thò lò nước mũi đến bây giờ, lắm lần tôi bị người khác làm tổn thương. Khi nhỏ, tôi bị bọn trẻ trong xóm kêu mày là thứ con hoang, không ai nhận mày nên bà mù mới nhận mày về nuôi. Tôi đã khóc và chạy đi hỏi mợ rằng tôi có phải là con hoang. Mợ vẫn ôn tồn: “Con là một niềm hạnh phúc và mợ đã đem niềm hạnh phúc đó về!”. Tôi dần tập thói quen không quan tâm nhiều đến lời nói của thiên hạ. Càng lớn, tôi càng giải đáp được nhiều thắc mắc được đúc kết từ chính bản thân mình. Và tôi cảm giác rằng tự mình tìm ra đáp án luôn thú vị hơn khi ai đó chỉ cho mình. Tôi biết được nhiều thứ mình từng tự hỏi, nhưng chỉ riêng câu hỏi thuở bé về nơi cao hơn cả thiên đường vẫn không sao giải đáp được.

Kỷ niệm giữa mợ và tôi không nhiều, nhưng kỷ niệm nào cũng làm tôi không bao giờ quên được. Đó là lần cô giáo ra đề văn miêu tả một cảnh đẹp mà em từng đi đến. Tôi từ nhỏ đã gắn liền với mảnh đất này, chẳng được đi đâu khác, định miêu tả về nó thì hỏi ra đã có mấy đứa trùng ý tưởng. Tôi muốn miêu tả về biển, cái mà tôi đã từng nghe tụi thằng Hoàng, thằng Hùng nói đến hoài sau mỗi mùa hè.

Tôi chưa từng tới biển, chưa từng lên núi. Tôi không hỏi mợ vì tôi biết mợ cũng như tôi. Tôi đi ra nhà sách cũ tìm mua mấy quyển sách, chạy qua nhà hàng xóm hỏi cô ta về biển, cô ta gật gù diễn tả cho tôi: “Tao thấy rồi, trên tivi, biển lớn hơn sông Cái này vạn lần, màu xanh, cát trắng mịn, không phải sình lầy như sông, có sóng vỗ ngày đêm, cá tôm trù phú, có tàu to hơn cả ngôi nhà của ông M. giàu nhất vùng….”. Thế rồi tôi nảy ra ý định miêu tả con sông Cái, chỉ đổi thành màu xanh và cho rộng lên gấp ngàn lần. Tôi tường thuật chuyến đi biển với mợ bằng trí tưởng tượng của mình. Và tôi mộng mơ một ngày nào đó, tôi sẽ được đi ngắm biển một lần, cùng mợ.

Bài văn của tôi cô cho 8 điểm. Cô đọc lên trước lớp. Tụi bạn xầm xì, kiểu ghen tị trẻ con: “Nó xạo đó, nó chưa từng đi tới biển bao giờ!”. “Mợ nó bị mù, sao mà dắt nó đi!”. Tôi được điểm cao mà chẳng vui. Về nhà tôi òa khóc, đổ lỗi cho Mợ, rất vô cớ.

- Nếu mợ không mù, tụi nó đã không nói con như thế! Mợ bảo con là hạnh phúc đánh rơi, nhưng tụi bạn bảo con là thứ sao chổi xui xẻo, con bị bỏ đi chứ không phải đánh rơi gì hết. Và cũng chẳng có nơi nào là thiên đường, càng không có nơi gọi là cao hơn cả thiên đường. Con không tin những gì mợ nói nữa!

- Con không tin lời mợ sao?
- Không! Mợ không thấy đường mà biết gì?

Nói ra câu nói ấy rồi tôi thấy vô cùng ân hận. Tôi biết mình đã phạm một lỗi lầm vô cùng nghiêm trọng là làm tổn thương đến người mình thương yêu và yêu thương mình. Tôi thấy mợ im lặng, ngẩn ngơ. Tôi ước gì mình có thể rút lại lời nói của mình.

- Ừ, mợ mù!
Tôi thấy lòng mình đau nhói. Tôi bật khóc. Chạy đến ôm mợ.
- Mợ ơi, con thương mợ lắm, con sai rồi, mợ à!
Lần đó, mợ khóc cùng tôi.
- Con ngốc quá, khóc gì mà khóc…

oOo

Đó là một ngày gió lạnh nhiều hơn bình thường, tôi đang ngồi nấu thuốc trị nhức lưng cho mợ ở phía sau nhà, mợ gọi tôi ra gặp hai vợ chồng già. Họ có người bà con ở quê tôi, nghe nói đến hoàn cảnh của mợ nên có ý định nhận tôi làm con nuôi, hứa sẽ cho tôi ăn học đàng hoàng ở Sài Gòn. Nếu được ít ngày nữa họ sẽ lại đến và đón tôi đi ngay. Tôi vừa thích vừa buồn. Tôi nghe nhiều về Sài Gòn nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải xa mợ. Mợ sẽ sống thế nào nếu tôi không còn ở đây với mợ.

Tối đó, tôi nằm bên cạnh mợ và xoa bóp từng thớ thịt nhăn nheo, mềm rũn của mợ. Tôi nói với mợ: “Con sẽ không đi đâu hết nếu không có mợ!”. Mợ bảo: “Con phải đi, con hạnh phúc thì mợ cũng hạnh phúc. Mợ già rồi, còn sống được bao lâu, mợ tin con mợ sẽ về đón mợ đi nay mai! Nên mợ phải ở đây đợi con mình!”.

Mợ im lặng lúc lâu rồi nói: “Con nè, con đã biết được cao hơn cả thiên đường là đâu chưa?”. “Dạ chưa!”. “Thiên đường là nơi mà người ta quan niệm khi chết đi, những người thiện sẽ được đến, là nơi không có buồn đau, nước mắt. Nhưng không có nỗi buồn con sẽ không bao giờ hiểu được niềm vui, khi đã đến thiên đường, con sẽ lại nhìn xuống thấy bao người cơ cực mà chẳng thế làm được gì cho họ vì lúc ấy mình chỉ còn là linh hồn! Cao hơn thiên đường, là thực tại, khi con hạnh phúc và làm cho người khác hạnh phúc”.

Lúc ấy, tôi không hiểu lắm và cũng không mấy chấp nhận lý giải của mợ về nơi cao hơn thiên đường đó lại chính là thực tại.

Hôm sau, lúc tôi đi học về, mợ nói với tôi: “Con của mợ hôm nay đã đến đây, tìm lại mợ con à!”. Tôi mừng rỡ: “Thật sao mợ? Trời ơi, chị ấy đang ở đâu?”. “Nó về thu xếp công việc rồi, sẽ đón mợ ít ngày nữa…”. Tôi thấy mợ cười thật tươi. Ngần ấy năm sống với mợ, chưa bao giờ tôi thấy mợ cười tươi đến thế. Tôi đến ôm mợ. Cuộc đời mợ chờ đợi chỉ có thế. “Con giờ đã lớn khôn và có người tốt nhận nuôi, mợ an tâm phần nào!”. Những buổi tối hôm đó, tôi và mợ thường ngủ rất ít, tôi luôn cố gắng nói chuyện và dành thời gian bên mợ nhiều hơn.

Ba hôm sau, khi tôi đi chợ về thì không thấy mợ đâu, tôi hỏi người láng giềng: “Cô ơi, có thấy mợ đâu không?”. Người đàn bà bảo: “Mợ mày đi rồi, con của bà về đón bà ấy đi! Khổ một đời, chỉ mong được có thế! Vì vội quá, bà không kịp ở lại chào, nhưng bà ấy có nói sẽ tìm đến địa chỉ của mày ở Sài Gòn cùng con gái của bà!”.

Tôi nghe xong cứ nghĩ bà ấy nói đùa, chạy vào nhà tìm mợ nhưng không thấy. Tủ quần áo cũng không còn. Mợ đi thật. Tôi vừa buồn, vừa mừng cho mợ. Mặc dù trong lòng nhiều hẫng hụt vì mợ ra đi mà không gặp tôi lần cuối. Tôi không trách mợ, vì mợ đã nuôi dưỡng tôi ngần ấy năm. Vừa lúc đó thì cặp vợ chồng già ấy lại đến, hỏi ý tôi quyết định thế nào, tôi ngần ngừ đồng ý, vào thu dọn nhanh hành lý để đi. Mọi chuyện chóng vánh diễn ra khiến tôi cứ ngơ ngẩn…

oOo

Tôi lên Sài Gòn sống. Khoảng thời gian ấy tôi được ăn no mặc ấm, được dẫn đi biển, đi núi, nhưng không có mợ theo cùng. Tôi lao đầu vào học hành để không là một đứa tỉnh lẻ quê mùa dốt nát, tránh đi những ánh mắt dòm ngó khinh khi của một số bạn bè. Tất cả cuốn tôi đi làm tôi không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều đến những kỷ niệm cũ. Thi thoảng, rất mông lung, tôi nhớ về mợ và tin tưởng rằng mợ giờ này cũng đang hạnh phúc giống tôi. Và tôi chờ đợi mợ sẽ đến thăm tôi, như mợ từng chờ đợi con của mình quay về.

Một ngày cuối tuần, đột nhiên tôi lại nhớ da diết căn nhà cũ nơi tôi từng sống bao nhiêu năm, tôi xin phép cha mẹ nuôi về thăm quê. Tôi tự hỏi căn nhà không người ở bao năm giờ đã như thế nào. Và mợ có hay về thăm lại căn nhà hay không?

Khi tôi vừa đặt chân đến khoảng sân nhỏ, gặp người hàng xóm vừa từ trong nhà mợ bước ra. Gặp tôi, bà mừng mừng tủi tủi, rưng rưng cầm tay tôi mà nói: “Tao xin lỗi mày… Ngày đó, mợ mày chẳng ai đón, bà bắt tao làm thế để mày chịu đi. Con bà ấy chết lâu rồi, chẳng ai đón bà ấy cả. Bà ấy bị ung thư thời kỳ cuối, chết chỉ sau lúc mày đi một tháng… Ngôi nhà tao vẫn giữ để thờ cúng!”.

Tôi thảng thốt bước vào trong nhà. Trên bàn thờ, ảnh mợ thời con gái cười thật tươi. Bức ảnh duy nhất mà mợ còn giữ lại. Nước mắt tôi ứa ra, cắn chặt răng mà ngực nhói đau như chưa từng bao giờ đau hơn thế. Tôi đã vô ý rời bỏ hạnh phúc của mình, cũng giống như ngày xưa cha mẹ từng rời bỏ hạnh phúc là tôi. Và tôi hiểu chắc chắn giờ này mợ đang ở nơi cao hơn cả thiên đường..

Dec 22, 2011

Người đàn ông thực sự yêu em là…


Người đàn ông thực sự yêu em là người đàn ông luôn đến bên em khi em buồn và khi em cô đơn. Người cầm chiếc dù che cho em trong cơn mưa chiều tầm tã, người nhẫn nại chờ em dù em đến chỗ hẹn muộn cả tiếng đồng hồ. Người đàn ông thực sự yêu em là người đàn ông dám đối diện với sự ngăn cản và khoảng cách, người dám dẫn em về nhà ra mắt bố mẹ và bảo vệ em ngay cả khi bố mẹ không thích em.

Người đàn ông thực sự yêu em là người sẽ đi bên cuộc đời em, người bỏ qua cho em mọi thứ ngay cả khi em lừa dối. Người luôn nắm lấy tay em khi em vấp ngã, người đưa em chiếc khăn tay lau những giọt nước mắt em rơi.

Người đàn ông yêu em là người dám vì em vượt cả ngàn cây số khi em thực sự rơi vào niềm đau, người dám đến bên em ngay cả khi em không còn là em ngày xưa nữa. Người chạy đến bên em khi em chẳng còn ai ở bên.

Người đàn ông yêu em là người đàn ông nhường cho em những món đồ mà em thích, nhường cho em chiếc kem khi em đã ăn hết phần mình. Người đàn ông yêu em là người tha thứ cho em khi em nói dối, là người mỉm cười khi thấy em vui.

Người đàn ông yêu em là người không bao giờ thích một cô gái khác khi đang còn em, người không bao giờ bỏ lại em khi em thực lòng yêu họ. Người đàn ông yêu em không bao giờ làm cho em phải khóc, càng không bao giờ rời xa em vì những lý do vô lý.

Người đàn ông yêu em là người cởi chiếc áo khoác duy nhất khoác lên vai em, là người cõng em đi qua những cánh đồng có đầy gai nhọn. Người đàn ông yêu em là người đàn ông sẽ chấp nhận ra đi nếu có ai đó mang được về cho em hạnh phúc. Và chấp nhận đến bên em khi em thực sự gặp bất hạnh trong đời.

Người đàn ông yêu em thực sự là người đàn ông chân thành kể cho em nghe về quá khứ, là người không dối lừa em. Người đàn ông thực sự yêu em là người đàn ông dám rời bỏ em khi họ chỉ mang đến cho em nỗi buồn và khó xử. Nhưng vẫn âm thầm cầu chúc cho em. Vẫn coi em như người bạn thân.

Người đàn ông thực sự yêu em là người nghe máy em gọi vào bất cứ thời điểm nào trong ngày, là người vui mỗi khi chuông điện thoại rung hiện tên của em.

Người đàn ông thực sự yêu em là người thấy đau lòng mỗi khi em khóc, là người vì em mà đêm đêm thao thức, là người khao khát được gần em.

Người đàn ông thực sự yêu em là người không nghĩ tới cô gái thứ hai ngoài em, là người không lấy một cuộc tình nào lấp vào chỗ trống. Là người không coi tình yêu là trò chơi.

Người đàn ông thực sự yêu em là người chấp nhận yêu trong đắng cay còn hơn một đời xa cách, là người muốn được vào trong giấc mơ em.

Người đàn ông thực sự yêu em là người dám ăn những món em nấu mặc dù mọi người ai cũng lắc đầu, là người ôm em mỗi khi em thấy lạnh.

Người đàn ông thực sự yêu em là người thấu hiểu em qua ánh mắt, không cần em phải nói ra. Là người đồng cảm với những gì em đang nghĩ suy trăn trở.

Người đàn ông thực sự yêu em là người dám bỏ tất cả chạy đến với em khi em gặp phải điều bất trắc, là người tiễn em khi em đi xa. Là người khắc tên em vào trong con tim với những dòng máu đỏ. Là người yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Người đàn ông thực sự yêu em là người dù ở cách xa em nhưng vẫn luôn nhắc em mỗi khi trời trở gió, là người lo cho em khi mùa bão đang về.

Người đàn ông yêu em là người nhận ra em giữa biển người trên phố ngay cả khi chỉ nhìn thấy đằng sau lưng. Người đàn ông yêu em là người thấy em xinh đẹp lộng lẫy nhất ngay cả khi em giản dị bình thường.

Người đàn ông yêu em là người đàn ông dám đến bên em ngay cả khi em vừa tan vỡ một gia đình, ngay cả khi em đã có vài ba cuộc tình trước khi nhận ra mình yêu người đó.

