Search Our Blog

Sep 30, 2011

5 phút đọc và cả đời phải suy ngẫm


Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
(sưu tầm)

Sep 29, 2011

Bức tranh không có mắt!


Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay con trai đi trước, anh thong thả đi đằng sau.

Chị luôn nắm tay con thật chặt. Lúc nào chị cũng nghĩ đường phố lắm người nhiều xe, lại còn bọn trẻ mới lớn tự xưng “anh hùng xa lộ” lạng lách như điên. Cứ nhìn thấy chúng, chị vội bế con đứng nép vào bên lề đường, hoặc rẽ vào một cửa hàng nào đó chờ cho chúng đi qua.

Một lần, có chiếc ô tô suýt cán vào con chị, chị liền lăn vào che cho con. Con trai chị thoát nạn nhưng chị bị thương. Đứa con trai nhìn mẹ, khóc và hỏi: “Mẹ thương con lắm phải không?”. Chị chỉ nhìn con cười.

Sau đó, hàng xóm thấy họ ít dạo phố hơn trước. Chồng chị bị ốm nặng. Đêm khuya, không có người trông con, một mình chị lưng cõng chồng, tay dắt con vào bệnh viện. Những ngày anh điều trị, hôm nào chị cũng phải dắt con vào chăm sóc chồng.

Đến bữa, chị nấu cháo rồi đánh nhuyễn, lọc kỹ, bón cho anh từng thìa. Mỗi thìa cháo, trước khi bón cho anh, chị đều đưa lên miệng thử trước, tránh cho anh bị bỏng. Khi đỡ ốm, anh rơm rớm nước mắt, nắm tay chị thật chặt: “Em thật tốt! Anh biết ơn em!”. Đứa con trai cũng rưng rưng: “Mẹ ơi, con thương mẹ!”. Chị vẫn chỉ cười, ôm con trai vào lòng.

Anh được ra viện. Cuộc sống gia đình lại trở nên bình thường. Những ngày nghỉ, cả nhà lại cùng nhau đi dạo phố. Anh còn yếu, chị vừa đi vừa đỡ anh, luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận. Khi có ô tô đến gần, chị thường đứng trước mặt anh che chắn, đề phòng bất trắc.

Nhưng một ngày kia, không ai có thể ngờ, gia đình họ tan vỡ. Anh chạy theo cô gái khác. Cô ta trẻ hơn, hấp dẫn và khêu gợi hơn chị. Hình ảnh chị mờ dần trong tim anh. Anh thấy chị không chiều anh được như cô ta. Trong mắt anh, chị ngày một xấu.

Khi anh dọn đi, đứa con trai giữ chặt tay bố: “Tại sao bố bỏ đi? Chẳng phải bố đã khen mẹ tốt là gì?”. Người bố không dám nhìn vào mặt con. Anh ta nhắm mắt lại như để chạy trốn. Hình ảnh ấy đã ăn sâu vào trong ký ức của đứa con…

Rồi con chị khôn lớn. Cậu vẽ rất đẹp. Nhưng có điều đặc biệt, những người đàn ông cậu vẽ đều không có mắt.

Có người xem những bức tranh cậu vẽ, lấy làm lạ, hỏi: “Người này là ai vậy?”.

“Cháu vẽ bố cháu đấy!”, cậu đáp.

Người kia hỏi tiếp: “Sao cháu vẽ bố mà lại không vẽ mắt?”.

Cậu bé trả lời: – Bố cháu không có mắt!

Lưu Quốc Phương
(sưu tầm)

Sep 28, 2011

Thư Gửi Thượng Đế


Thưa Thượng Đế. Chỉ còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật. Cảm ơn Ngài vì đã cho con làm con nít, Vì con nít thì có tiền lì xì, có quần áo mới, nhưng con nít không được nghỉ ngơi mà phải lao đầu vào mấy quyển tập. Việc học hành bây giờ chiếm hết thời gian của con rồi.

Sinh nhật này con thêm 1 tuổi, Người lớn chúc con hay ăn chóng lớn, dễ thương hơn, ngoan ngoãn hơn và cả quà cho con nữa. Vì mừng con thêm tuổi mới.

Con còn nhớ, ít tháng nữa. Ngày Noel, Ngày đó là sinh nhật của Ngài. Thêm 1 năm Ngài ở lại với nhân loại. Thế mà mọi người lại tặng quà cho nhau, không biết có tặng Ngài gì không? Chắc ngài buồn lắm. Nếu là con, con cũng buồn vì sinh nhật của mình mà không ai nhớ đến, không ai chúc mừng. Ôi thương Ngài quá !

Ngày sinh nhật đến, Con nhớ thấy cha mẹ mình vất vả ngược xuôi. Sửa sang, mua sắm, làm lụng để chăm lo nhà cửa, mồ hôi và cả những giọt nước mắt cứ lăn dài. Nó cũng nhiều như những công việc vất vả hằng ngày mà cha mẹ gánh nặng. Con nghe Ngài nói rằng, hãy thương yêu cha mẹ mình. Tuổi còn nhỏ, con phụ cha mẹ quét nhà, quét sân, góp ít sức mọn của mình, con mong cha mẹ bớt căng thẳng mệt mỏi hơn. Con nên làm như thế phải không? Xin Ngài ban cho cha mẹ con luôn mạnh khỏe an vui. Ôi ! thương cha mẹ quá

Những ngày nà, anh chị con sau những giờ làm việc mệt mỏi lại tất bật với làm them kiếm them thu nhập phụ ba mẹ, lại chạy xuôi chạy ngược lo phụ giúp gia đình, lo đủ thứ. Xin Ngài ban cho anh chị con nhiều sức khỏe, tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống này. Con sẽ phụ anh chị tưới hoa, nhặt cỏ mong sao anh chị con bớt vất vả hơn. Ôi ! thương anh chị quá.

Đứa em con đang bệnh. Mùa này bọn trẻ hay bệnh lắm Ngài ạ !. Chúng cứ ho suốt, con bế em, cho em ăn, ru em ngủ. Con xung phong làm đấy, vì ngày thường con chẳng có nhiều thời gian bên em, và cũng vì con thương em lắm. Hy vọng em mau khỏi để cha mẹ, anh chị con bớt lo lắng.

Đứa bạn bên nhà con nghèo lắm, sinh nhật này bạn ấy chằng có quần áo mới, chẳng có dép mới như con. Sinh nhật này con sẽ rủ bạn ấy qua nhà con chơi, con sẽ xin mẹ tặng bạn ấy 1 cái áo Ngài nhé!. Mẹ mua tặng cho con những 2 cái cơ.

Đôi bàn tay bé nhỏ của con chẳng thể giúp cha cầm búa, cầm xẻng, chẳng thể giúp mẹ nấu cơm, giặt đồ, chẳng thể giúp anh chị đi mua đồ dùng trong nhà, chẳng thể bế em cho vững. Con chị lăng xăng 1 chút, hy vọng với niềm vui của con, gia đình sẽ có một năm mới thật hạnh phúc. Ngài giúp con nhé !

Thêm tuổi mới, mong Ngài tiếp tục ở với con nha.

my life

Sep 27, 2011

Đồ vật để sử dụng. Con người để yêu thương…


Hậu quả của một cơn giận ….

Trong khi 1 người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên 1 viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta.
Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng 1 cái cờ lê vặn vít để đánh

Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy.
Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: “Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?”
Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.

Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: “ Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !”

Và 1 ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát….

Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn; nên xin hãy chọn Tình Yêu để được 1 cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này :

Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại : con người thì để xử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương.

Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này :
– Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.
- Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.
- Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.
- Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn..
- Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn
(sưu tầm)

Sep 26, 2011

Khi mở trái tim...


Bố mẹ tôi đã yêu nhau được hơn 50 năm. Họ không chỉ vừa lòng về nhau, mà còn chịu đựng được cả những nhược điểm của nhau.

Sau hơn 50 năm, họ vẫn yêu nhau và ai cũng nhìn thấy sự nồng cháy ấy.

Trước khi gặp mẹ, bố tôi tính trầm, không phải là mẫu người lãng mạn hay thích đùa cợt. Nhưng mẹ xuất hiện và bố tôi trở nên khác hẳn.

Ví dụ, khi bố để ý đến mẹ mà mẹ còn chưa biết, bố đã lái chiếc xe (mượn của ông anh trai để gây ấn tượng) đi theo mẹ khắp thành phố, cho đến khi mẹ vào một cửa hàng đồ nội thất. Bố đỗ xe ngay ở ngoài và chạy vào theo.

Mẹ tôi - lúc đó 26 tuổi - hỏi người bán hàng rằng chiếc giường đơn mà mẹ thấy ở đây tuần trước đâu rồi. Bố tôi, từ phía sau lưng mẹ, bước ngay ra nắm lấy tay mẹ và nói to: - Nào Maude, sao em cứ phải tiết kiệm thế ? Chúng ta làm sao ngủ trên một chiếc giường đơn được ?

Mẹ tôi choáng váng đến đỏ cả mặt, còn bố vẫn thản nhiên như không.

Bố mẹ tôi cưới sau đó 6 tháng, và họ đã ngủ trên một chiếc giường đơn cho đến khi họ đủ tiền mua một chiếc giường đôi mà hai người cùng thích. Hơn 50 năm sau, họ vẫn ngủ trên chiếc giường đó.

Ở tuổi 78, bố tôi phải trải qua một ca phẫu thuật tim. Đêm nào mẹ tôi cũng ngồi cạnh giường bố trong bệnh viện. Và điều đầu tiên bố nói với mẹ tôi khi tỉnh lại là điều lãng mạn nhất mà tôi từng nghe thấy :

- Maude, khi các bác sĩ mở tim anh ra, em có thấy gì không ? Trong đó có viết tên em đấy !

(Rickey Mallory)

Sep 25, 2011

Phỏng Vấn Thượng Đế...

Tôi mơ thấy rằng mình có một buổi phỏng vấn với Thượng Đế.

- Mời vào.

Thượng Đế nói.
- Con muốn phỏng vấn Ta phải không?

- Nếu Ngài có thời giờ, thưa Ngài. Tôi đáp.
Thượng Đế mỉm cười nói:- Thời giờ của Ta là vô tận đủ để làm tất cả mọi việc. Con có điều gì thắc mắc muốn hỏi Ta đây?

- Thưa Ngài, điều gì về nhân loại làm cho Ngài kinh ngạc nhất?

Thượng Đế đáp:

- Đó là họ chán làm trẻ thơ, vội vã để trưởng thành, và rồi lại khao khát được trở về thời thơ ấu.

- Họ đánh mất sức khỏe của họ cho việc kiếm tiền rồi tiêu dùng tiền bạc để hồi phục sức khỏe.

- Họ lo nghĩ đến tương lai mà quên đi hiện tại.
-Họ sống như là họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như là họ chưa từng được sống.

Thượng Đế nắm tay tôi, và chúng tôi im lặng trong một khoảng khắc. Sau đó tôi hỏi:

- Khi làm cha mẹ, Ngài có những lời khuyên gì về cuộc sống mà Ngài muốn con cái của Ngài học hỏi?

Với nụ cười nở trên môi Ngài trả lời:

- Học để biết chúng ta không thể làm cho bất cứ ai yêu mến chúng ta, những gì mà chúng ta có thể làm là hãy để bản thân mình được thương yêu.

- Học để biết rằng những gì giá trị nhất trên cõi đời này không phải là của cải vật chất chúng ta sở hữu mà là trong cuộc sống của chúng ta có những ai.
- Học để biết rằng đừng nên so sánh bản thân chúng ta với người khác, vì tất cả mọi người sẽ được phán đoán riêng rẽ dựa trên nhân cách của chính họ. - Học để biết rằng một người giàu có không phải là người có tất cả, mà chỉ là người cần tối thiểu mà thôi.

- Học để biết rằng chúng ta chỉ mất vài giây để khơi dậy vết đau trong lòng của những người khác, nhưng sẽ mất rất nhiều năm để hàn gắn.

- Học để biết tha thứ bằng cách thực hành hạnh khoan dung.

- Học để biết rằng có những người thương yêu chúng ta tha thiết, nhưng lại không biết làm cách nào để biểu lộ hay bày tỏ những cảm tình của họ.

- Học để biết rằng tiền bạc có thể mua được mọi thứ, nhưng không mua được hạnh phúc.

- Học để biết rằng hai người có thể cùng nhìn vào một vật nhưng lại thấy hoàn toàn khác nhau.

- Học để biết rằng không phải lúc nào người khác tha thứ cho chúng ta là đủ mà chúng ta phải biết thứ tha cho bản thân chúng ta nữa.

Tôi ngồi đó trong một phút giây để hưởng thụ giờ khắc quý báu đó, rồi tiếp:
- Cám ơn thời giờ và mọi việc mà Ngài đã dành cho con. Ngài đáp:

- Bất cứ giờ phút nào Ta cũng ở đây, các con chỉ cần gọi thì Ta sẽ lập tức trả lời.



ĐIỀU GÌ SẼ LÀM BẠN KHÓC ....?

Cũng giống với nhiều bạn bè cùng lớp, ở phần tự bạch trong quyển sổ lưu bút của tôi có một câu hỏi : Điều gì sẽ làm bạn khóc? Trong hàng trăm câu bộc bạch như “khi buồn, khi thất bại, khi bị đòn…” mà tôi từng đọc qua, lần nọ, tôi đọc được một câu trả lời khá lạ: Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Cũng giống với nhiều bạn bè cùng lớp, ở phần tự bạch trong quyển sổ lưu bút của tôi có một câu hỏi : Điều gì sẽ làm bạn khóc? Trong hàng trăm câu bộc bạch như “khi buồn, khi thất bại, khi bị đòn…” mà tôi từng đọc qua, lần nọ, tôi đọc được một câu trả lời khá lạ: Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc.

Ngày thơ ấu, các cậu nhóc vẫn hay tìm thấy niềm vui trong những hạt nước mắt của các cô bé. Một cái ngáng chân trên bậc cửa khiến cô bạn sấp mặt ngã dúi dụi, một cú giật bím tóc đau điếng, một lần chơi xấu đem hộp bút màu quý giá của cô bạn giấu kỹ dưới gậm bàn… Dường như tuổi mẫu giáo đã nghĩ rằng : Ai càng làm cho bạn khóc nhiều, người ấy càng được xem là mạnh mẽ và can đảm!

Lớn lên một chút, chúng ta biết chẳng hay ho gì khi làm nguời khác buồn. Thế nhưng, có những việc làm người khác rớt nước mắt lắm khi chúng ta không ngờ đến. Sợ muộn học, bạn phóng thẳng xe vào vũng nước, nước bắn tung lên, ố bẩn tà áo dài trắng mới tinh bạn gái nào tình cờ đi ngang qua. Một người tật nguyền di chuyển với dáng vẻ khác lạ, bạn mở to mắt quan sát, khẽ cười. Câu chuyện đồn thổi chưa rõ thật hư về một nhân vật nào đó, ta và bạn hào hứng rỉ tai nhau. Vì những chuyện vô tình như thế, có những hạt nước mắt lặng lẽ rớt xuống. Những hạt nước mắt mà tôi hay bạn không thể nhìn thấy.

Và rồi lớn lên nữa, chúng ta bắt đầu biết cách làm người khác đau. Cố ý, nhưng chúng ta đã biết cách làm điều ấy trong vỏ bọc kín đáo, chẳng lộ liễu như cú ngáng chân hay giật bím tóc nữa. Vì một nỗi giận dữ cần giải toả, tôi sẵn sàng thốt ra một lời mỉa mai cay độc với một người bạn học kém, yếu thế hơn mình. Những hờn dỗi, tủi thân vì hoàn cảnh gia đình khó khăn thua sút, khiến bạn một lần nào không kìm lòng, thốt ra tất cả những lời oán trách với bố mẹ. Nói xong, hết giận, có thể chúng ta quên ngay những lời vừa thốt ra. Nhưng những tổn thương tôi và bạn gây nên trong lòng người khác bằng lời nói tàn nhẫn thì rất lâu mới có thể bình phục.

Và....tôi khóc, khi tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Phải chăng ở tuổi biết nghĩ, tôi khóc, vì tôi nhận ra mình là kẻ tàn nhẫn và vô tình. Khóc, để không lặp lại lỗi lầm. Khóc, để con tim mỗi người biến thành viên thuốc chữa đau khi biết nhích ra khỏi nhịp đập hờ hững vô tình quen thuộc.

Sep 24, 2011

Dễ và khó



Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

(sưu tầm)

Sep 23, 2011

Cà phê một mình


Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa bằng lăng ngợp sắc tím, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa, nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi…

Giai điệu này Ngọc Lễ viết cho một buổi sáng “Sài Gòn chợt mưa” gieo vào lòng nỗi nhớ chênh vênh mang hình luyến tiếc từ một “cuộc tình mong manh”. Và bởi có rất nhiều những “cuộc tình mong manh” trôi qua trong đời mỗi người, nên cái lẻ loi “cà phê một mình” của người chốn phương Nam vượt qua không gian mà giăng trong một sớm Hà Nội trở gió. Lòng trôi đi cùng những giai điệu về em. Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….

Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh

Ngày em nói lời chia tay là một ngày chớm đông buồn lạnh lẽo. Em nói bình thản và nhẹ tênh như những làn mưa bụi lất phất nhẹ bay trên những vòm cây đang mùa rụng lá mà tôi nghe lòng mình tê buốt, nhói đau…Trong góc tối của một quán cà phê trên đường Bưởi, em quay mặt đi, lạnh lùng, dứt khoát… Em không muốn nhìn vào mắt tôi, thấy phút tôi yếu mềm, sợ lòng mình cũng yếu mềm theo, hay thực sự tình yêu em dành cho tôi đã nguội lạnh? Tôi không biết. Mùa đông không biết. Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết… Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…

Những thanh âm hoài niệm khắc khoải, một dấu hỏi vô hình day dứt cho một cuộc tình đi qua:

Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm

Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang

Căn phòng của tôi vẫn tràn ngập hình bóng của em, tràn ngập kỷ niệm. Một cành hoa sữa cuối thu đã khô còn đó, gợi nhớ bờ môi em ấm nồng trên đường Nguyễn Du. Nụ hôn đầu vụng dại, và ngỡ giây phút ấy thời gian như ngừng lại, chỉ có hai chúng ta trong không gian của một tình yêu thánh thiện. Tôi đã tưởng rằng cuộc đời này em thuộc về tôi mãi mãi, rằng hai ta vỡ ra từ một mảnh nguyên thể nào đấy của thượng đế, sinh ra là để cho nhau, để đến với nhau mà hợp nhất, gắn kết khăng khít…Nhưng giờ đây, đối diện với thực tại vẫn là nỗi ám ảnh về “một ngày mưa buồn” em đi, gió đông về lạnh đầy trên đôi bàn tay tôi hụt hẫng theo ánh nhìn vời vợi về mãi cuối con đường xa xăm… Em đi qua tôi – như cánh chim trắng bỏ lại khung trời ân tình xưa hoang lạnh. Những kỷ niệm chẳng thể ấm lên thành lửa sưởi ấm cho tim – chỉ thấy lòng như căn nhà trống gió lùa bốn hướng, mênh mang buồn theo cơn gió đông hờ hững…

Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi, em ơi…

Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết ta xa nhau thật rồi
Ơ………. hờ

Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từng “từng giọt cà phê ngọt đắng” đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng “mây thấp trên đầu”, “biết ta xa nhau thật rồi” – một thực tại chẳng thể đổi thay. Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất cuộc tình, trong bóng tối ly cà phê cùng lời tự vấn: Em giờ nơi đâu?

Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn; giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 5 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…

Sưu tầm

Việt Nam Đồng - Xin hãy trả lại tên cho em

Việt nam Đồng, một cụm từ suốt ngày văng vẳng bên tai khiến tôi cảm thấy khó chịu và như bị sỉ nhục khi phải nghe chúng. Đi đến đâu bạn cũng nghe thấy nó, từ ngoài đường, công sở, ngân hàng và đặc biệt hơn, trên chính các đài truyền hình – cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng và Nhà nước.

Nếu để ý nghe trên Đài THVN, VTC và một số đài khác nữa, bạn sẽ nghe thấy cụm từ này xuất hiện rất nhiều, đặc biệt là ở các Bản tin tài chính, Thời sự, Giá cả và thị trường, v.v.. Tôi tự hỏi, không biết các biên tập viên, phát thanh viên và người chịu trách nhiệm nội dung của các nhà đài không có kiến thức, học đòi sính ngoại, hay hùa theo số đông mà vô tâm đọc “Việt Nam Đồng” vô tư và tự nhiên đến thế.

Việt Nam Đồng, cụm từ ngược đời và khó nghe này bắt đầu từ đâu? Có lẽ là do cái kí hiệu quốc tế mà chúng ta đang sử dụng – VND.
VND = Việt Nam Đồng?
Trước tiên, xin phân tích đến kí hiệu “VND”, một mã tiền tệ được chuẩn hóa bởi tổ chức ISO, chi tiết xin tham khảo ở đây.
“VND” là một mã tiền tệ viết bằng tiếng anh. Và viết đầy đủ thì nó phải là: VND = Vietnamese Dong

Tính từ “Vietnamese” đứng trước, danh từ “Dong” đứng sau cũng như bao nhiêu mã khác:
          THB = Thai Baht chứ không phải Thailand Baht
          RMB = Malaysian Ringgits -Maylaysia Ringgits
          IDR = Indonesian Rupiah -Indonesia Rupiah
          LAK = Lao Kip –Laos Kip
          AUD = Australian Dollar –Australia Dollar
          CAD = Canadian Dollar –Canada Dollar
          SEK = Swedish krona/kronor -Sweden Krona
          Và còn rất nhiều ví dụ khác nữa...

Chính vì vậy:
Nếu bạn muốn phát âm “VND” bằng tiếng Anh và nói chuyện với người nước ngoài, xin hãy đọc nó là ”Vietnamese Dong”, đừng nói “Vietnam Đồng”.
Còn nếu bạn muốn đọc nó bằng tiếng Việt và nói chuyện với người Việt, xin hãy đọc là “Đồng Việt Nam”. Xin hãy trả lại tên đích thực cho em.

Tiếng Việt, trải qua bao thăng trầm lịch sử với biết bao người con, bao thế hệ đã ngã xuống mới giữ vững được đến ngày hôm nay. Ấy vậy mà, nó đang bị tàn phá và hủy hoại nghiêm trọng trong thế hệ chúng ta, những người đang sống trong hòa bình, không một mũi tên hay tiếng súng nào.
Tôi buồn, rất buồn khi thế hệ của chúng ta đang lai căng, đang sính ngoại và đang dần đánh mất đi tiếng Việt và sự trong sáng của nó.
Nếu bạn đang nói “Đồng Việt Nam”, hãy tiếp tục như thế nhé. Còn nếu bạn đang nói “Việt Nam Đồng”, xin bạn hãy sửa lại. Nếu nghe thấy ai nói “Việt Nam Đồng”, xin hãy nhắc để họ nói đúng
(phamen)

Sep 22, 2011

Những nghịch lý thời đại


Chúng ta có những toà nhà cao hơn nhưng sự kiên nhẫn của mình lại ngắn hơn. Ta có những đại lộ rộng lớn hơn, nhưng cái nhìn của mình lại nhỏ hẹp hơn. Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng cái thực sự có được lại ít hơn, mua sắm thêm hơn, nhưng thưởng thức lại kém hơn. Ta có căn nhà to rộng hơn, nhưng gia đình nhỏ bé hơn, có nhiều tiện nghi hơn nhưng thời giờ ít ỏi hơn. Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn nhưng dường như sự cảm thông lại dường như ít đi. Ta dư thừa kiến thức, nhưng lại thiếu sự xét suy. Ta có thêm nhiều nhà chuyên môn thì cũng từng đó các cảnh báo, các vấn đề, nỗi lo sợ xuất hiện. Chúng ta có thêm thuốc men nhưng sự lành mạnh ngày càng sút giảm.

Thời đại ngày nay chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu pha không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười, lái xe quá nhanh, nóng giận rất dễ, thức rất khuya, đọc sách rất ít, xem ti vi quá nhiều, và hiếm khi nào ta biết ngồi lại, để tự lòng mình trong an nhiên và tĩnh lặng! Tài sản của ta tăng lên gấp bội phần, nhưng giá trị chúng đem lại cho mỗi người cũng sụt giảm theo. Chúng ta nói quá nhiều nhưng sự ý nghĩa, thương yêu hàm chứa lại quá ít, và thù ghét đã trở thành sự quá thường.

Chúng ta biết cách kiếm sống, nhưng không mấy ai biết sống. Một đời người được kéo dài hơn, nhưng chỉ là cộng thêm những năm tháng mà thôi. Chúng ta đã lên đến mặt trăng và trở về lại trái đất, nhưng rất khó bước qua bên kia đường để chào người hàng xóm mới. Ta chinh phục được thế giới bên ngoài, nhưng đôi lúc không biết gì về thế giới bên trong gia đình, ngay những người thân của mình. Chúng ta đã làm được rất nhiều những việc rất lớn lao, nhưng ngày càng ít đi những việc tốt lành dù là nhỏ nhất.

Chúng ta tìm mọi cách hướng tới cuộc sống trong lành, sạch sẽ hơn, nhưng chính bên trong, tâm hồn ta lại ngày càng nhiễm bẩn. Chúng ta chia cắt được một hạt nguyên tử, hứng trọn các hạt vật chất từ vũ trụ xa xôi, nhưng chưa phá được bao thành kiến, tìm thấy sự bao đồng ngay trong ngay tâm trí mình. Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng học hỏi được ít hơn. Chúng ta có nhiều dự án hơn, nhưng hoàn tất lại ít hơn. Chúng ta biết cách làm việc thật nhanh chóng, nhưng không biết cách để đợi chờ. Chúng ta thiết kế nhiều máy điện toán, chứa thật nhiều dữ kiện, in ra bao nhiêu tài liệu, nhưng sự thấu hiểu, khoảng cách giữa con người với con người lại càng ngày càng xa cách.

Ngày nay là thời đại của mì ăn liền, tiêu hoá chậm, con người to lớn nhưng chí khí rất nhỏ, lợi nhuận thì rất sâu mà tình người thì dường như rút cạn. Đây là thời đại của hai đầu lương nhưng trăm ngàn ly dị, nhà cửa khang trang nhưng tiềm ẩn nhiều đổ vỡ trong gia đình.

Hãy nhớ chọn những lời dễ thương với những ai đang ngước nhìn bạn nhiều ngưỡng phục, vì cô hay cậu bé đó rồi cũng sẽ lớn lên và rời xa ta. Hãy nhớ ôm chặt người gần bên, vì đó là một món quà vô giá mà ta có thể ban tặng cho người khác, khi nó được xuất phát từ sâu trong trái tim mình. Hãy nhớ nắm tay nhau và trân trọng phút giây này, vì biết rằng thời gian sẽ không ở với ta mãi mãi. Hãy có thì giờ để yêu thương nhau, để lắng nghe nhau, và nhất là hãy chia sẻ với nhau những ý tưởng đẹp nhất trong tâm mình.

Và nhất là bạn hãy luôn nhớ rằng, cuộc sống không phải được đo lường bằng con số hơi thở của mình, mà bằng những giây phút kỳ diệu trong cuộc đời đã mang hơi thở ấy bay cao.

Sưu Tầm

Sep 21, 2011

Giá Trị Một Ly Sữa

Một cậu bé nghèo phải đi bán hàng rong để kiếm tiền học. Một hôm, dạ dày cậu trống rỗng cậu đói đến lả người. Thò tay vào túi, cậu thấy chỉ còn sót lại duy nhất có một đồng. Nhưng đó là tiền cậu hứa mua bánh cho mấy đứa em ở nhà.

Tần ngần một lát, cậu quyết định ghé vào ngôi nhà phía trước để xin chút gì đó bỏ bụng. Thế nhưng, người mở cửa là một thiếu phụ trẻ đẹp. Khiến cậu bối rối và ngập ngừng, nên thay vì hỏi xin ăn, cậu chỉ dám xin một ly nước.

Thấy dáng vẻ nghèo khổ và đói lả của cậu bé, người phụ nữ thay vì rót nước đã đem ra cho cậu một ly sữa lớn.

Cậu chậm rãi nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: - Cháu nợ cô bao nhiêu ạ ?

Người phụ nữ trả lời: - Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.

Cậu bé cảm kích đáp: - Cháu sẽ biết ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu.

Khi ra đi, cậu cảm thấy khỏe khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người như cũng mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu như muốn đầu hàng số phận.

Nhiều năm sau, người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến thành phố lớn để các chuyên gia nghiên cứu căn bệnh lạ lùng này.

Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn.

Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức, ông khoác áo choàng và đi đến phòng bệnh của người phụ nữ nọ. Ông nhận ra ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định sẽ dốc hết sức để cứu sống bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông cũng được thành công.

Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hóa đơn viện phí của ân nhân để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai và cho chuyển nó đến người phụ nữ.

Bệnh người phụ nữ đã thuyên giảm và sau đó khỏi hoàn toàn.

Trước ngày bà xuất viện, bác sĩ Kelly yêu cầu phòng y vụ chuyển hóa đơn để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai.

Nhận hóa đơn, người phụ nữ hồi hộp mở ra đọc. Bà dự đoán rằng số tiền phải trả rất cao, có lẽ bà sẽ phải làm việc cật lực cả đời mới trả hết.

Ngỡ ngàng, bà đọc thấy bên lề hóa đơn một hàng chữ :
“Đã được thanh toán bằng một ly sữa.
Ký tên: Bác sĩ Howard Kelly."

Bạn thân mến,
Thói đời thường vô ơn, nhưng đâu phải luôn luôn như vậy...
Đừng quá bi quan về cuộc đời, vì vẫn còn đó những tấm lòng nhân hậu …

Có những thứ giá trị tuy nhỏ nhưng trong hoàn cảnh nhất định đem lại một giá trị rất lớn lao.
Hãy quảng đại khi trao tặng và sống xứng đáng với những gì đã lãnh nhận.

(sưu tầm)

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes