Search Our Blog
May 16, 2010
chúng ta là một gia đình
Sunday, May 16, 2010
NhậtLinh
No comments
Ngày xưa, con đọc được câu chuyện kể về một đứa con bất hiếu, làm nhiều việc sai trái với bố mẹ. Khi đứa con đó gặp nạn, bạn bè bỏ anh ta đi hết, chỉ có bố mẹ là vẫn dang tay đón anh ta trở về. Con hỏi mẹ: "Sao cha mẹ anh ta lại làm như thế? Họ không giận anh ta sao?". Mẹ đã trả lời: "Vì họ là một gia đình!".
Nhà mình ở miền núi, đất đai khô cằn. Anh cả lớn lên, đã bỏ ra thành phố lập nghiệp. Học xong, con cũng đến sống cùng anh. Chỉ còn mình mẹ ở lại quê nhà. Công việc bận rộn, thi thoảng lắm anh mới về thăm mẹ, còn thì chỉ là những cuộc điện thoại hỏi thăm. Nhưng chừng đó cũng khiến anh mệt mỏi, anh giục: "Mẹ bán nhà, dọn xuống thành phố ở với chúng con. Mảnh đất "chó ăn đá, gà ăn sỏi" đó có gì mà mẹ lưu luyến". Mẹ một mực từ chối. Mẹ bảo, đây là nơi bố mẹ gặp nhau rồi sinh ra các con. Từng viên gạch trên hàng rào đều do bố tự tay chọn đất, đóng khuôn, nung lửa. Cây bưởi ngoài hiên do con trai ăn trái, nhả hạt xuống vườn, giờ đã thành cây cho trái. Mảnh sân con, lỗ chỗ lỗ thủng nhưng in dấu những bước chân lẫm chẫm tập đi của con gái. Mỗi góc nhà đều mang dấu tích của các thành viên trong gia đình nên mẹ không thể xa rời. Tại nơi này, bố đã ra đi mãi mãi nên mẹ sẽ ở lại đây chờ ngày bố đến gọi mẹ đi. Ngôi nhà là phần hồn của mẹ, đừng bắt mẹ phải xa nó.
Anh cả là người rất mê tướng số. Anh bảo, có một điểm anh ghét nhất trên cơ thể mình là nước da đen do di truyền của mẹ. Nước da rám khiến anh trông lúc nào cũng khắc khổ, không ra dáng ông chủ. Rồi anh làm ăn thất bát, vỡ nợ, phải nhờ mẹ xuống trông nhà để anh "lánh nạn". Anh sắp xếp cho mẹ vào vai "người giúp việc", nhưng ai trông thấy cũng nhận ra là hai mẹ con vì nước da "đặc trưng". Anh lầm bầm: "Đúng là nước da... phản chủ. Chủ nợ nhận ra mẹ, lại dùng mẹ uy hiếp con mất".
Anh cả chưa kịp bỏ trốn thì được tin mẹ đã nhờ người bán xong ngôi nhà. Cầm tay anh, mẹ bảo: "Con cứ yên tâm. Tiền bán nhà, mẹ sẽ đưa cả để con trả nợ. Mảnh đất đó "chó ăn đá, gà ăn sỏi" mẹ cũng không lưu luyến nữa. Mẹ già rồi, con ở đâu thì đó là quê hương của mẹ...".
Nghe đến đây, anh cả run rẩy: "Sao mẹ lại bán nhà? Đó là phần hồn của mẹ mà?". Mẹ đáp: "Vì chúng ta là một gia đình...".
Giờ tôi cũng đã lấy chồng, sinh con. Vợ chồng tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối kiếm tiền nuôi con. Một hôm, con gái tôi lại hỏi: "Sao bố mẹ phải khổ vì con vậy?". Giống như mẹ tôi trước kia, tôi trả lời: "Vì chúng ta là một gia đình".
Anh cả bây giờ cũng không còn phàn nàn về nước da "di truyền của mẹ" nữa. Ai chê anh "Hai lúa" quá, anh còn đắc chí bảo: "Gen di truyền đó mà".
Đúng rồi, vì chúng ta là một gia đình, lúc nào cũng có nhau và sống vì nhau, phải không mẹ?
theo báo phụ nữ
0 nhận xét:
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.