Người đàn ông thực sự yêu em không phải một người gọi điện cho em thường xuyên, không phải một người nói với em những lời sáo rỗng. Không phải những câu từ quen thuộc. Đôi khi người đàn ông yêu em chỉ cần im lặng. Nhưng em vẫn cảm nhận được rằng người đàn ông ấy thực sự yêu em.

Người thực sự yêu em là người luôn tôn trọng em, và với riêng họ em là cả thế giới. Người đàn ông yêu em là người luôn chân tình với em. Em hãy ở bên người đàn ông như thế- một người đàn ông thực sự yêu em!

SuriYan

Dec 20, 2011

Lấy chồng, ở giá, single mom và đi du học


Tôi không có dịp chào chia tay một chị bạn khi chị quyết định đi du học vài năm ở Mỹ. Nhưng không sao, chúng tôi chat với nhau thường xuyên hơn cả những bữa càphê. Vẫn lại là những câu chuyện tình yêu và một người đàn ông nào đó.

Phụ nữ – nếu được lựa chọn, luôn là tình yêu trên sự nghiệp, luôn là người ta trên bản thân mình. Khi tôi trò chuyện với anh bạn trai mới nhất của mình trong một buổi tối nhập nhoạng, anh nói: Vẫn là em mà, anh vẫn chỉ nghĩ đến em thôi, làm gì còn ai khác nữa? Tôi chỉ cười: Không phải! Anh nghĩ đến anh trước tiên! Lúc này anh trố mắt: À, em cần em và bản thân anh ngang nhau? Câu chuyện trước buổi tiệc đêm của chúng tôi kết thúc ở những dấu chấm mà tôi chọn không nói tiếp… Vì phụ nữ luôn khác đàn ông!

Tôi nghĩ về sự lựa chọn những ngả rẽ cuộc đời. Tất cả mọi người đều mong chúng tôi lấy chồng. Vâng, tất cả! Gia đình, mẹ, dì, bà, hàng xóm. Cả xã hội. Bản thân chúng tôi cũng rất mong mình lấy được chồng. Có một hoặc nhiều đứa con xinh xắn, giống hoặc không giống mình, để thay tã, thức khuya, mệt nhoài và than thở. Trong người chúng tôi còn có một cái đồng hồ cứ kêu tích tắc, không thể tắt đi được. Đến 22 tuổi nó kêu nho nhỏ, rồi cứ càng ngày càng to hơn. Đến ngưỡng 27, 28 gần 30 thì reng ầm ĩ. Qua 30 thì khỏi nói. Không sao tắt đi được. Điều này giải thích cho một vài chị bạn trong nhóm của tôi, đầu năm tuyên bố quyết tâm lấy chồng, thì y như rằng cuối năm có đám cưới. Khi bạn chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ reng, thì đành phải phớt lờ đi những bản nhạc lãng mạn. Khi lấy chồng là mục tiêu thì chân dung đàn ông trở thành thứ yếu. Những người phụ nữ thông minh không chọn người đàn ông có đủ các gạch đầu dòng mình đặt ra thời thiếu nữ, mà sẽ gật đầu cái rụp khi gặp người chỉ cần sở hữu một trong những gạch đầu dòng là đủ.

Phần còn lại, là những phụ nữ quyết định không lấy chồng. Cũng không hẳn là quyết định, nhưng năm tháng cứ qua đi. Cũng lần lữa, định tặc lưỡi, rồi năm tháng cứ qua đi. Như một anh bạn của tôi người Mỹ sống ở Chiang Mai cả mười năm nay. “Dễ sống quá, năm tháng cứ qua đi…”

“Chị không muốn có con à?” Tôi hỏi một chị bạn độc thân năm nay vừa tròn 40 tuổi của mình. “Không, con cháu trong nhà nhiều quá rồi, phát mệt”. Nếu phụ nữ không có một mục đích cụ thể, thì chỉ cần sống hạnh phúc đã là quá đủ. Tôi tự hỏi mình về tương lai. Liệu tôi có thể “ở giá” hay không? Vài năm trước thì thấy viễn cảnh này quá buồn và cô đơn, đến mức không chịu nổi. Nhưng giờ thì lại thấy bình thường. Nếu tôi cứ có cả đống việc để làm, cứ đợi đến cuối tuần để tiệc tùng, có nhiều sách hay để đọc mê mải, cứ ba tháng đi du lịch một lần, đến rạp xem phim mỗi tuần – như bộ phim mới In Time chẳng hạn – rất gợi cảm hứng, thì tôi nghĩ, năm tháng sẽ qua đi. Tại sao phải cần một người đàn ông khi bản thân mình đã làm cho mình hạnh phúc?

Nhưng nếu câu trả lời của chị bạn tôi ở trên là có, thì chúng ta sẽ có những người mẹ độc thân vui tính. Một trong những người ấy hay ở cạnh mỗi lần tôi có vẻ chao đảo vì tình yêu. Có lần chị nói vui: Có muốn bớt khổ vì đàn ông không? Có ngay một thằng như thằng Tôm nhà chị, chả còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa… Người đàn ông bé con thay vì trở thành gánh nặng, đã trở thành một niềm vui khi mà chị “nhảy cóc” được giai đoạn cưới chồng lận đận. Tôi chỉ hơi tiếc có những cô bạn mình còn quá trẻ, đau khổ sau vài chuyện tình yêu, đã vội vàng lựa chọn trở thành single mom bằng cách thụ tinh ống nghiệm. Lựa chọn này liệu có hơi ích kỷ cho đứa trẻ khi AND người cha bị xoá mất? Suy cho cùng, vẫn là những nguyên lý đơn giản dễ hiểu về hạnh phúc: Hạnh phúc không tự sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác, từ người này sang người khác…

Ở thời chúng tôi, một ngả rẽ mới ra đời: đi du học. Không phải đi học để học. Đi học chỉ để có cớ đi, bắt đầu một lát cắt cuộc sống khác. Tôi thường nói vui: sang Tây chẳng thấy mình già, vì ai cũng già hơn mình mà vẫn chưa chồng, chưa vợ. Giống như “ăn trộm” được vài tuổi vậy. Những nơi như Berkeley, bang California, Mỹ, cây cối mọc thành rừng giữa thành phố, nắng luôn chói chang thanh bình trong khu vực trường đại học nổi tiếng này. Cả một cộng đồng trai thanh nữ tú, cả già cả trẻ, phần nhiều trên 30 tuổi, hoan hỉ ôm sách đi học mỗi ngày vì đó chính là cuộc sống của họ. Có những nơi như Đan Mạch, chỉ cần đi học bạn đã được tặng 500 euro mỗi tháng như đi làm ăn lương vậy.

Thế là, khi công việc đã đủ để dành dụm, tuổi đã đủ để chẳng còn sợ thứ gì, dù là tàu điện ngầm hay vài thứ tiếng Tây xì xồ, những chị bạn tôi quyết định xách vali đi du học vài năm để thay đổi cuộc sống, cộng với việc bớt phải nghe ca thán chuyện cả xã hội giục lấy chồng. Trong chiếc vali ấy – thường thì – có tâm trạng chưa trọn vẹn về một người đàn ông. Thế là đi du học đôi khi để quên, để nhớ, để nghiệm ra mình cần người ta, hoặc để đến gần hơn với trái tim của họ. Tóm lại, đi du học để… yêu! Thế nên phụ nữ 30 tuổi, đến những thành phố đẹp như mơ, bắt đầu dọn dẹp lại trái tim của mình. Như một chuyến phiêu lưu. Mà điều đặc biệt, là chẳng thấy ai trở về!

Nghĩ lại, tôi thấy trước mặt mình, quả là vẫn còn bốn ngã rẽ hạnh phúc để chọn lựa.

Thùy Minh

Tư Duy Tích Cực

Mình vừa được tặng một quyển sách có tựa đề là " Tư Duy Tích Cực - Thay đổi cuộc sống". Đây là một quyển sách được đánh giá là khá hay. Mình muốn chia sẻ với các bạn một vài đoạn ngắn.



Nửa Ly Nước

Hôm nay bên hội hoa xuân, nam thanh nữ tú dập dìu, cười nói xôn xao. Nhưng ai đó lầm lũi giữa dòng người, nhìn những cánh hoa muôn sắc mà nghe lòng tê tái " Hoa ơi, sao ngươi cứ vô tình?"

Hôm qua trời mưa, những em bé tắm mưa cười đùa trong hẻm nhỏ, đôi tình nhân ôm nhau che dù bước trong mưa. Nhưng người cô phụ chờ chồng nhìn những dòng mưa như những dòng nước mắt.

Vậy thì mưa buồn hay vui? Hoa vô tình hay hữu ý?

Mưa chỉ là mưa. Hoa chỉ là hoa. Hoa đâu có ý tình, mưa đâu có buồn vui. Chẳng qua chỉ vì lòng người xuống lên, bập bềnh, trôi nổi.

Tất cả những hiện tượng bên ngoài, đều không có ý nghĩa gì tự chúng cả. Các ý nghĩa đều từ tư duy của ta mà ra. Mưa chỉ là mưa, nếu ta cho là mưa buồn thì mưa buồn, nếu ta cho mưa vui thì mưa vui. Nắng chỉ là nắng, nếu ta cho là nắng đẹp thì nắng đẹp, nếu ta cho là nắng chói thì nắng chói.

Tất cả các tình cảm - vui, buồn, giận, ghét, yêu, thích - chỉ là phản ứng của ta đối với sự việc bên ngoài. Nếu chàng trễ hẹn mà ta cau có phàn nàn thì cũng phải, hoặc ta cười vui vì kẹt xe mà chàng vẫn cố đến cho bằng được thì cũng phải. Trễ hẹn chỉ là trễ hẹn. Đó chẳng phải là chuyện vui hay buồn, tốt hay xấu. Vui buồn chỉ là phản ứng của ta đối với việc trễ hẹn thôi.

Nửa ly nước, nếu nói là đầy nửa ly thì cũng đúng, nếu nói là thiếu nửa ly thì cũng đúng. Đằng nào cũng đúng. Tất cả chỉ tùy thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta thôi. Ta muốn tư duy tích cực, yêu đời, mạnh mẽ? Hay muốn làm kẻ phàn nàn, người thua cuộc?

Vui buồn, yêu ghét, tích cực, tiêu cực, không phải từ ngoài đến. Cũng không phải bẩm tính trời cho. Chúng chỉ là thói quen của ta phản ứng lại với các tác nhân bên ngoài. Nếu ta quen càu nhàu, phàn nàn, tiêu cực, thì cả đời ta luôn luôn càu nhàu, phàn nàn, tiêu cực. ( Và có lẽ cũng sẽ kết hôn với người càu nhàu, phàn nàn, tiêu cực. Nồi nào vung nấy). Nếu ta quen mỉm cười, vui vẻ, hòa đồng, nồng nhiệt, thì cả đời ta luôn như vậy.

Và trong hai loại người này, bạn biết ai sẽ thành công trong đời, phải không?

Bạn mới mua một chiếc xe máy, đi được vài hôm đã bị tai nạn, chiếc xe tan nát, vậy là hên hay xui? Nếu chiếc xe nát bấy mà giờ này bạn còn ngồi đây nói chuyện được, thì đó là hên hay xui?

Nếu bạn thi hỏng, không vào đại học nguyện vọng 1 được thì đó là tốt hay xấu? Nếu bạn không vô được trường Y nhưng lại vào trường luật, biết đâu đó lại chẳng là dấu hiệu bạn hợp nghề luật hơn và sau này sẽ thành công lớn trong ngành luật.

Nếu chẳng có đại học nào nhận cả, có lẽ đó là dấu hiệu bạn sẽ phải theo con đường của Bill Gates.

Có thể mỗi người chúng ta có một chút di truyền từ Bố Mẹ. Nhưng nếu mình không chịu tập tư duy tích cực rồi cứ đỗ lỗi cho bố mẹ về tính tiêu cực muôn năm của mình, thì rất là bất công cho bố mẹ, và bất công cho cả ông trời. Muốn biết làm toán thì chỉ có cách đi học toán mà thôi.

Nhưng làm thế nào để có tư duy tích cực?

Thứ 1, hãy luôn luôn mỉm cười, nhất là khi nói chuyện với ai đó.

Thư 2, khi gặp bất kỳ chuyện gì, du xem ra có vẻ xấu đến mấy ta cũng phải hỏi " chuyện này có gì hay? có gì tốt?". Nếu bạn không tìm ra câu trả lời, thì hỏi tiếp cho đến khi có câu trả lời.

Thứ 3, bạn sẽ không tìm ra câu trả lời nếu bạn nổi nóng, mất bình tĩnh, than khóc, phàn nàn. Trí óc con người không thể làm việc tốt trong những điều kiện khó khăn như thế. Vì vậy, hãy uống vài ngụm nước, ngân nga một bản nhạc, đi bộ vài ba vòng, trước khi hỏi.

Thư 4, luôn để tâm đến cái tốt, cái hay, cái đáng thông cảm của người khác, và đừng cứ chú tâm vào cái xấu, cái đáng ghét của họ. Ai cũng có cái gì đó đáng cho mình thích, đáng cho mình thông cảm. Nếu bạn không thấy được điểm nào đáng yêu, đáng phục, đáng cảm thông trong một người nào đó, thì nhất định đầu óc của bạn có vấn đề, chưa biết cách suy nghĩ chính xác.

Chỉ giản dị thế thôi. Và " luyện tập sẽ đưa đến hoàn thiện". Cứ kiên trì tập thì một lúc nào đó bạn chỉ có thể có tư duy tích cực, và đầu óc bạn mất đi khả năng tư duy tiêu cực. Đó là lúc đại công cáo thành.

Trích sách " Tư duy tích cực - Thay đổi cuộc sống" - Tiến sĩ Trần Đình Hoành.
( Sách đang được bán với giá 62.000 - nhằm mục đích từ thiện, giúp trẻ em nghèo vùng cao nguyên. Bạn nào có nhu cầu muốn mua, xin liên hệ)

Dec 18, 2011

Con gái tuổi 25


Người ta thích ca ngợi tuổi 18, tuổi 20, đôi khi tuổi 30 được tôn vinh như một thời điểm chin muồi của người đàn bà và tuổi 40 là thời điểm mùa xuân trở lại lần cuối. Không ai thích ca ngợi tuổi 25, mặc dù đó là một con số tròn vành vạnh.

Tuổi 15 đánh dấu tuổi dậy thì, có sự chuyển mình từ một đứa trẻ con thành thiếu nữ. Những cô gái tuổi 15 thường trở nên ương bướng, ngang ngạnh và cô độc trong vỏ ốc của mình. Bởi hoang mang chưa hiểu mình muốn gì, thích được nâng niu như trẻ nhỏ hay đòi hỏi tự do của một người trưởng thành.

Thì 10 năm sau đó, những người phụ nữ tuổi 25 cũng lặp lại mình một lần nữa. Bởi rồi cũng đến lúc phải đi qua cái trạm trung chuyển từ một thiếu nữ thành một người đàn bà trung niên. Cái gì giao thời cũng dở dở ương ương.

Nên những phụ nữ tuổi 25 cũng trở nên thất thường, mưa nắng. Họ bực bội khi bị một thằng nhãi nhép gọi bằng “bé con” nhưng hoảng hốt khi nhìn thấy một nếp nhăn sau đuôi mắt.

Họ không còn trẻ đẹp để đua đòi với tuổi mười tám, nhưng chưa đủ mặn mà và quyến rũ của đàn bà ba mươi. Đôi khi, họ hốt hoảng không hiểu mình đang ở thái cực nào. Nên thường thấy họ đứng rất lâu ở những con đường mua sắm. Không phải không tiền, không phải không thích. Chỉ vì họ không hiểu mình nên chọn thứ nước hoa cho tâm trạng của mình, Princess Purple ngọt như một thanh kẹo ngon hay Channel No.5 khát khao mà quý phái.

Phụ nữ 25 đã biết mình đẹp hay không. Họ đã thôi ăn kẹo mút, chum môi, mở to mắt chớp chớp khi máy hình đưa đến. Họ thường chỉ cười, vì hiểu vẻ đẹp nằm ở sự tự nhiên. Nếu ngây thơ cũng đã toát lên đấy vẻ ngây thơ. Nếu quyến rũ thì tự nó vốn đã là quyến rũ. Nếu cá tính thì cũng chẳng cần một tấm hình mới nói được cá tính của mình. Cũng người phụ nữ ấy, nếu đến năm 30, họ sẽ chẳng còn cần phải cười nữa. Bởi họ đã nhìn thấy mình đủ dịu dàng, đằm thắm hay không ở nét mặt của chồng con, đủ quyến rũ hay không bởi ánh nhìn của đàn ông quanh mình. Tuổi 25 chưa làm được điều đó, họ cần một nụ cười để nói mình là ai.

Những chuyện cổ tích thần tiên hoàng tử lấy công chúa đã không còn hấp dẫn phụ nữ 25. Bắt họ tin vào chuyện tình đẹp không tỳ vết khó như bắt họ lên trời. Bởi đã biết bất hạnh, đã khổ đau, dù có hạnh phúc cũng đã trải qua và còn tiếp tục biết bao thăng trầm. Họ cũng đã thôi rơi nước mắt với những mối tình ung thư kiểu Đại Hàn. Họ biết đàn ông nào rồi cũng biết tìm cho mình bến dừng mới, đằng sau cái kết thúc một chiều “cô gái chết, chàng trai ngồi khóc rưng rưng” ở cuối bộ phim.

Nói chung, họ đã hiểu tình yêu không đẹp như họ tưởng. Đàn ông không hoàn hảo như họ mộng mơ. Vậy mà lạ thay, đôi khi họ bỗng ao ước ngây ngô “năm nay có giai ngon tự nhiên rơi trúng đầu”. Rồi hí hửng hết xem bói bài, đến coi phong thủy, cứ ở đâu bảo có “năm nay có kẻ yêu thương” thì bắt cúng kiếng thế nào cũng nhất nhất nghe theo. Rồi chờ mãi chẳng thấy “kẻ yêu thương” nào xuất hiện, họ đành chủ động tìm kiếm một cách rạch ròi: đàn ông công việc, đàn ông để yêu, đàn ông làm chồng. Họ sắp lịch hẹn hò như lịch làm việc, chuyên nghiệp tạo lên những cảm xúc lãng mạn khi ở bên cạnh người đàn ông. Thế rồi sau lưng, trò chuyện với lũ bạn thân, họ vứt hẳn những mỹ từ “anh ấy”, “anh yêu” mà thay bằng “lão”, “hắn ta”, “y” hay “thằng cu lớn nhà tớ” (nếu chẳng may đã tóm được anh làm chồng).

Nhưng buồn thay, phụ nữ 25 chưa đủ lạnh lùng để xem đàn ông như công cụ. Họ chủ động bắt đầu những mối quan hệ, rồi thường lạc lối trong những ma trận mình tự vẽ ra. Phụ nữ 30 khi vào cuộc làm ăn, có thể ngủ một đêm để đổi 1 deal tiền tỷ. Phụ nữ 25 nếu làm điều đó thì khi thức dậy, nhiều khả năng họ sẽ khóc khi nhìn người đàn ông bỏ đi…
Bởi đôi khi, họ đã trót định giá người đàn ông đó cao hơn cái deal mình vừa ký….

Thật may mắn cho người đàn ông nào tìm được phụ nữ 25 làm vợ. Họ đủ trưởng thành để không bắt bạn làm bạch mã hoàng tử như tuổi 15, đủ thông minh để giả vờ tin những lời dối gian bạn nói, nhưng họ còn chút lãng mạn để theo đuổi một cuộc hôn nhân có tình yêu. Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình. Dù họ chọn gia đình, thì bạn đừng tin đó là vì bạn. Họ chọn con cái làm thú vui sau giờ làm việc và săn sóc bạn như cây cảnh thêm hoa thêm lá cho đời mình …

Quỳnh Hương

Dec 15, 2011

Cảm nhận từ chuyến đi Bò Cạp Vàng



Cảm nhận từ chuyến đi Bò Cạp Vàng


Các bạn thân mến,

Ngày 10/12 vừa qua, giới trẻ Xóm Thuốc chúng ta đã có một buổi đi chơi dã ngoại tại khu du lịch sinh thái Bò Cạp Vàng.

Sau một thời gian dài tập luyện chuẩn bị cho Đại Hội giới trẻ Giáo hạt Gò Vấp vừa kết thúc, anh chị em đã không ngại ngần hy sinh những thời gian rảnh của mình để cống hiến những bài múa thật đẹp mắt. Và phần thưởng dành cho chúng ta là chuyến dã ngoại này, qua sự tài trợ của Bố.

Hành trình bắt đầu từ 6h30 sáng. Mọi người tập trung đầy đủ tuy hơi “cao su” một tí. Tuy phải dậy sớm để tập trung, nhưng ai nấy đều hớn hở. Đồng hành trong buổi dã ngoại này cũng có Bố tham gia với chúng ta, Bố xuất phát sau, vậy mà lại tới trước xe của chúng ta, chứng tỏ Bố cũng là một “tay lái lụa”. Và tất cả đều thật sự ngạc nhiên khi Bố đi bằng xe máy. Vất vả cho Bố quá rồi.

Và cuối cùng, xe của chúng ta cũng tới nơi lúc 9h hơn. Mọi người thay quần áo và đi mua phao bơi. Phải công nhận giới trẻ quậy thật, đi đâu cũng thích gây chú ý, có vài cây sơ ri mà vặt trái của người ta ( trong đó có em “búa kute”). Sau khi đã chuẩn bị dụng cụ bơi lội xong xuôi, tất cả tập họp dưới sự chỉ đạo của 2 đầu đàn: anh Trung và anh Vũ. Mọi người được chơi trò chơi khởi động theo hình thức “teamwork”, đòi hỏi ai cũng phải cộng tác cật lực nhưng rất vui, ai nấy cũng hớn hở cười toe.

Sau màn khởi động thì mọi người bắt đầu chứng tỏ khả năng bơi lội của mình ( ai cũng được kèm theo phao nên không sợ chết đuối). Rất nhiều anh chị nhảy từ trên cao xuống nước, cảm nhận cảm giác mạnh, phong cách yomost. Nếu mọi người siêng cập nhật tin tức trên facebook sẽ thấy “phó nháy” Diệp chụp được nhiều tấm độc nhất vô nhị, rất đẹp mắt. Mọi người vui chơi thỏa thích, tắm, bơi, lội, lặn, nhảy cao ... rất nhiều trò chơi. Đến chiều, một số mệt nên nghỉ, một số vẫn ham vui nên tiếp tục chèo thuyền. Gây cười nhất là cảnh 6 chàng ngự lâm của chúng ta chèo thuyền, nặng quá nên thuyền chìm. Thế mà vẫn tiếp tục chèo, có chí thật.

Sau buổi chơi, ai cũng mệt cả. Nằm ngủ trên võng, chụp hình cũng không biết. Nhưng mà vui. Đi chơi vui nhưng cũng không quên nhiệm vụ, tối về giới trẻ chúng ta còn phải giao lưu với đoàn của anh K’Lim từ Lâm Đồng xuống. Tuy có phần mệt mỏi nhưng mọi người cố gắng cất mệt mỏi đi, để đón tiếp đoàn anh K’Lim với tâm trạng vui tươi. Có bạn vừa gặp đoàn xong, la lên “ ôi! Có anh đẹp trai bữa trước gặp ở LaBiang kìa”, thế là chạy lại bắt chuyện, chụp hình. Buổi giao lưu có rất nhiều điều vui và thú vị, chúng ta được kết bạn làm quen với các bạn dân tộc thiểu số, được thưởng thức rượu cần, được ăn thịt rừng, được nghe những nhịp chiêng nhẹ nhàng ... và sau cùng được xem lại những màn múa trong Đại Hội giới trẻ, mọi người la hét rất sôi động, y như đang đi xem liveshow của người nổi tiếng.

Đợt đi chơi này chắc chắn để lại rất nhiều cảm xúc trong mỗi người. Không có phân biệt, không có ghen ghét, mà chỉ có những tâm hồn đồng điệu, cùng một mục tiêu là đi chơi để vui, để hòa đồng, để hiểu nhau hơn. Búa kute cũng vậy, đi chơi về Búa quen được thêm vài bạn, thấy mình không còn lạc loài trong giới trẻ nữa. Có lẽ ai cũng cảm thấy như vậy, và nhiều người còn nhiều tâm trạng khác Búa.

Để có môt buổi dã ngoại như vậy, chúng ta phải đặc biệt nhắc đền nhiều nhất là Bố, một người anh, người bạn thân và một người Cha vô cùng yêu mến, luôn đồng hành với chúng ta trên mọi chặng đường. Cha luôn nhắc nhở giới trẻ, quan tâm và chăm sóc đặc biệt đến giới trẻ chúng con. Từ khi chuẩn bị đến khi kết thúc Đại Hội, bố luôn động viên và cầu nguyện cho chúng con rất nhiều, đến cận ngày Đại Hội, Bố vẫn cầu nguyện cho mỗi người chúng con được bình an, khỏe mạnh, không bị tai nạn gì. Và trong buổi dã ngoại, Bố cũng đồng hành cùng chúng con. Bố luôn giúp đỡ anh em chúng con cả về vật chất lẫn tinh thần, không gì có để đáp trả được, không gì có thể kể hết được. Giới trẻ chúng con chỉ biết cảm ơn Bố, hứa với Bố sẽ sống tốt hơn, cộng tác nhiều hơn trong mọi công việc để giới trẻ phát triển theo như lòng Bố mong ước. Chúng con sẽ cầu nguyện cho Bố thật nhiều, để Bố luôn bình an, khỏe mạnh, tràn đầy ơn Chúa để Bố hướng dẫn và chăm lo Giáo xứ cùng giới trẻ chúng con ngày càng tốt hơn.

Cũng không thể không cảm ơn 2 anh trưởng đã hướng dẫn chúng em tận tình, nhắc nhở trong khi vui chơi để tránh sự cố ngoài ý muốn. Chúng em cũng xin cảm ơn Thủ quỹ cùng các chị trong ban ẩm thực, nếu không có các chị, chắc chúng em chết đói. Cơm và thức ăn rất là ngon, bằng chứng là mọi thứ sạch sành sanh. Cung cảm ơn bác tài đã không quản đường sá xa xôi, đưa chúng em đi đến nơi về đến chốn ( tuy phải đi đường vòng). Cuối cùng, xin cảm ơn anh chị em đã tham gia buổi dã ngoại đầy đủ để mọi sự chuẩn bị là không vô nghĩa. Chúc anh chị em luôn mạnh khỏe và công tác tốt.

Tác giả: Dung Búa Cute

Dec 13, 2011

Giáng sinh rồi, anh có về cùng em?

Ta xa nhau đã hai mùa Giáng sinh rồi nhỉ, kỉ niệm chúng mình đã nhạt nhòa trong anh? Còn trái tim em vẫn vẹn nguyên hình bóng anh ngự trị. Đà Lạt vẫn rực rỡ ngàn hoa khoe sắc thắm. Nhưng sao mùa đông năm nay Đà Lạt lạnh vô cùng, nỗi nhớ anh dằn vặt, cấu xé tâm can em. Những ngọn cỏ ngày xưa mềm mại dưới chân ngày xưa em sánh bước cùng anh bây giờ hóa thành muôn vạn mũi kim châm, em đau khi kỉ niệm xưa ùa về trong kí ức. Còn gió không còn là một cô nàng yêu kiều thướt tha đến bên chàng thông để dạo nên bản tình ca vi vút nữa, gió đã hóa thành những con dao thật sắc cứa vào tim em, rỉ máu nhớ nhung…

Anh từng nói em là hoa dã quỳ hồn nhiên phóng khoáng chẳng bao giờ ý thức về vẻ đẹp của mình. Giờ đây, dã quỳ vàng ươm nỗi nhớ, trải rộng thênh thang đường về vắng bóng anh. Em lê bước chân qua từng cung đường, phố núi chiều buông một nỗi buồn man mác. Con đường mình từng chung bước ngày xưa giờ đây bỗng như dài ra hun hút, em mỏi gối chồn chân. Mặt cúi xuống chẳng dám nhìn những dàng cây nối dài tít tắp từng chứng kiến chuyện tình của chúng mình. Từng đôi tình nhân đi qua trước mặt nhắc em lời nguyện ước ngày xưa ấy. Ánh hoàng hôn tím sẫm lại như đồng lõa với tất cả bắt nạt trái tim em. Chỉ có cơn mưa bất chợt là đồng minh duy nhất giúp em che mắt mọi người là mình đang khóc. Anh có còn nhớ đến em, đến lời hẹn năm nào?

Gần đến Giáng sinh rồi, anh có về cùng em? Cùng em nguyện cầu một mùa hạnh phúc. Em không phải là con chiên ngoan đạo của chúa nhưng em vẫn thích ngày Chúa Giáng sinh, vì cũng ngày này ba năm về trước anh đã đến bên em. Ngày em ngây ngô làm dấu thánh như anh nhưng lại bị anh lên lớp, vì không phải ai cũng làm, em chỉ cần làm khi em đã giác ngộ giáo lý. Em cũng không tò mò đi tìm gì một chân lý nào đó xa xôi hơn nữa vì đã có anh ngự trị trái tim mình. Em vô tư nghe anh khẽ hát “Con xin ơn trên cho con lấy được người con yêu suốt đời, cho người yêu con thương con thật nhiều, như trầu yêu mến cau…” và nhìn em say đắm. Em đã hạnh phúc biết bao.

Mùa đông năm nay sao lạnh đến thế, em nghe buốt cả tâm hồn, thèm được nghe hơi ấm từ vòng tay anh siết chặt. Được đắm mình trong ánh mắt dịu dàng đắm say của anh. Nghe anh hát “Con xin ơn trên cho con lấy được người con yêu suốt đời…”, để cúi đầu lặng im vì hạnh phúc. Nghĩ đến ngày Giáng sinh ông già Noel sẽ đi tặng quà cho những em nhỏ, trái tim em bỗng hóa bé thơ. Em cũng ước mình có quà. Ông già Noel sẽ đưa anh về bên em. Đã bao đêm em cầu mong điều ước đó thành hiện thực.

Anh ơi, Giáng sinh này em có được món quà hạnh phúc đó không? Anh có về bên em?

Mộc Miên

Dec 12, 2011

Dec 9, 2011

Bò Cạp Vàng



Du lịch Bò Cạp Vàng


Các bạn thân mến,

Sau những tháng ngày luyện tập mệt mỏi, chúng ta đã có những gặt hái thành công cho kỳ Đại Hội Giới Trẻ Lần 7 vừa qua. Cha Sở đã ưu ái cho chúng ta thêm 1 ngày nghỉ nữa để thư giãn sau những tháng ngày mệt mỏi vừa qua. Một chuyến du lịch khi vui chơi Bò Cạp Vàng như là một phần thưởng gửi đến các bạn và cũng là cơ hội để mọi người thư giãn vui chơi liên kết tình bạn giữa các thành viên giới trẻ Xóm Thuốc với nhau.


Chương trình thứ bảy này như sau:

6h00 : Các bạn tập trung ở nhà thờ Xóm Thuốc
6h30 : Xuất phát
8h15 : Đến khu du lịch Bò Cạp Vàng
11h30: Ăn trưa
15h00: Tập trung và ra về
17h30: Về đến nhà thờ Xóm Thuốc
18h00: Ổn định các bạn, chuẩn bị giao lưu với đoàn của Klim


Chúng ta sẽ giao lưu với đoàn Klim, các bạn sẽ được ăn tiệc nho nhỏ và uống rượu Cần. Tối mai các bạn hãy thể hiện hết mình các bạn nhé

Phần giao lưu chưa biết kéo dài bao lâu ^.^ (Dự định đến 9h sẽ xong)

Chúng ta cùng cầu nguyện và cầu chúc cho chuyến đi được bình an, tốt đẹp, buổi giao lưu tràn đầy nghĩa tình và đầy ắm yêu thương.

Cuối cùng xin cảm ơn và chúc mọi điều tốt đẹp đến với các bạn.


Dec 5, 2011

Nỗi đau bỏ lại

“Cái chết hẳn phải đẹp lắm. Bạn sẽ nằm đấy, trong lớp đất nâu mềm, cỏ xanh ở trên đầu, lắng nghe khúc nhạc của thinh không. Không có quá khứ lẫn hiện tại. Ta sẽ quên đi thời gian, quên đi cuộc sống này và hòa mình với an nhiên. “
Oscar Wilde

Vinh bỏ tôi đi vào một ngày tháng Sáu. Sài Gòn phủ đầy những trận mưa giông, gió quật ngang rít thành những hồi dài bên ngoài cửa sổ. Vinh ra đến cửa, bấm thang máy rồi mà vẫn còn quay lại, hôn lên môi tôi, vòng tay siết ngang hông vững chãi. Vinh cười. “Anh sẽ nhớ em mất!”.

Đến tầm tối, người ta dùng điện thoại của Vinh gọi điện vào máy của tôi thông báo rằng anh đã gặp tai nạn trên đường Nguyễn Trãi. Gió to, mưa lớn, một thân cây rơi xuống ngang đường khiến Vinh trượt dài trên phố, chấn thương sọ não và chết ngay tại chỗ. Tất cả những lời này, những câu tường thuật này tôi đều nhớ rõ, kể cả nụ cười của Vinh và lời cuối cùng anh nói . “ Anh sẽ nhớ em mất!”

Tôi đã không khóc. Không hề rơi một giọt nước mắt nào. Có mặt lúc nhận xác Vinh về nhà. Ở bên quan tài anh cho đến khi được an táng. Tuần nào cũng chạy xe ba mươi cây số lên mộ anh và quay trở về trong yên lặng. Tôi đã không khóc, không than vãn , không trách cứ. Tôi khiến những người xung quanh tôi sợ hãi lẫn nghi kị.

Bạn phải có một lòng dũng cảm nhất định để tồn tại giữa thành phố. Trước khi gặp Vinh, tôi hoàn toàn đơn độc cho dù có hội hè, sự kiện, gặp gỡ, hẹn hò, tán tỉnh. Tôi vẫn hoàn toàn đơn độc. Vinh cũng vậy. Cho đến một buổi chiều, chúng tôi tìm thấy nhau. Thành phố vẫn sầm sập vòng xoay của mình, chỉ duy nhất một điều khác biệt mà tôi biết. Từ nay đã có Vinh bên mình. Từ nay đã có Vinh nắm tay tôi lúc băng qua phố, có nỗi nhớ Vinh để mong được trở về nhà mỗi cuối ngày, có hơi ấm Vinh mỗi khi tỉnh giấc vào buổi sáng, có nụ cười Vinh khi cả thế gian chỉ nhăm nhe bắt nạt. Tôi chưa từng nghĩ điều kì diệu này có thể xảy ra. Một người hoàn toàn xa lạ bước chân vào cuộc sống và mọi thứ thay đổi. Nhưng bạn cũng không hề chuẩn bị tình cảm lẫn nhận thức để chấp nhận khả năng người đó sẽ ra đi mãi mãi. Giống như lúc này. Giống như hiện tại. Tôi lại quay trở về làm người phụ nữ đơn độc giữa lòng thành phố. Và là người phụ nữ với trái tim hun hút một lỗ hổng lớn lao.

Tôi vẫn sống tiếp tục những lịch trình như khi Vinh còn bên cạnh. Thứ hai, thứ ba thứ năm chúng tôi chỉ kịp ăn sáng cùng nhau và gặp lại lúc mười một giờ tối ở nhà. Thứ tư cả hai cùng có hai giờ nghỉ trưa để ăn trưa cùng nhau ở một tiệm bún bò trên đường Mạc Đĩnh Chi. Thứ sáu Vinh sẽ đón tôi tan sở, hai đứa có thể đi nghe nhạc hoặc mua một vài cái đĩa DVD mang về nhà xem đến khuya. Những buổi sáng cuối tuần chậm rãi. Tôi pha trà cho Vinh, nằm cuộn tròn trong lòng anh kể lể vụn vặt, lắng nghe tình cảm của chúng tôi nhẹ nhàng thở vào không khí và hơi ấm của Vinh làm rạng rỡ cả khung trời đằng sau ô cửa sổ màu xanh lam cũ kĩ. Cuộc sống nối tiếp giản dị. Chỉ có điều. Đôi lúc tôi thèm được nghe Vinh quay đầu lại và nói “Anh sẽ nhớ em mất!” đến ngột ngạt. Những lúc ấy, tôi đặt tay lên ngực mình, hít thở vội vã để hiện thực này, sự mất mát này không thể xâm chiếm được mình. Tôi cố tìm cách tránh xa nó một cách tuyệt vọng.

Mẹ đến thăm tôi mỗi tuần một lần. Lần nào bà cũng im lặng lau chùi dọn dẹp, mua ít trái cây để vào tủ lạnh, nấu cho tôi một ấm trà gạo đỏ rồi lặng lẽ ra về. Thỉnh thoảng bà nhắn tin hay để lại một mảnh giấy trên bàn khách “ Cố mà khóc đi con!”. Nỗi lòng của mẹ khiến tôi muốn ôm chầm lấy bà, gục đầu vào lòng bà và thổn thức rằng tôi nhớ Vinh đến nhường nào. Nhưng tôi không dám. Tôi không đủ sức lực và tự tin để thừa nhận với bà rằng tôi biết chuyện gì đã xảy ra và nó hiện hữu rõ rệt như thế nào đối với sự tồn tại của tôi. Mẹ hiểu. Và có lẽ sẽ là người duy nhất hiểu.

Ngày sinh nhật Vinh. Tôi làm một chiếc bánh sô cô la lớn. Tự mình mày mò thu âm một bản tình ca nhè nhẹ tặng anh. Trời đổ mưa lớn, tôi đến Igor, ngồi ở góc phòng tầng áp mái, chỗ ngồi nơi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Mưa gõ mạnh vào cửa kính tạo ra những âm thanh mạnh mẽ. Igor buổi trưa yên ắng, chỉ có tiếng mưa đều đặn. Tôi ngồi ôm gối yên lặng, mắt nhìn chăm chú về hướng cầu thang. Y như lần đầu tiên. Vinh sẽ xuất hiện ở đó với cái nhìn ấm áp, bờ vai rộng và nụ cười có thể xua tan mọi nhỏ nhen tầm thường. Tôi cứ ngồi mãi như thế cho đến lúc có tiếng bước chân lên cầu thang. Vào một buổi trưa thứ ba trời mưa như thế này, việc Igor có khách là một điều cực kì hiếm hoi. Anh ta mặc áo polo màu ghi xám, tóc cắt cao và hiền lành. Anh ta nhìn thấy tôi. Và mỉm cười. Người đàn ông đó xuất hiện ở chỗ tôi đã mong chờ là Vinh. Không có gì lạ. Vì Vinh không thể đến. Anh ta ngồi xuống ở bàn song song bên cạnh. Lấy từ trong túi ra một chiếc nến, gọi hai ly Latte và một miếng cheesecake. “Có lẽ anh ta cũng đang đợi người yêu đến”- tôi thầm nghĩ. Nhưng không phải. Anh ta hát. Một âm điệu quen thuộc. Anh ta thắp nến và hình như là bài Happy Birthday. Khi bài hát kết thúc, tôi nghe anh ta khẽ khàng nói “ Chúc mừng sinh nhật em!”.

- Hôm nay là sinh nhật vợ tôi. – Người lạ quay sang và nói.

- Chúc mừng sinh nhật chị ấy . – Tôi mỉm cười. Người xa lạ cũng mỉm cười.

- Đây là nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Cô ấy rất thích ngồi đúng chỗ này vào những ngày mưa. –Người lạ không ngại ngần bộc bạch.

- Chị ấy giận anh à ?

Anh ta lại cười hiền từ, ánh nhìn có những vết nheo dài nơi đuôi mắt. Như Vinh.

- Cô ấy mất rồi.

Tôi thấy lồng ngực mình bị ép chặt. Sự mất mát của người đối diện ồ ạt như lũ lớn. Những ngón tay run lên dữ dội, chới với. Nước mắt cứ vậy mà trào ra không thể kiểm soát.

- Cô không sao chứ?

Người lạ lo lắng ái ngại. Mà tôi hầu như hoàn toàn mất kiểm soát, không thể ngăn mình lại. Tôi nấc lên từng chặng liên hồi như thể bao nhiêu kìm nén bấy lâu nay đang cố tìm cách bung ra hết thảy.

- Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ chuyện buồn của mình có thể khiến cô đau lòng đến vậy.

Người lạ e dè, xích lại gần hơn và đưa cho tôi một miếng khăn giấy nhỏ. Ngoài trời vẫn mưa rũ rượi. Hai chúng tôi ngồi yên lặng và không nói với nhau thêm lời nào nữa trong một khoảng thời gian dài vô tận. Ngọn nến thắp lên đã sắp đến hồi tàn. Căn phòng lập lòe những hơi thở buồn bã đan xen.

- Người yêu tôi tên Vinh. Anh ấy là… một người ấm áp.

Lần đầu tiên sau một năm rưỡi mất Vinh tôi mới nhắc đến anh với một người nào đó. Người lạ ngước mắt nhìn tôi. Hình như anh ta đã hiểu ra điều gì đó đằng sau những giọt nước mắt cứ không ngừng tuôn ra khỏi khóe mắt tôi.

- Tôi…không dám tin…không dám nghĩ rằng…Vinh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa….

Người lạ quay sang, ôm tôi vào lòng. Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tình cảm này, nỗi đau này, chúng tôi đang san sẻ cho nhau một cách vô hình. Buổi chiều kéo dài cùng những trận mưa hoài không dứt. Người lạ tên Duy. Anh ấy kể với tôi về vợ mình, về khoảng thời gian dài anh ấy cũng như tôi, không dám đối mặt với một cuộc sống mất mát. Đan, vợ anh ấy, là một người phụ nữ ngọt ngào, luôn biết cách làm những việc nhỏ âm thầm khiến chồng mình cảm thấy được ủng hộ và yêu thương. Ngay cả đến lúc sắp phải ra đi, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho Duy.

- Cô ấy nắm tay anh thật chặt, và nói với anh rằng “Đấy nhé, em sẽ được đến một nơi yên lành trước anh, ngày ngày không còn phải sợ kẹt xe nữa! Anh không được lo và nhớ em nhiều đâu đấy!”. Cô ấy đã nói như thế.

Duy kể về nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình một cách bình tĩnh. Anh bảo yêu thương sẽ luôn còn đó không thể mất đi được. Đó là những gì mà anh nghĩ là Đan và Vinh đều mong muốn anh và tôi hiểu để đủ can đảm đối diện với cuộc sống của chính mình, tiếp tục hi vọng và vun đắp cho chúng.

Lúc chúng tôi chia tay, bầu trời cao vút. Những tàn mây xanh ngắt sau mưa vẽ thành những dải vòng cung lớn. Duy nhét vào tay tôi số điện thoại của anh ấy và dặn nếu muốn nói chuyện với anh thì hãy gọi.

Lúc tuần mới bắt đầu, tôi thay váy mới, gọi điện cho mẹ và mỉm cười. Những chuyện cũ đã qua, và tôi sẽ vẫn luôn có Vinh trong trái tim mình.

Mùa hè bắt đầu rộn rã, đầy nắng.

Một buổi chiều không vội vã, tôi nhìn thấy Duy phía bên kia đèn đỏ. Anh vẫn mặt áo polo màu ghi xám, nháy mắt với tôi và chầm chậm băng qua đường.

Những yêu thương mà cả tôi cả bạn đều mong muốn đều bắt đầu lớn lên từ hi vọng.

(sưu tầm)


Dec 2, 2011

Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần!

- Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc níu giữ một bài tay và ràng buộc một linh hồn.
- Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra Tình Yêu không còn là Điểm Tựa và bên nhau không có nghĩa là Bình Yên.
- Sẽ đến lúc bạn nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
- Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.

- Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.

- Có ai đi mà không vấp ngã đôi lần!?

Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.

- Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà không cảm thấy mất bao giờ?

- Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất. Gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.

- Rồi bạn nhận ra: mình đã vượt qua…

- Cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa. Tự do mơ về những điều đã đến. Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – với tất cả những gì vốn có đang chờ đó bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.

Cho bạn, cho tôi, cho tất cả mọi người.

(sưu tầm)

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes