Search Our Blog

Jul 12, 2010

Những đáp án khác nhau

Cô giáo đứng trên bục giảng, âu yếm nhìn khắp lớp học. Dạy học là cuộc sống của cô. Cô yêu công việc này, yêu các cô bé, cậu bé học trò bằng cả trái tim mình. Cô nhỏ nhẹ:
- Các con đã rất giỏi khi làm đúng những bài toán về phép cộng và phép trừ. Còn phép nhân cũng không khó lắm khi các con đã thuộc lòng bảng cửu chương, phải không nào?
Cô bước xuống bục giảng, gần các học trò của mình hơn, như muốn làm giảm bớt sự căng thẳng của các em trước khi bắt đầu dạy một phép tính mới.
- Hôm nay, chúng ta sẽ học sang phép tính chia. Bài học không khó tí nào, thậm chí còn thú vị nữa.
Cô viết một số 8 thật lớn lên bảng rồi hỏi:
- Ai có thể trả lời cho cô biết một nửa của 8 là bao nhiêu nào?
Ngay lập tức, cả phòng học xôn xao hẳn lên, cả một rừng cánh tay xung phong trả lời. Một số không thể chờ đến lượt cô giáo gọi, nhấp nhổm hô to:
- Thưa cô, một nữa của 8 là 4 ạ!
Cô giáo mỉm cười hài lòng. Bất chợt ánh mắt cô dừng lại ở một cậu bé cao gầy ngồi ở bàn cuối. Trái với vẻ sôi nổi của cả lớp, cậu chỉ cuối mặt im lặng. Đó là cậu học trò mới, vừa nhập học được một tuần – trễ hơn so với các bạn và dường như cậu chưa thể hòa nhập với môi trường mới. Đôi mắt tinh anh kia cho cô biết rằng đó là một đứa trẻ thông minh nhưng sự khép kín, rụt rè của cậu dường như mách bảo cô một điều gì đó. Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cậu bé.
Cô đến gần bên cậu và hỏi:
- Con không biết một nữa của 8 là bao nhiêu ư?
Gương mặt bối rối ấy vẫn không ngước lên, chỉ có tiếng trả lời nhỏ:
- Con không hiểu. Làm sao một nữa của 8 lại là 4?
Mấy cô bé bên cạnh khúc khích cười, nhưng cô giáo nghiêm mặt ra hiệu im lặng. Cậu bé trong càng bối rối hơn nữa. Cậu khổ sở vặn vẹo đôi bàn tay, mắt nhìn đăm đăm xuống mặt bàn.
- Thế câu trả lời của con là gì nào? Con cho cô và cả lớp biết được không? – Cô nhẹ nhàng khuyến khích.
Cậu bé ngượng nghịu đứng dậy, chầm chậm đi về phía bục giảng. Cô giáo chợt cảm thấy thương cảm trước dáng vẽ bé bỏng ấy. Dẫu biết rằng đôi khi những học trò nhỏ của cô tìm được câu trả lời thú vị của riêng chúng, nhưng biết đâu cậu chẳng có lấy một câu trả lời nào cả, và liệu trái tim nhạy cảm của cậu có chịu nỗi trận cười của cả lớp? Cô hồi hộp nhìn cậu lúng túng đứng yên, tay nắm chặt viên phấn sau khi viết một số 8 lớn trên bảng. Dừng một lúc lâu, cậu lấy tay che bớt phần vòng tròn phía trên của số 8 rồi bước sang bên cạnh để cả lớp đều nhìn thấy.
- Một nữa của 8 là 0 - Cậu nói nhỏ.
Rồi cậu dùng cả hai tay che luôn một nữa bên trái của số 8, giải thích:
- Và bây giờ, một nữa của 8 là 3.
Cả lớp lặng im. Đây rõ ràng là đáp án không ai có thể chối cải được. Nhưng liệu cô giáo có chấp nhận câu trả lời tuy không đúng với ý nghĩa câu hỏi nhưng hoàn toàn có lý như thế không? Cậu bé đứng yên trên bảng, vẫn cuối đầu nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, hồi hộp chờ đợi phán quyết của cô. Cô giáo cười thật tươi, nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai gầy của cậu:
- Câu trả lời thật tuyệt! – Cô nói, giọng thán phục – Cô đã đi dạy lâu lắm rồi, vậy mà cô vẫn không biết, và chưa có em học sinh nào nghĩ ra điều này cả. Hôm nay, con đã giúp cô và cả lớp khám phá ra một câu trả lời thật tuyệt vời!
Khuôn mặt cậu bé rạng rỡ hẳn lên. Cậu ngẩn cao đầu tự tin trước ánh mắt thán phục của cả lớp.
- Còn bây giờ, để cô chỉ cho con thấy một điều khác nữa nhé! – Cô giáo cụp hai ngón tay cái của mình xuống, rồi đưa hai bàn tay trước mặt cậu – Cô đang giơ mấy ngón tay thế?
- Thưa cô, 8 ngón ạ! – Câu trả lời thật nhanh.
- Mỗi bàn tay cô đưa mấy ngón?
- Thưa cô 4 ngón!
- Vậy nếu như cô giấu một bàn tay đi, tức là cô lấy đi một nữa của 8, thì cô còn lại bao nhiêu? – Cô vừa hỏi vừa giấu bàn tay phải sau lưng.
Cậu chợt mỉm cười gương mặt bừng sáng:
- Thưa cô, còn lại 4. Con đã hiểu rồi ạ! – Cậu thật hứng thú trước phát hiện mới này, vừa ngồi về chỗ ngồi, vừa lẩm nhẩm, “một nữa của 8 cũng là 4”.
Nếu bạn mở lòng đón nhận những đáp án khác nhau của bài toán cuộc đời, bạn sẽ luôn khám phá ra những điều thú vị, mới mẻ của cuộc sống

Sưu tầm

2 nhận xét:

blue sky said... Trả Lời

Bài viết của Xitrum thật ý nghĩa...
Đọng lại trong em là hình ảnh cậu bé với dáng người nhỏ nhắn ngượng ngịu, lúng túng bước về phía bảng trước cái nhìn của cả lớp và ánh mắt thương cảm của cô....
Nếu biết có những hình ảnh thân thương và tội nghiệp này sớm, có lẽ em đã theo ngành sư phạm ùi.... Để cũng như người giáo viên kia, có thể giúp cậu lấy lại tự tin, thắp lên ánh rạng ngời trên khuôn mặt cậu... Những cô cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu - Quà tặng từ Thiên Chúa tạo dựng...

Nhật Bụi said... Trả Lời

Thật ý nghĩa. Cám ơn Xitrum nhiều nhé!
Đôi khi nhìn vào sự việc một cách khác nhau lại cho ta thấy một ý nghĩa mới và ngược lại nhỉ? Hihi.

Post a Comment

♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!

♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...

♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes