Một
ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ
mọi mong ước, hi vọng của mình. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống. Tôi đã đến tìm
và nói chuyện với Chúa.
“Thưa Chúa, Người có thể cho con một lí do để không từ bỏ cuộc sống của con không?”.
Chúa rất ngạc nhiên khi tôi hỏi câu đó. “Con hãy nhìn đây” - Chúa lên
tiếng - “Con có nhìn thấy cây dương xỉ và cây tre này không?”.
“Dạ có”- Tôi kính cẩn trả lời.
“Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất cẩn
thận. Ta cho chúng ánh sáng, ta tưới đầy đủ nước cho chúng. Cây dương xỉ
lớn rất nhanh trên mặt đất. Màu xanh của nó chẳng mấy mà phủ kín cả một
vùng.
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Tuy
nhiên, ta đã không từ bỏ hạt mầm đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh
chóng phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt
giống cây tre. Và cũng một lần nữa ta không từ bỏ” - Chúa chậm rãi kể.
“Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng thấy gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng
ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục
công việc và không từ bỏ…
… Đến năm thứ năm, một mầm xanh vươn
mình lên khỏi mặt đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó quá nhỏ bé và
chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã cao hơn
30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Rễ của nó rất khoẻ mạnh
và có thể cung cấp cho nó tất cả những gì cần thiết để sống và vươn
lên. Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào”.
“Con có
biết không, con của ta, tất cả thời gian mà con phải vật lộn để sống,
con đã xây dựng và hoàn thiện gốc rễ của mình” - Chúa nói tiếp.
“Ta đã không rời bỏ cây tre. Và ta cũng sẽ không bao giờ xa con. Đừng so sánh bản thân con với bất cứ thứ gì khác.
“Cây tre và dương xỉ có cách sống khác nhau mặc dù mục tiêu của chúng
đều là màu xanh cho trái đất. Cơ hội của con sẽ đến…” - Chúa khắng định -
“… Con sẽ vươn cao”.
“Liệu con có thể vươn cao đến đâu thưa Người?”.
“Vậy con có biết cây tre vươn cao đến đâu không” - Chúa không trả lời mà hỏi lại.
“Cao hết mức mà nó có thể phải không ạ?” - tôi ngập ngừng hỏi lại.
“Đúng thế” - Chúa mỉm cười - “Hãy cho ta cảm thấy tự hào khi thấy con vươn đến đỉnh cao nhất mà con có thể”.
Đừng tiếc nuối những ngày đã qua trong đời. Những ngày may mắn, tốt đẹp
mang cho bạn hạnh phúc. Những ngày đen tối khó khăn mang lại cho bạn
nhiều kinh nghiệm. Tất cả đều cần cho cuộc sống.
Email This
BlogThis!
Share to X
Share to Facebook
“Dạ có”- Tôi kính cẩn trả lời.
“Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất cẩn thận. Ta cho chúng ánh sáng, ta tưới đầy đủ nước cho chúng. Cây dương xỉ lớn rất nhanh trên mặt đất. Màu xanh của nó chẳng mấy mà phủ kín cả một vùng.
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Tuy nhiên, ta đã không từ bỏ hạt mầm đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt giống cây tre. Và cũng một lần nữa ta không từ bỏ” - Chúa chậm rãi kể.
“Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng thấy gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục công việc và không từ bỏ…
… Đến năm thứ năm, một mầm xanh vươn mình lên khỏi mặt đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó quá nhỏ bé và chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã cao hơn 30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Rễ của nó rất khoẻ mạnh và có thể cung cấp cho nó tất cả những gì cần thiết để sống và vươn lên. Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào”.
“Con có biết không, con của ta, tất cả thời gian mà con phải vật lộn để sống, con đã xây dựng và hoàn thiện gốc rễ của mình” - Chúa nói tiếp.
“Ta đã không rời bỏ cây tre. Và ta cũng sẽ không bao giờ xa con. Đừng so sánh bản thân con với bất cứ thứ gì khác.
“Cây tre và dương xỉ có cách sống khác nhau mặc dù mục tiêu của chúng đều là màu xanh cho trái đất. Cơ hội của con sẽ đến…” - Chúa khắng định - “… Con sẽ vươn cao”.
“Liệu con có thể vươn cao đến đâu thưa Người?”.
“Vậy con có biết cây tre vươn cao đến đâu không” - Chúa không trả lời mà hỏi lại.
“Cao hết mức mà nó có thể phải không ạ?” - tôi ngập ngừng hỏi lại.
“Đúng thế” - Chúa mỉm cười - “Hãy cho ta cảm thấy tự hào khi thấy con vươn đến đỉnh cao nhất mà con có thể”.
Đừng tiếc nuối những ngày đã qua trong đời. Những ngày may mắn, tốt đẹp mang cho bạn hạnh phúc. Những ngày đen tối khó khăn mang lại cho bạn nhiều kinh nghiệm. Tất cả đều cần cho cuộc sống.
2 nhận xét:
Miss SG said ...
Bài viết nói chung có nội dung không mới nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc, đánh trúng vào tâm lý tự ti của khá nhiều người, làm cho họ cảm thấy lạc quan và tin tưởng vào bản thân nhiều hơn.
Bài viết đã động viên rất nhiều về mặt tinh thần, làm cho khát khao sống tăng lên, muốn sống có ý nghĩa hơn, không muốn phải lãng phí từng phút giây như trong quá khứ để hướng tới tương lai tốt đẹp.
Cám ơn chân thành tác giả bài viết, like 101 lần. hi vọng bài viết này dc mọi ng đánh giá cao.
Thanks Miss SG
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.