Search Our Blog

Oct 31, 2011

Bởi vì ta là con người

Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin.

Dịp cuối năm, tôi được mời dự nhiều đám cưới. Có đám chú rể và cô dâu đều rất trẻ, mới qua tuổi hai mươi. Có đám, ngược lại, cả hai người đều đã qua tuổi ngũ tuần.

Đôi lúc ngồi bên bàn tiệc, giữa những tiếng chúc tụng lao xao và nụ cười rạng rỡ kéo dài đến mức khó mà khép môi lại của cô dâu, tôi tự hỏi: điều gì giống nhau giữa họ, những cô dâu chú rể, ngoài các thủ tục của một đám cưới? Hay nói đúng hơn, điều gì giống nhau giữa chúng ta, những kẻ hiếm khi nào chịu ngừng tìm kiếm một ai đó, bằng cách này hay cách khác, để đưa đến tiệc cưới?

Có bao giờ bạn tự hỏi mình: hôn nhân có gì mà hấp dẫn đến vậy? Khi mà bạn, cũng như tôi, từng đọc quá nhiều bài báo nói về những cuộc chia tay, lạnh nhạt hay tiếc nuối, đau khổ hay vui mừng, đầy nước mắt hoặc đầy tiếng chửi rủa, không ít hơn thực tế mà ta nhìn thấy quanh mình. Đó quả thật là một viễn cảnh bi quan về hôn nhân, dễ khiến chúng ta sợ hãi. Nhưng tại sao chúng ta vẫn mải miết cưới nhau? Thậm chí, cưới, rồi lại cưới nữa. Mỗi khi tìm thấy một cơ hội có được cuộc hôn nhân đẹp và bền vững, ta không thể ngăn mình thử vận may.

Ngoài những bản năng và hấp lực tự nhiên được quy định bởi giới tính, có một sự thật là ai cũng thèm khát một khoảng riêng tư để cất giấu những bí mật đời mình, nhưng ngược lại không ai muốn cô đơn cả. Chúng ta luôn đòi hỏi sự độc lập, không bị ảnh hưởng hay lệ thuộc vào bất cứ ai, nhưng đồng thời, ta không ngừng mong mỏi được đắm mình trong sự an toàn, ấm áp, êm đềm của một mối quan hệ bền bỉ và đáng tin cậy. Chúng ta luôn mong được chia sẻ vui buồn, hạnh phúc và khổ đau với ai đó mà mình thương yêu và yêu thương mình. Đó là một nhu cầu mạnh mẽ. Một nhu cầu được gắn liền với hai chữ, Con Người.

Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi. Chúng ta cần nhau, trước hết để yêu nhau, nhưng không chỉ để yêu nhau. Chúng ta cần nhau cho một cuộc khám phá rất sâu, một cuộc phiêu lưu rất dài. Hôn nhân chính là bằng chứng cao nhất cho sự cần nhau đó.

Tôi từng ngạc nhiên nhận ra rằng khi tôi nói với ai đó “Tôi yêu em” một cách chân tình nhất, lắm lúc người ta vẫn hoang mang lo lắng: lời ấy có thật tình chăng? Nhưng khi tôi nói “Tôi cần em”…tôi có cảm giác là người ta không nghi ngại. Vì sao vậy?

Tôi đã mang câu hỏi đó thật lâu trước khi tìm được câu trả lời từ chính bản thân mình. Khi ta nói yêu, thường là thổ lộ. Nhưng khi ta nói cần, thường là thú nhận. Là thú nhận, nghĩa là nó thành thật. Thành thật hơn hết thảy. Khi ta biết mình cần gì, tức là ta biết mình có gì, thiếu gì, muốn gì. Khi ta nhận ra mình cần ai đó, đúng ai đó, là khi ta thành thật với mình nhất. Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, bởi thế chúng ta ít khi muốn thú nhận về điều mình thực sự cần. Chúng ta sợ lời thú nhận đó sẽ biến mình thành một kẻ yếu đuối. Chúng ta sợ bị người khác nắm “vận mệnh” của mình trong tay. Ta sợ rằng một khi đối phương đã biết được bí mật của ta rồi, thì ta thua chắc. Ta sẽ không còn đường lùi. Và nếu “đời không như là mơ”, trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ, người đã biết điều ta cần, và đã lắc đầu từ chối.

Bởi thế nên chúng ta cần, nhưng chúng ta giả vờ như không. Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế, lòng kiêu hãnh. Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như chúng ta có thể tồn tại tựa những tinh cầu đơn độc… Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá. Khoảnh khắc mà ta tìm được một người thực sự có ý nghĩa với ta đang tồn tại trên cõi đời này. bất kể sau cùng ta có nắm giữ được trái tim người ấy hay không, thì khoảnh khắc đó cũng là khi ta bắt đầu cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Khi bắt đầu cảm thấy không cần nhau nữa, hoặc khi tưởng rằng không cần nhau nữa, đó là lúc hạnh phúc bắt đầu bỏ ta đi.

Tôi nhớ ca khúc People do Barbara Streisand hát vài thập niên trước:

“Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian…Những người tình là những người may mắn nhất thế gian. Với một người, một người thật đặc biệt. Và một cảm xúc từ thẳm sâu trong hồn nói rằng em từng là phân nửa, giờ thành vẹn nguyên”.

Ngồi giữa một đám cưới, bỗng dưng tôi hiểu rằng lời yêu đôi khi không nhất thiết phải nói, nhưng cảm giác cần nhau thì không thể không bày tỏ. Bởi khi nhận ra mình cần đến ai đó, ta cũng đồng thời nhận ra rằng họ có ý nghĩa to lớn thế nào đối với đời ta. Nhờ đó, ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hơn những gì họ mang đến cho ta. Và khi ấy, có lẽ, ta sẽ nói thường xuyên hơn lời cám ơn. Ta sẽ biết trân trọng hơn, những gì ta nhận được.

Barbara vẫn đang hát trong ký ức mơ hồ của tôi: “Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian. Nhưng trước hết hãy trở thành một người cần người khác”.

Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Có gì khó đâu, chỉ cần thành thật với chính mình.

Bởi ta là con người, ta được thiết kế để cần nhau.

Phạm Lữ Ân

Oct 29, 2011

Hình ảnh Halloween 2011



Thay mặt BTC, Trung có đôi lời xin gửi đến tất cả các bạn.

Trước nhất xin cảm ơn Cha Sở, người Bố thân thương của giới trẻ Xóm Thuốc đã tạo mọi điều kiện thuận lợi và khích lệ nhiều cho chương trình Halloween lần này. Chúng con xin cảm ơn Cha Sở rất nhiều. Cầu xin Chúa Giêsu, Đức Mẹ Maria và Thánh Giuse gìn giữ và ban nhiều hồng phúc xuống trên Cha.

Năm nay có thêm sự tham gia của các bạn bên Giữ Xe như làn gió mới cho Halloween lần này. BTC xin chân thành cảm ơn vì các nhóm trưởng và tất cả các bạn đã không ngại tốn tiền của, tốn công sức, tốn thời gian đầu tư cho trang phục của mình và mọi vất vả của các bạn,… Các bạn thật sự đã tạo được một ấn tượng rất tốt cho giới trẻ chúng ta, cho Cha và cho giáo xứ. … điều đó rất đáng tự hào ^_^. Thiên Chúa sẽ trả công bội hậu cho các bạn.

Cuối cùng chương trình tố chức có điều gì sơ suất thì mong mọi người thông cảm bỏ qua và cùng nhau làm tốt hơn cho lần sau (nếu có ^.^).

Sau đây là một số hình ảnh về lễ hội Halloween 2011 của giới trẻ Xóm Thuốc chúng ta. Mời các bạn cùng xem ^_^

Thây ma này hóa trang rất đạt (phong tặng biệt danh đang nổi hiện nay là "Sát Thủ Đầu Mưng Mũ" :P)

Nhóm những con ma vui vẻ

Ma Sói AAAAaaaaaaaaaaaa...

Bộ đôi hoàn hảo :P



Clip vui :)







Xem thêm những hình ảnh khác

Oct 24, 2011

HÃY KHÉP LẠI CÁNH CỬA QUÁ KHỨ!


HÃY KHÉP LẠI CÁNH CỬA QUÁ KHỨ!



Thời gian sẽ chữa lành tất cả - ngay cả một trái tim tan vỡ.

Nỗi đau và sự tức giận bạn đang trải qua lúc này, sẽ mờ dần theo thời gian, nhưng nó sẽ dễ dàng hơn và nhanh hơn rất nhiều nếu bạn cầu xin sự trợ giúp của Chúa.

Có thể vẫn sẽ mất thời gian dài hơn bạn trông đợi, nhưng sự chữa lành chậm rãi, thường là sự chữa lành tốt nhất.

Rất khó, nhưng bạn phải chấp nhận những gì đã xảy ra và tha thứ. Chỉ khi đó, bạn mới có thể khép lại cánh cửa quá khứ, tìm thấy sự thanh thản khỏi những ký ức đau thương, và tiếp tục cuộc sống.

Có những lúc khi cuộc sống của bạn như sụp đổ hoàn toàn, khi những gì vô cùng quý giá đối với bạn bị lấy đi, bạn sẽ tự hỏi liệu Chúa có đang yêu bạn và chăm sóc cho bạn không?

Câu trả lời thật rất đơn giản - Ngài vẫn! Hơn bất cứ lúc nào hết, Ngài yêu bạn rất nhiều! Lúc này đây, cuộc sống của bạn trống rỗng, nhưng Ngài muốn và mong chờ đong đầy nó bằng tình yêu của Ngài. Hãy tiến lên - bước qua và khép lại cánh cửa quá khứ. Không có cách nào để kết thúc tất cả những đau khổ ngoài cách bước qua nó.

Sẽ có những lúc bạn cảm thấy thật tối tăm, sợ hãi, cảm thấy như mình không thể bước đi tiếp được - hãy nhớ rằng bạn không đơn độc - người đang viết những dòng này hiểu rõ và cũng trải qua như thế - chúng ta sẽ nắm chặt tay Chúa, cho dù sức chúng ta không còn để nắm lấy tay Ngài, Ngài vẫn siết chặt tay ta - và cùng nhau, chúng ta và Chúa sẽ bước qua và cùng khép lại cánh cửa quá khứ.

Bạn thân mến! Đừng cảm thấy quá sợ hãi và cưỡng lại những bất an ùa đến bạn, đó là điều tự nhiên khi bước qua con đường đau khổ; trái lại, hãy hít thở thật sâu, bình tĩnh, đối mặt và phân tích sợ hãi của mình, và cầu nguyện để bình an vượt lên trên hết và đẩy lùi mọi bóng tối bất an đang chiếm lấy tâm hồn bạn.

Sau khi đã cầu nguyện xin bình an của Chúa, bạn có thể “chơi trò đếm ơn lành” - bắt đầu từ điều gì đó đơn giản ngay xung quanh bạn, và tự nhiên bạn sẽ tìm thấy những điều khác để tạ ơn và ngợi khen Chúa. Tạ ơn và ngợi khen Chúa sẽ giúp bạn hướng những suy nghĩ của mình ra khỏi những vấn đề của bản thân để nhìn lên Chúa, và rồi tình yêu Ngài sẽ đến với bạn.

Có thể bạn và tôi sẽ phải lặp đi lặp lại việc làm này rất nhiều lần. Nhưng ở bên kia cánh cửa, Chúa Giêsu đang có rất nhiều tình yêu và những điều tốt đẹp khác dành cho bạn.

Nỗi đau mất mát sẽ vẫn còn, nhưng bạn và tôi sẽ nhìn nó với cái nhìn bình an hơn, và nhìn thấy nhiều hơn những điều tốt đẹp, và mạnh dạn tận hưởng những điều tốt đẹp dù nỗi đau vẫn ở bên.

Chúng ta sẽ nhìn thấy… Chúa giúp chúng ta vượt qua bằng những cách vô cùng kinh ngạc.

Chúng ta sẽ nhìn thấy… cách Ngài làm cho mọi việc trở nên tốt đẹp.

Chúng ta sẽ nhìn thấy… lòng nhân từ của Ngài hiện diện ở những nơi hạnh phúc và cả những nơi đau khổ.

Ngài biết rõ tất cả hoàn cảnh của chúng ta, mỗi một sợi tóc trên đầu chúng ta, và mọi lo lắng nơi tâm hồn chúng ta.

Ngài đã nhìn thấy… đang nhìn thấy, và sẽ luôn nhìn thấy.

Và chỉ như thế thôi, cũng đủ để tôi nhắm mắt lại và mỉm cười trong giây lát.

“Ta biết các kế hoạch Ta làm cho các ngươi - kế hoạch thịnh vượng, chứ không phải tai ương, để các ngươi có một tương lai và một niềm hy vọng” (Gr 29,11).

buidanh_nam sưu tầm

Oct 22, 2011

Thiên Chúa là dân lập trình.

Xin giới thiệu với quý vị nhà lập trình viên xuất sắc nhất mọi thời đại: Thiên Chúa. Người là giám đốc kiêm nhân viên của công ty lập trình Nước Trời. Chính người đã chế ra trình biên dịch Tình Yêu rất nổi tiếng. Và chính người cũng dùng trình biên dịch này để viết nên nhiều chương trình nổi tiếng, trong đó có chương trình Cứu Độ là "kool" nhất.

Trước khi Người viết ra chương trình "Cứu Độ", Người đã sáng chế ra chương trình "Con người". Và Người đã lãnh giải thưởng cao quý cho sản phẩm này. Chương trình "Con người" ngày càng phát triển và lớn mạnh.

Tuy nhiên, một lập trình viên cấp dưới của Người đã phản Người và lập ra công ty lập trình manh tên của hắn: Công ty Satan. Hắn ăn cắp mã nguồn chương trình "Con người" và chế lại. Cuối cùng, phiên bản của chương trình "Con người" phổ biến nhất lại bị sửa chữa bởi Satan. Chương trình gây ra những error "Tội lỗi" khiến Người rất buồn. Và Satan cũng ra chiều đắc ý với việc sửa mã nguồn của hắn. Tuy nhiên chương trình "Con người" vẫn còn một số chỗ chưa ảnh hưởng, nên Người ra sức sửa chửa bằng cách viết ra một chương trình nhỏ mang tên "Hồng Thủy" và cuốn trôi hầu hết mọi lỗi trong chương trình "Con người".

Thế nhưng bên công ty Satan vẫn không chịu thua. Hắn cố phá cho bằng được. Và nổ lực của hắn kể ra cũng đáng nói. Hắn đã biến chương trình "Con người" càng ngày càng nhiều lỗi dù trước đó đã quét sạch. Một lần nữa, Người phải viết ra chương trình "Cứu độ" - một chương trình hết sức lừng lẫy thiên hạ. Và chương trình "Cứu độ" đã khiến cho chương trình "Con người" tự nhận thức và sửa lỗi chương trình.


Nhưng từ sau khi ra chương trình "Cứu độ", hai công ty vẫn đấu nhau kinh khiếp. Satan làm sai, Người lại sửa. Nhưng nghe đâu là Satan đã làm cho chương trình "Con người" biến đổi rất nhiều, khiến cho Người phải đắn đo viết ra 1 chương trình cuối cùng và mãi mãi. Nghe đâu dự án vẫn đang kéo dài, vì Người vừa muốn "Con người" tự sửa lỗi chính nó, nhưng Người cũng muốn thân chinh sửa lỗi cho nó luôn. Và đồng thời với dự án này kết thúc, Người sẽ ra tay khiến cho công ty Satan phá sản.


Giờ đây thiên hạ chỉ còn có nước ngồi chờ xem chương trình cuối cùng của Người là gì và công dụng như thế nào, nhưng chắc chắn rằng đó sẽ là lần ra tay cuối của Người đối với "Con người".


Hết

Oct 21, 2011

20 điều tự nói với bản thân..!!

1. Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời, đừng nhắn nữa... không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế.


2. Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký.. Hãy tập quen dần với bản thân mình..

3. Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống..


4. Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà sẽ không có ai xót xa cho mình.


5. Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút.. có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy.. thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít.. những người thật sự yêu mình sẽ không làm mình đau.


6. Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn..


7. Lúc không vui buổi sáng có thể ngắm trời xanh mây trắng, buổi tối có thể ngắm trăng ngắm sao, đất trời bao la rồi sẽ có nơi thuộc về mình. Thà rằng đau một cách cao ngạo còn hơn yêu trong lén lút. Hãy nói với bản thân mình "You"re the best" và giữ vững niềm tin.


8. Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ không phải người yêu.


9. Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và cả chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời.


10. Lúc rảnh rỗi hãy nghe một đoạn nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, đọc vài trang sách hay, ngủ một giấc trưa. Khi tâm trạng không vui cũng có thể ngủ một lát.


11. Bắt đầu từ bây giờ, phải thông minh một chút, đừng bao giờ hỏi người khác có nhớ mình không, có yêu mình không? Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta khắc sẽ nói.. những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm.


12. Không nên quá quan trọng hoá một số người hoặc một số việc, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân.


13. Đừng vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà ngược đãi bản thân như nhịn đói, khóc thương, tự kỷ, stress.. , đấy là những hành động chỉ có ngốc mới làm. Tất nhiên, đôi khi có ngốc nghếch một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời..


14. dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không nên nói xấu người khác. Nếu bắt buộc phải nói thì nói vài lời tốt đẹp. Dù sao thêm một người bạn, cho dù ko phải là thân thiết lắm vẫn hơn là thêm một kẻ địch vì vài lời nói thiếu thận trọng, thiếu suy nghĩ của mình.


15. Đôi khi có thể xem vài bộ phim bi HQ nhưng không nên đam mê, có thể ra đường mà tóc tai ủ rũ nhưng phải chú ý trường hợp, có thể chửi vài từ không hay ho nhưng chỉ khi với bạn bè thân thiết của mình. Phải nhớ là nói xong thì quên đi những điều ko vui.


16. Phải có một số bạn khác phái, chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng lại là những quân sư tài ba cho mình khi cần thiết.


17. Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.


18. Hạn chế tranh cãi với người khác. Trong cơn giận người ta rất đáng sợ, sẽ vì mất điều khiển mà nói hoặc làm những điều đáng sợ không kém. Hãy nhẫn nhịn rồi suy nghĩ căn nguyên của vấn đề mà giải quyết trong êm đềm.


19. Cho dù phát sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cố gắng giải quyết trong vòng 24h, càng để lâu sự việc sẽ càng khó giải thích. Nếu trong phạm vi chấp nhận được hãy xin lỗi trước. Ngẫu nhiên làm người xấu trước cũng ko phải là việc quá tệ đâu.


20. ........Điều thứ 20 này mình sẽ dành cho mọi người, điều mà mọi người luôn tự nói với bản thân là gì ?



Danh sách tham gia Halloween 2011



DANH SÁCH CHIA NHÓM HALLOWEEN

NHÓM 1
Thanh Bình (0983573740)
Nguyễn Bạch Kim Cương (0903 800916)
Hà Thị Thúy Diễm (0122 2012505)
Nguyễn Thị Ngọc Diệp (0933521468)
Nguyễn Xuân Dung (0909080596)
A. Long (khách mời)
Phạm Thị Bích Ngọc (0982294750)
Trần Thị Mai Sương (0979 995923)
Tâm (0905 283959)
Trương Văn Tấn (0168 977 9839)
Bùi Thị Huyền Trâm (0126 5291455)
Mai Phước Phương Trang (0165 2172224)
Trần Thị Thảo Trang
Nguyễn Thị Phương Uyên 1983 (0121 8914232)

NHÓM 2
A. Cường (khách mời)
Trần Thị Ngọc Diễm (0934 865190)
Đỗ Thị Phương Dung (0988 913396)
Giang (0167 5557747)
Trần Thị Thúy Hiền (0932 463224)
Hoàng Thị Khánh Khuyên (0932 653001)
Đỗ Ngọc Thanh Loan (0909 057785)
Lý Bảo Long (0909 124231)
Huỳnh Thị Kim Ngân (0909 993647)
Trần Thị Kim Ngọc (0989 250592)
Bùi Hoàng Đình Ngọc (boy) (0166 4548781)
Nguyễn Duy Thông (0902 487299)
Nguyễn Thị Thu (0935 112842)
Huỳnh Thị Thanh Thủy (01699 178 990)
Nguyễn Thị Phương Uyên 1990 (0166 4288214)

NHÓM 3
K' Chương (0982 689507)
Lưu Thị Hiếu (0169 6006487)
Phạm Bích Hoa (0974 477016)
Nguyễn Thị Mộng Huyền (0164 9691032)
Kari Kari (0164 4354563)
Phạm Thị Liên
Nguyễn Thị Phương Nhi (0166 5041605)
Ngô Minh Quân (0977 778943)
Sơ Quyên (khách mời)
Lê Lưu Quế Sơn (0977 770845)
Đặng Ngọc Thạch (0937 235355)
Trương Quốc Thông (0975 050 695)
Đinh Ngọc Thủy (0938 336529)
Đào Duy Trí (0123 5171134)
Lê Hữu Trí (0977 790778)
Nguyễn Thị Ngọc Yến (0902079478)

Những bạn khác tham gia
4 bạn bên Giuxe
Phong
A. Đại
A. Khang
Bạn Sơ Quyên

Giá trị bản thân


Theo bạn, thế nào là người tự tin? Đó là một doanh nhân với vẻ ngoài lịch lãm, đi chiếc xe đắt tiền và đến những nơi sang trọng? Sự thực thì tự tin đích thực của một con người không thể đến từ bên ngoài.

Nếu bạn cho rằng mình tự tin vì những vật đang sở hữu, hay vì doanh nghiệp bạn đang điều hành hàng năm mang về khoản lợi nhuận khổng lồ, thì bạn dễ dàng mất tự tin khi gặp một người giàu có hơn mình và thành công hơn mình.

Bạn đang sở hữu chiếc điện thoại Vertu Signature vỏ platinum, được bán với giá 32.000 USD. Chiếc điện thoại có thể xem là “đỉnh” nhất, được giới triệu phú ưa dùng và bạn tự tin khi “dắt” nó bên mình. Nhưng chỉ vài tháng sau, hàng loạt những mẫu điện thoại mới ra đời với đa dạng tính năng, giá cả; liệu chiếc Vertu của bạn có còn là “hàng đinh”?

Vậy thế nào là tự tin đích thực? Người tự tin phải là người trả lời được các câu hỏi sau: Mình là ai? Mình sống trên đời này để làm gì? Đích đến trong cuộc đời mình ở đâu? Khi đang đi trên đường và gặp một bùng binh với nhiều ngã rẽ, bạn sẽ lúng túng nếu không biết mình cần đi tới đâu và phải rẽ ngả nào. Nếu bạn đã xác định rõ mục tiêu của mình, điều duy nhất bạn cần làm lúc này là an tâm tiến bước. Tự tin đích thực cần sự bình an, thoải mái và yên vui trong nội tâm.

Số đông ngày nay đo lường sự tự tin của một doanh nhân bằng lợi nhuận hay quy mô doanh nghiệp đó gặt hái trong từng thời kỳ. Điều này dẫn đến một hệ quả là chỉ những doanh nhân xây dựng được một doanh nghiệp lớn, gặt hái nhiều thành công trong kinh doanh mới có thể tự tin! Kỳ thực những điều này chưa đủ để viết nên câu chuyện về một con người!

Ý niệm thành công trong thời đại mới đối với một người là đạt sự cân bằng, tức là gặt hái kết quả tốt trên nhiều mặt của cuộc sống như tài chính, trí tuệ, sức khỏe, gia đình, đời sống cộng đồng, tâm linh… Vậy khi loại bỏ những yếu tố thuộc về thành quả vật chất như bằng cấp, địa vị, ngoại hình, vóc dáng, quần áo… điều còn lại của một người là ước mơ, hoài bão, mục đích sống, những chuẩn mực sống mà họ đặt ra cho mình và tôn trọng suốt đời. Đó là những thứ không ai có thể tước đoạt khỏi họ.

Một người khi biết sống với ước mơ, sứ mạng, hoài bão của mình, họ sẽ rất giàu sinh khí. Họ không bận tâm người khác nghĩ gì về mình mà chỉ bận tâm về con đường và ước mơ mà họ hướng đến. Họ sống thanh thản trong cuộc đời, không sợ nhanh hay chậm vì họ biết rằng cuối cùng, mình sẽ đến đích. Họ luôn biết rõ mình là ai, mong muốn gì và mục đích cuộc sống của mình là gì.

Chỉ khi bạn hiểu rõ các giá trị sống của bản thân, bạn sẽ tạo dựng cho mình một nền tảng tự tin chắc chắn. Nhiều người trong chúng ta vẫn bối rối, không biết đưa ra quyết định như thế nào trong một số tình huống khó xử. Bạn không biết mình nên làm hay không làm, chọn hay không chọn, theo hay không theo vì bạn chưa định hình được giá trị sống làm chuẩn mực để ra quyết định.

Nếu giá trị sống bạn chọn là yêu thương thì trong trường hợp phải lựa chọn giữa yêu thương và vật chất, bạn sẽ chọn yêu thương. Nếu giá trị ưu tiên của bạn là phát triển bản thân thì khi phải lựa chọn giữa có tiền trước mắt hay phát triển bản thân, bạn sẽ chọn phát triển bản thân. Nếu giá trị quan trọng của bạn là gia đình thì khi gia đình được đem ra đặt cược với công việc, sự nghiệp, chắc chắn bạn sẽ chọn gia đình.

Tự tin đích thực chỉ có thể xuất phát từ bên trong con người bạn. Vì thế, hãy xác định rõ chân dung nội tâm của mình, hình ảnh một con người bạn muốn trở thành và an tâm sống với những gì bạn đã chọn. Như thế, bạn sẽ vui sống giữa đời, bất chấp mọi bon chen, so sánh, đố kị bởi bạn biết bạn đang đi trên con đường của riêng mình!

Quách Tuấn Khanh

Oct 20, 2011

Trên thế gian không ai tốt bằng mẹ

Gửi ngôi sao của con nơi xa…

Chắc mẹ không được đọc những dòng này của con đâu nhỉ, mẹ không thể thấy, không thể nghe nhưng mẹ biết đúng không? Con biết có một ngôi sao – “ngôi sao mẹ” luôn dõi theo con mà.

Ngôi sao mẹ sáng lắm, sáng mãi thôi, sáng ngay cả những lúc đau đớn. Ngôi sao mẹ chỉ có làm lụng vất vả, quên cả ăn, chăm chút từng đồng nuôi con khôn lớn. Ngôi sao mẹ cả đời nhẫn nhịn những đau khổ đời thường, mong sao gia đình êm ấm. Ngôi sao mẹ cả đời sống vì anh em nghĩa tình, xóm giềng tối lửa tắt đèn có nhau. Nhưng một ngày ngôi sao mẹ phát hiện ra rằng mình mang theo một món nợ bên mình “Ung thư”. Nó cứ đeo đẳng mãi không dứt. Thế rồi một hành trình mới mở ra cho cả ngôi sao mẹ và con.

Cái món nợ ấy thật sự là khó trả đấy, nhưng con có phần mừng khi được biết là mẹ chỉ mới mắc nợ thôi, vì người ta bảo nợ mới sẽ có thể trả hoàn toàn.Thế rồi mẹ rong ruổi khắp nơi, ra Hà Nội, vào Sài Gòn, thậm chí sang tận đất Trung Quốc.Nhưng Mẹ luôn cười như chưa từng có chuyện gì. Con cũng đau lắm mẹ ạ, chỉ biết cố gắng để có được tờ giấy báo trúng tuyển đaị hoc. Mẹ mang nó đi khoe với xóm giềng với nụ cười tự hào, mẹ vui con cũng vui. Thế rồi nỗi đau về bệnh tật của mẹ vơi đi theo thời gian, mẹ vẫn rong ruổi và con cũng quen dần. Đi học đại học xa nhà, về thăm nhà không được, nhưng có mẹ vẫn thường xuyên qua lại chữa bệnh, lại được gặp mẹ, lại được ăn ruốc mẹ làm, lại rau mẹ trồng, lại nắm xôi mẹ nấu. Lần nào cũng thế, mẹ chỉ sợ con tiết khiệm không dám ăn.Có ai tốt như mẹ đâu.

Rồi những lúc vào bệnh viện- cái nơi khắc khổ ấy- mẹ luôn không cho con theo, mẹ sợ con phải chờ đợi lâu cùng mẹ, sợ con thấy những cảnh đau thương nơi ấy, sợ con thấy mẹ đau con lại suy nghĩ nhiều, mẹ ơi dù thế nhưng con hiểu được, con hiểu được khi thực sự thấm thía những điều đó trong một lần tình cờ con theo mẹ, chờ đợi..đợi chờ…đau đớn..vẻn vẹn chỉ có thế thôi.Rồi những lúc con lén xem kết quả chữa bệnh của me nhưng mẹ thấy được lại giật lại không cho con xem. Tất cả mẹ chịu đựng một mình vì lo cho con. Có ai tốt bằng mẹ đâu.

Mẹ ơi con thương mẹ, mẹ cũng thương con nhưng mẹ thương con nhiều hơn. Con càng cảm nhận được tình thương bao la của mẹ trong những ngày mẹ đau đớn lắm, con và bố phải vô bệnh chăm sóc mẹ. Mẹ đau lắm đúng không?

Cơn đau đau đến thắt lòng
Nhưng sao vẫn ráng cho con yên lành

Đau lắm, thương lắm mẹ ơi, nhìn mẹ gầy đi nhiều, con nhìn thấy xương mẹ rồi đấy,rồi mẹ không đi được phải ngồi xe lăn, rồi phải nằm liệt ở cái giường nhỏ xíu đến 2,3 bệnh nhân, vì sao, món nợ ấy đã lên đến tận não. Mẹ đau lắm nhưng luôn bảo con phải ăn uống, phải đi học không được nghỉ đâu con. Nhưng mẹ ơi, mẹ như thế làm sao con học, sao mẹ luôn nghĩ cho con, con đi học chỉ càng tủi thân thêm khi ai nấy đều đang chuẩn bị Tết rồi, còn gia đình ta thì ở bệnh viện. 10 ngày như thế, 10 ngày con đau, con khóc khi nhìn mẹ, nhưng mẹ lại nói “Con khóc mẹ càng đau đấy”. Và cho tới khi trút hơi thở cuối cùng mẹ vẫn lo cho con, bố, cho anh chị em mẹ, vẫn lo công việc làm ăn ở nhà. Nhưng sao ông trời gọi mẹ vào lúc này, Tết đến rồi mẹ à, sao lại thế, sao bất công cho mẹ thế. Tết không có mẹ…

Đã hơn một tháng..Sự thật giờ con mới biết, 3 năm mẹ đã nói dối, khi bị bệnh nó đã ở giai đoạn muộn, đã bị di căn rồi. Một lần nữa con lại đau, đau vì mẹ thương con hơn cả bản thân mình.Thật sự là quãng thời gian khó khăn với con mẹ ạ. Những lúc nhớ mẹ cố nén nhưng lòng con đau thắt, cố nén nhưng nước mắt con rơi và chỉ biết ngắm tấm hình mẹ con mình chụp hồi lâu đó, chỉ biết ngẩng lên trời cao ngắm ánh sao mẹ sáng tỏa, ngôi sao dõi theo con mà thôi.

Sẽ nhớ mãi tình mẹ bao la, sẽ nhớ mãi lời mẹ thiết tha.Cảm ơn mẹ vì đã cho con tất cả. Con yêu mẹ, con yêu người tốt nhất thế gian

Ngày của mẹ, của phụ nữ sắp đến rồi đấy mẹ. Chúc ngôi sao của con được yên lành nơi xa kia, chúc cho tất cả người mẹ được mạnh khỏe, được yêu thương, được quan tâm nhiều hơn, chúc cho những ai còn vợ, còn mẹ trân trọng những thời gian, trân trọng những tình cảm của vợ, của mẹ. Và cũng chúc bản thân sẽ mãi vươn lên, vươn lên vì mẹ- ngôi sao sáng nhất lòng con. Mẹ yên tâm nhé!

“…Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”.

Minh Phương

Oct 19, 2011

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Tự dưng tôi nhớ lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tràn đầy ý nghĩa: “Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”.

Mỗi ngày, tôi vẫn đến quán Chay gần nhà để ăn trưa. Dù nắng hay mưa, cứ chừng độ khoảng một giờ trưa là tôi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của người đàn ông khoảng 50 tuổi điều khiển chiếc xe cúp bốn bánh dành cho người tàn tật. Ông đến quán đón bà xã tan ca về. Vợ ông làm công việc rửa chén bát ở đó.

Có lần, tôi thấy ông di chuyển khó khăn nên hỏi sao ông không nhờ con hay cháu đi đón cho đỡ bất tiện. Ông bảo: “Từ xưa tới giờ, đi đâu bả quen có tui đưa đón, bữa nào tui bệnh nhiều mới ráng cho bả đạp xe đi một mình mà không yên tâm chút nào”. Tôi rơi nước mắt vì xúc động!

Chẳng biết từ bao giờ tôi lại có thói quen thích ngắm nhìn những người già bên nhau. Bắt gặp cử chỉ thân mật, thương yêu của họ, trong tôi có nhiều cảm xúc trào dâng đến lạ. Chắc là vì tôi nghĩ: “thắp cháy ngọn lửa tình yêu đã khó, giữ sao cho nó sáng đến giây phút cuối đời thì lại càng khó hơn”.

Ngày ngày, có đôi vợ chồng già dắt tay nhau đi bán vé số. Người chồng với đôi mắt mù lòa, ông ôm cây đàn hát nghêu ngao, đi trước là người vợ cầm chiếc loa, tay còn lại thì nắm lấy ông. Tôi nghẹn lòng khi chứng kiến tình cảnh như thế nhưng cũng mừng thầm vì có thể họ rất nghèo về vật chất nhưng lại giàu có trong tình yêu!

Hay mỗi tờ mờ sáng, tôi được thấy những cái nắm tay của từng đôi vợ chồng đi tập thể dục. Họ mặc quần áo giống nhau và gọi nhau bằng “anh – em”, nghe rất ngọt ngào dù tuổi đã thập cổ lai hy. Họ đã cho tôi hiểu rằng tình yêu thì chẳng bao giờ có tuổi. Thật vậy… chợt nghĩ đám trẻ chúng tôi thời nay yêu có được như họ không hay chỉ cả thèm chóng chán? Yêu nhanh và quên cũng vội.

Ngày tháng về già của tôi sau này, chẳng biết có được nhiều cái nắm tay như thế không? Có những buổi đón đưa như người đàn ông kia đón vợ lúc đi làm về? Hoặc khi trái gió trở trời, biết có ai khoác lên người chiếc áo cho đỡ lạnh? Có hay không? Làm sao mà biết được. Muốn đạt được hạnh phúc và tình yêu như thế, tôi nghĩ đòi hỏi cả hai phải trải qua nhiều thử thách mà không phải ai cũng dễ dàng bước qua. Thế nên mới có chuyện kẻ ở người đi, chia ly và kết thúc.

Cuộc sống bây giờ đầy những lời gian dối, cả màn kịch mà người này phải diễn cho người kia, có khi chỉ vì ít tài sản vô thường mà người ta dễ dàng quên hết bao nhiêu ân tình, sớm tối có nhau. Thậm chí, sẵn sàng giết chết người mình chung chăn gối với lý do hết sức nhỏ nhen. Nghĩ mà xót xa…

Nhưng tôi vẫn tin rằng nếu giữ được nhiệt huyết say mê yêu thương như thuở ban đầu, biết hy sinh cho nhau, luôn nâng niu những kỷ niệm đẹp và tâm niệm rằng “lúc nào người cũng cần đến ta còn ta thì không thể sống thiếu người”. Có lẽ khi đó, nuớc mắt sẽ thôi rơi, đau khổ sẽ không còn nữa.

Làm sao lúc tuổi đã “xế chiều”, ngoảnh lại chẳng có điều gì làm ta nuối tiếc…

Cỏ Dại

Oct 18, 2011

Ngày hôm nay tôi sẽ

Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác

Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.

Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua

Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích…

Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích – bất kể ngày hôm qua như thế nào.

(sưu tầm)

Oct 17, 2011

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy….

Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.

Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.

Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.

Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.

Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.

Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.

Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người, và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu

Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu

Có những cuộc chia tay đơn giản chỉ là không hợp nhau và chỉ mang lại nỗi đau,nhưng nhờ nó mà ta biết được đâu là tình yêu đích thực và chân chính.

Có một bờ vai đơn giản chỉ là một bờ vai của ai đó rất bình thường, nhưng nhờ nó mà ta biết được : khi yếu mềm mình cần lắm sự chở che

Có một nụ hôn chỉ đơn giản là một nụ hôn giữa hai cá thể nhưng khắc sâu trong tim ta: Mối tình đầu chẳng dễ gì mà quên!

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương

Sưu tầm

Oct 16, 2011

Nỗi lòng của tên tuyệt vọng


Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.

Trịnh Công Sơn

Oct 14, 2011

Em – đêm – và câu chuyện về niềm tin


Mặt Trời buông xuống, phố lên đèn!

Lại một đêm nữa! Sài Gòn, phố thị phương nam xa xôi bước vào đêm và khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy, nào đèn đường sáng choang, nào đèn neon xanh đỏ của những cửa hiệu hào nhoáng, đèn của xe cộ nượp nượm hối hả gọi nhau tới lui để về cho kịp bữa cơm chiều, và đèn từ những căn gác trọ nhỏ không tên. Đã từ lâu rồi, người ta thường nhắc đến lối sống vũ bão của thời đại mới, thời đại phẳng, thời đại của gõ và click, thời đại của những câu chuyện ý nhị ngắn ngủi qua những bữa ăn, thời đại của những nổi niềm bị nhồi nhét vào tâm thức cho chúng tự mài mòn rồi trôi vào miền nào đó xa lắm của tâm khảm từ khi nào không hay.

Câu chuyện về niềm tin bắt đầu. Bắt đầu bằng những mơ mộng xa lắm và đẹp lắm của cái thưở năm mười khôn lớn.
- “Con sẽ làm bác sĩ”
- “Con sẽ làm kĩ sư”
- “Con sẽ làm họa sĩ”
và vân vân những ước mơ nhỏ xinh của trẻ con, chúng thật đáng yêu, và những mơ ước bình dị ấy cũng vô cùng dễ thương, không hề lắng lại tí lo nghĩ xa xôi. Và hình như càng có tuổi, con người ta thường kéo những mơ ước lại gần với tầm với mình hơn. Cũng đúng nhỉ, vì lớn lên một chút, giẫm phải đá, vấp phải dây, gặp phải những thất bại từ ít đến nhiều trong cuộc sống, rồi bắt đầu nhìn mình một cách gần gũi hơn, thiết thực hơn. Những ước mơ cũng theo đó gần lại, theo một cách nào đó, để ta có thể với tới được. Hóa ra đa phần con người ta càng sống lại càng sợ chính bản thân mình hơn, đa số mọi người thận trọng hơn để tránh bản thân rơi vào trạng thái hụt hẫng, để không phải đau nhói lên khi những chuyện không hay ập đến, và em – con người trong em – đã khác đi tự bao giờ.

Em sẽ chỉ còn là chiếc bóng như bao chiếc bóng cứ ào ào trong chiều tan trường, hết sở. Em rồi cũng sẽ tiếp nối một lịch trình sống – làm việc – kiếm tiền – quay lại, thấy mình đã bạc mái đầu từ khi nào không hay. Đơn giản chỉ vì em đã lãng quên những ước mơ ngày thơ, đúng hơn là em đã để quên ở đâu mất những mộng mơ đẹp nhất, vô tư và dũng cảm nhất mà thượng đế ban tặng – niềm tin. Dù em đã cố gắng một lần, hai lần, hàng chục lần và rồi những cố gắng ấy đều không được đáp trả xứng đáng, rằng em cảm thấy cuộc sống này đôi lúc bất công đến ngạt thở và em chỉ muốn nhảy xổ ra cào cấu, xé toạt những trái ngoáy ấy ra, mà em không thể! Nếu như em đang đi trên con đường đó, thì chẳng bao lâu, em sẽ giống như những con búp bê xinh đẹp, những chú rối ngoan ngoãn chảy trôi theo dòng đời không phẳng lặng, và tâm em đã vì vậy mà không ngơi những con sóng cồn cào.

Một lần đi em, một lần tìm về với đêm nhé! Không phải đơn giản vì em không ngủ được rồi đâm ra trằn trọc, nghĩ ngợi. Mà là một lần nào đó, vô tình hay cố ý, em thức một đêm, ngắm nhìn cái yên bình của con đường ào ào xe cộ mới ban chiều, lắng nghe tiếng gió vi vu, tiếng dép, tiếng chổi của các anh chị quét dọn ban đêm, tiếng lóc cóc hàng mì gõ đầu ngõ, tiếng thở nhẹ nhàng của mẹ em khi ngủ, hít thở mùi hoa đêm, mùi đất ẩm sau cơn mưa. Em sẽ thấy yên lắng lắm!. Em sẽ thấy cuộc sống mình cũng như một ngày dài với nắng ban mai, rực rỡ, với cái oi buổi trưa gay gắt, với cơn chiều vội vã và một đêm thật vắng lặng tiếng người. Và những nốt lặng ấy sẽ giúp em suy nghĩ về em, về những việc em đang làm, về những thứ em đang theo đuổi, về những quyết định, chọn lựa cho em sau này.

Một lần đi em, một lần lặng đi giữa đêm khuya để lắng nghe đời gọi tên em thật khẽ. Một lần chìm giữa sự sáng tối của những cái tên trên mạng, một lần ngắm nhìn mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống của mình dù đêm đã trở mình. Những ánh đèn thì ảo, nhưng sự sáng tối thì rất thật. Và mỗi khi nick ai đó sáng lên, em lại thấy như một ngọn lửa nữa thắp vào lòng, ấm lại. Có những người em quen, có những người không, nhưng hơn hết em biết rằng chung quanh mình cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, mọi người vẫn đang làm việc. Khi ấy, em biết rằng mình không đơn độc. Em nhấm nháp nỗi cô đơn trong đêm bằng những suy nghĩ lặng và sâu. Nhấm nháp từng cơn gió luồn qua khe cửa, nhấm nháp những bản nhạc dìu dặt mà bình thường nhạt nhòa trong tiếng xe cộ ồn ã. Trong đêm em sống thật với chính mình hơn, không phải vờ khóc cười cho một điều gì đó, không phải nhoẻn miệng cho những niềm đau và bật khóc chỉ đệ mọi người trông thấy. Trong đêm, em là chính mình. Đôi khi em tự hỏi, giá như trong cuộc sống hàng ngày, em có thể là chính em, sống những gì của em mà không phải dò xét cảm xúc của những người chung quanh thì hay biết mấy. Nhưng cuộc sống bắt em phải sống với những gì không thật. Giá mà, sống thật với lòng, dù chỉ trong chốc lát…

Là con người là em cần biết khóc, cười, biết yêu và biết giận. Là em phải biết sống, biết mưu sinh,đấu tranh để sống – đó là Con; là em phải biết sống thật tốt cho bản thân và lo toan cho những người em thương yêu, để vỗ về những bình yên trong các ngóc ngách giữa cuộc sống bủa vây bởi toan tính, đua giành. Vậy nên, em phải giữ vững niềm tin em nhé! Người ta mãi nói về niềm tin theo cách này hay cách khác, nhưng em hãy tìm một cách để giữ vững niềm tin của chính mình. Sẽ có lúc, em thấy mình mất gần như là tất cả, những của cải vật chất, những tình cảm mà em chắt chiu, dành dụm trong bao ngày dài; sẽ có lúc, em thấy những cố gắng của mình dường như vô nghĩa trước những trái ngoáy của cuộc đời, của long người; sẽ có lúc, em chỉ muốn một mình, chỉ thấy muốn cô đơn, sẽ chỉ muốn độc bước, trong em có lẽ chính là nỗi thất vọng, nản chí và chỉ muốn buông xuôi một lần, hai lần rồi mãi mãi. ….

Đôi lúc, em thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì chung quanh mình. Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời mãi bằng những gam màu hồng được. Cuộc sống chứa đựng những bon chen, muộn phiền, vùi dập. Cuộc sống dạy cho em nhiều điều, rằng sẽ không có phép màu giúp cho hoàng tử và cô bé lọ lem nghèo hèn đến được với nhau, rằng những ông bụt, bà tiên rốt cuộc chỉ là những hình ảnh mà con người ta vẽ ra để thắp lên hy vọng mà bước tiếp, rằng sẽ chẳng bao giờ em thấy cuộc đời sẽ ủng hộ mình. Em đã từng tin, đã từng yêu, đã từng mơ mộng. Nhưng như người ta vẫn nói: ước mơ thì hão huyền mà sự thật thì trần trụi. Nên đôi khi em mất niềm tin của mình, nên đôi khi em chìm lấp giữa những nỗi niềm trống rỗng, trong một đêm Sài Gòn nào đó…

Nhưng em! Trong giấc ngủ của mình, trong những đêm thật yên tĩnh, em hãy nhìn về quá khứ, nhìn về những ngày tháng vô tư, trong trẻo nhất của của đời, em có thấy mình từng là một thiên thần, ít nhất là trong mắt mẹ cha ông bà? Hãy nhìn về những ngày tháng bỏ công rèn luyện, những vui buồn, hờn giận, và lúc em thấy được thành quả của bản thân, em có thấy nhờ niềm tin, nhờ hi vọng mà em đã làm được kì tích, làm được những điều ban đầu chỉ là trong ý tưởng.

Hãy nhìn về tương lai theo một cách thật lạc quan, thật tươi sáng, em có thấy mình còn trách nhiệm với bản thân, với những người em thương yêu và cả những người yêu thương em. Hãy nhìn về những mảng đời khó khăn trong cuộc sống, những bước chân lầm lũi vắng mẹ cha, những con người thiếu đi một hình hài lành vẹn. Hãy nhìn về những đứa bé chỉ mới 4 – 5 tuổi đã phải vất vả trong cuộc mưu sinh mà một lần nào đó em bắt gặp trong một chuyến dạo đêm của mình, 2 đứa trẻ đánh giày lem luốc không có trò gì để chơi, chỉ biết tạt những tờ 500 – 1000 nhàu nhĩ. Hình ảnh hai đứa trẻ đã ám ảnh những người qua đường rất lâu, chúng liệu có đáng sống những cuộc đời như vậy hay không? Vậy thì em, em có thấy mình còn rất may mắn và còn rất đáng để sống! Sống để cho, sống để trải nghiệm và để biết mình vẫn còn hạnh phúc, thật nhiều.

Đời bao em vào lòng, trải cho em những hạnh phúc cũng như những đau buồn, để em được thỏa lòng trải nghiệm, để em hoàn thiện chính em, để em có những ngày tháng khải hoàn mà nhìn về những ngày bỉ cực, và có đạt được điều đó hay không là ở em, là ở chính ngọn lửa niềm tin trong em, ngọn lửa ấy sẽ không tắt, nhưng ngọn lửa ấy nằm trong sự cầm nắm của tay em, đừng buông nhé! Vì khổ đau nhất chính là ngọn lửa niềm tin ấy thôi còn cháy bỏng trong trái tim con người. Trải lòng mình ra, em nhé!

Hoàng Thắng

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes