Search Our Blog

Aug 31, 2011

Giá trị những dấu chấm câu


Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.

Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm đến mọi điều.

Rồi vào một ngày, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó, anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả trừ chính mình.

Cứ mất dần các dấu, cuối cùng, anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.
Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.

Hy vọng mọi người không bao giờ đánh mất những dấu chấm câu trong cuộc đời của mỗi người. Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống đã đem lại cho chúng ta.
(sưu tầm)

Aug 29, 2011

Hòn sỏi và lời nói


Thả một hòn sỏi vào trong nước: một tiếng bắn toé lên, rồi chìm nghỉm. Nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn. Lan toả từ trọng tâm, tràn ra biển cả

Thả một hòn sỏi vào trong nước: trong phút chốc bạn lãng quên.

Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn, hoà vào con sóng lớn.

Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi.

***

Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng: trong phút chốc bay đi.

Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan toả…

Và không có cách nào lấy lại một khi bạn đã nói ra.

***

Thả một lời nói không tốt: trong phút chốc bạn lãng quên.

Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi…

Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt trên con tim buồn.

Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc chỉ vì những lời nói kia.

***

hả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: chỉ trong giây lát chúng bay đi.

Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.

Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.

Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt bạn cho đi.

***

Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: trong giây lát bạn lãng quên;

Nhưng niềm vui dâng tràn, và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi

Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái

Có thể nghe thấy trên hàng hải lý từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.

(Theo Mực Tím, Ngoisao)

Aug 27, 2011

Vô tâm đánh mất tình yêu


Đang đi cùng anh, bạn bè cần là em có thể chạy bay tới, quên mất anh cũng đang cần một người sẻ chia. Em quên ngày sinh nhật của người yêu vì bận trông con bạn thân ốm.

Chủ nhật, hẹn hò cà phê với một người bạn, em biết thế nào trong câu chuyện giữa hai đứa, cố ý hay vô tình, sẽ thấp thoáng bóng dáng anh, và đúng là thế.

Mình xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em cũng không nhớ nữa. Vì có lúc nào đó, với em, thời gian như ngừng trôi, khó mà đong đếm được lắm, phải không anh?

Em còn nhớ rất rõ, mình đến với nhau tình cờ lắm! Một sáng cuối tuần, trong một quán cà phê, mình nhận ra nhau sau nhiều năm không gặp, và chợt thấy xao xuyến lạ lùng! Những âm thanh trong trẻo, rộn ràng vang lên từ ngực trái “Là anh đó”. Đôi khi, em thầm hỏi “không biết mình yêu bao giờ?”.

Mình đã đi bên đời nhau tròn ba năm, là dài hay ngắn, em cũng không biết nữa. Nhưng với em, đó là quãng thời gian ấm áp và hạnh phúc.

Anh có một tấm lưng rộng lớn của một người cha mà em từ lâu thiếu vắng, đủ che chắn gió sau mỗi lần em ăn liên tục ba, bốn cái kem. Giờ không anh, em chỉ dám ăn một cái, vì biết trên đường về sẽ lạnh.

Anh có bờ vai vững chãi của một người anh mà em hằng ao ước, em tựa vào và im lặng, để rồi sau đó, bao muộn phiền tan biến. Mình chẳng cần nói nhiều đâu, thế mà vẫn hiểu nhau!

Anh có một bàn tay ấm của một người yêu, bàn tay ấy vẫn nắm chặt tay em mỗi khi qua đường, như thể nếu buông ra, em sẽ biến mất vậy! Cũng những ngón tay cứng cỏi ấy, chải mái tóc ngắn ngủn của em, gội đầu cho em những khi em mệt mỏi.

Em lãng đãng, nhớ trước quên sau, chắc em sẽ cảm lạnh nhiều lắm nếu không có “ai đó” nhắc nhở: “trong cốp xe bao giờ cũng phải có áo mưa”. Thế mà em vẫn quên, rồi em ốm vì bị dính mấy hạt mưa đáng ghét. Anh lại là người phải lo lắng, thuốc thang.

Anh, một người yêu, nhưng cũng giống một người cha, một người anh, một người bạn thân. Bên anh, em thấy mình bé bỏng làm sao, được nâng niu làm sao, và quan trọng hơn, em được là chính mình.

Anh thường ra vẻ giận hờn vu vơ, trách móc “Em quyến luyến bạn bè hơn anh đấy”. Em chỉ cười giả lả “Vì bạn bè đến với em sớm hơn anh cả 5 năm, 10 năm, 15 năm hay lâu hơn nữa cơ mà. Anh là người đến sau!”. Con gái thường nghĩ một đàng, nói một nẻo, anh biết thế, nên vô tư chấp nhận làm “người đến sau”.

Đang đi cùng anh, bạn bè cần là em có thể chạy bay tới, quên mất anh cũng đang cần một người sẻ chia. Em quên ngày sinh nhật của người yêu vì bận trông con bạn thân ốm. Hỏi “Anh có thấy thiệt thòi không”, anh chỉ cười: “Ai bảo anh là người đến sau”, rồi tuyệt nhiên không trách móc gì thêm. Anh không thấy bất công khi cho đi bao yêu thương mà nhận lại chẳng nhiều, bởi với anh, khi yêu không ai tính toán. Em vẫn “ngoan hiền” nghe những lời “người lớn” nói mà không chút băn khoăn, em vô tư đón nhận yêu thương mà không hề biết rằng, anh cũng có lúc yếu mềm, anh cũng cần yêu thương, che chở.

Hôm ấy chúng mình đã cãi nhau, vì em. Nhưng em vốn ương bướng, cứng đầu. Đáp trả những vun đắp của anh, em lúc nào cũng có thái độ tung hê. Mình đã có một cuộc “tổng sỉ vả”, và em bâng quơ: “Mình chia tay đi!”.“Hết yêu rồi” - em đã trả lời ngắn gọn khi anh hỏi “Vì sao”. Rồi mình chia tay từ dạo ấy.

Chỉ có anh là can đảm yêu và can đảm chấp nhận lời chia tay vô tình ấy. Còn em, những ngày xa anh, em mới nhận ra em hiểu anh chưa đủ, yêu thương anh chưa đủ. Khi cả thế giới yên bình, ấm áp ấy mất đi, em đã thấy mình lạc lõng biết bao, chông chênh biết bao, khắc khoải biết bao. Thế mà em vẫn cố tỏ ra bình thản: “Em ổn mà” mỗi khi anh hỏi “Dạo này em thế nào?".

Với cả thế giới, anh chỉ là một người bình thường, nhưng với em, anh từng là cả thế giới. Và dù hiện tại, chúng mình không còn đi chung một con đường, thì em vẫn trân trọng và biết ơn những ngày tháng em từng có anh.
Yêu thương là khi biết mình hạnh phúc vì sự hiện diện của một ai đó trong cuộc đời này. Chỉ đơn giản vậy thôi, phải không anh?

(sưu tầm)

Aug 25, 2011

Nhất định là như vậy!

Nhiều lúc, ta cảm nhận được rằng mọi sự là do Chúa sắp đặt. Chúa muốn ta đi thẳng, nhưng trên đường đi ta gặp quá nhiều trắc trở, quá nhiều đau thương, ta mệt mỏi và ta muốn tự giải thoát mình bằng cách rẽ sang đường khác với một hy vọng…

Ừ thì con đường mới có nhiều niềm vui thật, có nhiều thứ mà ta cần. Nhưng ở đó ta không cảm thấy thoải mái, không hạnh phúc và dường như ta không phải là chính mình. Ta lạc lõng, bơ vơ một mình giữa cái gọi là xa hoa, là danh vọng, xa xỉ…

Rõ ràng, Chúa không muốn ta đi con đường mới này!

Một lần nữa ta lại phải tìm một con đường để giải thoát…

Và hình như, ta đang trở về trên lối cũ – con đường mà trước đây ta chối bỏ, ta trốn tránh, ta trách Chúa tại sao lại đối xử với ta như vậy.

Một khi ý Chúa đã ban hành, thì dù là đau thương hay hạnh phúc, là cay đắng hay niềm vui, là nụ cười hay nước mắt, ta cũng không được quyền lựa chọn, không được quyền từ chối, ta phải chấp nhận và thi hành ý Chúa như một cách vâng phục Ngài mà thôi! Vì dù có trốn tránh, đến cuối cùng ta vẫn phải quay trở về…

Cuộc sống này rất công bằng và mọi sự đều do Chúa sắp đặt, nhất định là như vậy!


Trần Thị Thảo Trang ^^

Hạnh phúc là đợi chờ ......!


(nghethuatsong.info) - Khi anh vượt qua nỗi đau của sự chờ đợi, cũng là lúc anh tìm thấy hạnh phúc là đợi chờ...em....

Không ai muốn phải đợi chờ cả nhưng chúng ta sinh ra đã phải sống chung với nó: chờ đợi để được sinh ra, chờ đợi để lớn lên và chờ đợi những điều mà ta cũng không biết tại sao phải chờ đợi. Đã lâu lắm rồi, anh không chờ đợi từ em một tiếng yêu thương hay hờn dỗi vì anh ngộ ra rằng, em sẽ chẳng bao giờ nói ra đâu. Nhưng, sâu thẳm trong anh dù đau khổ, anh vẫn để điều ấy giằng xé tâm can anh, cái cảm giác đợi chờ anh xin giành lấy cho riêng anh..... Để mình anh đau thôi là đủ.....

Chính từ đây, hóa ra đợi chờ em cũng là điều hạnh phúc. Từ việc nhỏ nhoi là mở Yahoo messenger 24 trên 24 cho đến kè kè điện thoại bên mình.... Anh hy vọng cửa sổ chat sẽ bất chợt hiện lên, "hi", em nói với anh hay tiếng chuông điện thoại reo lên rộn rã, anh hồi hộp tới nỗi không dám xem ai gọi, chỉ muốn thử xem vận may có mỉm cười với anh hay không... khi bắt máy...

Niềm vui thật là lạ lùng phải không em nhưng đã là niềm vui thì anh bất kể nó kỳ quặc đến mức nào hay điên rồ ra sao. Chỉ có em là không hiểu và em sẽ không bao giờ hiểu, đơn giản là em có biết anh đợi chờ em đâu, hay, em có biết thì em có quan tâm làm gì, vì anh hiểu, đây là lựa chọn của anh..... đây là con người của anh, đau thương một mình, chờ đợi một mình

Ai bảo chờ đợi là hy vọng chứ, anh không hy vọng vì nó không có thực giữa chúng ta. Hy vọng vào cái gì khi em chỉ xem anh là người em cần khi cần... Hy vọng làm gì khi em đem cảm giác của anh ra để đem lên làm bàn cân đong đếm cho sự nghiệp đang lên của em. Và cuối cùng, hy vọng làm gì khi em chỉ cho anh đủ hy vọng vào em để em không phải mất một người em có thể sử dụng cho nhiều mục đích khác. Ôi tình yêu không vụ lợi mà sao mỉa mai quá, ai biểu con tim anh đa tình, ai biểu anh tự nguyện để rồi chuốc vào thân bao nỗi muộn phiền... Để giờ đây, anh tìm hạnh phúc trong chờ đợi...

Thôi thì hạnh phúc dẫu sao cũng là đợi chờ... Hạnh phúc của riêng anh... Không dành cho em đâu...
(Sưu tầm)

Aug 23, 2011

Xóm Thuốc_tình yêu và nỗi nhớ!


Xóm Thuốc_tình yêu và nỗi nhớ!


Anh chị và các bạn thân mến!
Khi ngồi viết bài này trong em dâng trào cảm xúc yêu mến và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì được sinh hoạt trong gia đình giới trẻ Xóm Thuốc, được gặp và làm quen với tất cả mọi người. Em sẽ nhớ mãi và khắc ghi hình ảnh của mọi người.

Xóm Thuốc_ Cám ơn tình yêu

Em nhớ như in lần đầu tiên đến với XÓM THUỐC trong lần đại hội năm 2008, lúc đó cảm giác đầu tiên là choáng ngợp với đại hội giới trẻ hạt GÒ VẤP lần đó mà giáo xứ tổ chức lại là chính GIÁO XỨ XÓM THUỐC. Với tính thích vui và ham học hỏi em đã lân la tới chỗ anh phụ trách âm thanh xin những bài hát trong đại hội hôm đó để mang về quê làm vốn liếng cho những buổi văn nghệ của giáo xứ tổ chức. Nhưng điều em vui nhất là em được anh đó giới thiệu về giới trẻ Xóm Thuốc và anh có nói với em" Nếu muốn tham gia thì tối thứ 5 tới hội trường giáo xứ để tham gia cho vui". và rồi ngay trong tối thứ 5 sau tuần đại hội lần đó em đã tới và xin gia nhập giới trẻ XÓM THUỐC.
Lần đầu tới với giới trẻ XÓM THUỐC thấy mọi người rất thân thiện và dễ gần. Em đã trở thành một thành viên trong gia đình giới trẻ XÓM THUỐC và cùng mọi người có những giờ phút em không thể nào quên với những lần đi trực lễ, ngày giáng sinh, những buổi ăn uống nhậu nhẹt vui vẻ... và thắm tình anh em. Em đã nghĩ mình sẽ gắn bó lâu dài với giới trẻ XÓM THUỐC.
Nhưng vì chuyện gia đình nên em không còn tham gia với mọi người nữa. Em buồn về điều đó, nhưng những ngày được cùng các anh chị sinh hoạt trong dịp nghỉ hè vừa qua đã làm em sống lại những ngày tháng sinh hoạt cùng mọi người. Em hạnh phúc vì điều đó.
Xóm Thuốc nơi em là một tình yêu. Đó là một người con gái đã cho em biết thế nào là yêu và được yêu. Hình ảnh về người con gái đó sẽ mãi là một kỉ niệm khó phai và in đậm trong em.

Nỗi nhớ về xóm thuốc

Hà Nội ngày đầu thu_đẹp và thơ mộng, thánh lễ chiều chủ nhật lúc 6h, bước vào nhà thờ tham dự thánh lễ nhưng hình ảnh của mọi người lại hiện về trong em:" hình ảnh hướng dẫn vào chỗ ngồi trong thánh đường, trang phục áo và khuôn mặt luôn niềm nở chào đón mọi người tới tham dự thánh lễ...". Em chưa thấy ở đâu có. Lễ xong cũng là thời gian em thây buồn và nhớ về xóm thuốc nhiều nhất:"lúc đi chơi, uống nước, ăn nhậu..."(hjhjhjhj...mê ăn uống quá mấy anh chị ơi) những lúc đó mọi người bỏ lại những lo toan, suy nghĩ của cuộc sống để cùng vui chơi với anh chị em cùng nhau kể chuyện đời thường những dự đinh tương lai... em lại đạp xe một mình về phòng trọ và cũng đành chấp nhận vì mình không còn ở Sài Gòn nữa. Buồn lắm!
Anh chị và các bạn thân mến!
Bài viết văn phong không được hay và kể nể nhiều mong mọi người đừng chê nha.

buidanh_nam
bui trong chữ bùi chu,danh trong từ kính danh_giáo xứ quê em, nam là tên em...hihihi...)

Nụ cười của em.


“Nếu anh yêu em, em sẽ yêu anh chứ?”
“Nếu em đồng ý thì em bị điên rồi.”
Cô ấy vuốt tóc, cười một nụ cười bí hiểm,
người ta nói nước mắt là vũ khí của phụ nữ, nhưng tôi thấy,
nụ cười có tính sát thương cao hơn.
“Vậy em nên điên đi.”

***
“Nếu anh có cơ hội quay lại, anh có hỏi câu đó ko?”
“Không”.
Tôi đáp gọn lỏn, dứt khóat, chán nản.
Mối quan hệ hơn một năm với đầy rẫy mệt mỏi làm tôi phát điên,
với một cô gái không đơn giản như em.
Tôi chỉ cần một người vợ.
“Ừ, nhưng anh không có cơ hội đó.”
Cô ấy lại vuốt tóc và cười một nụ cười xa xăm.
Tôi thấy nó không còn là vũ khí mà giống như một chiếc gông cùm,
trói chặt tôi.

***

“Kể từ nay hai anh chị đã là vợ chồng.”
“Tôi có quyền hối hận không?”

Người phụ trách đăng ký kết hôn nhìn tôi ngơ ngác,
vị hôn thê bên cạnh tủm tỉm cười, rồi nói láu lỉnh.
“Dĩ nhiên là có”.
Chúng tôi lấy nhau. Đám cưới hoành tráng không kém một ai.

***
“Tòa đề nghị hai anh chị suy nghĩ lại trước khi quyết định ly hôn”.
“Suy nghĩ lại thì không ly hôn mà là giết nhau đó ạ”.

Cô ấy vừa nói, vừa đùa.
Chủ phiên xử hòa giải lắc đầu trước thái độ của nàng,
nhìn sang tôi.
Chỉ một cái nhún vai, tôi cũng cười.

***
“Anh rút đơn đi.”
“Ừ, để mai.”
Chúng tôi không suy nghĩ, cũng không cố tình hòa giải, mà vì một lý do khác.
Tôi làm cha!
Vợ tôi thậm chí không biết mình mang thai khi cô ấy đánh máy tờ đơn ly hôn.
Khi mẹ vợ nghi ngờ bảo đi khám,
đọc kết quả, cô ấy chỉ nói một câu đó,
kèm theo một nụ cười tỉnh queo.

***
“Tại sao ba mẹ lấy nhau?”
“Vì yêu nhau”
“Tại sao ba mẹ yêu nhau?”
“Vì giống nhau”.
Nàng cho thằng bé leo vào lòng và đáp,
dịu dàng hơn bất cứ bà tiên nào.
“Giống nhau thế nào?”
“Điên như nhau.”
Tôi nói. Cô ấy vuốt tóc lần thứ n, cười lần thứ n,
và làm tôi yêu ở tận cùng vô cực.

***
“Anh có muốn đi với em ko?”
“Lady first”.
Tôi vuốt tóc nàng, nàng mỉm cười,
và nhắm mắt lại.
Em đi trước nhé,
anh năm sau tròn 75 rồi, phổi đã trắng xóa vì khói thuốc,
cho nên…
“Nhớ mua vé tàu cho anh.”
Hẹn em ở đó, thiên đường.
Để anh lại thấy nụ cười của em…
(Sưu tầm)

Aug 22, 2011

Tận hưởng niềm vui giản dị từ cuộc sống.


“Điều quan trọng không phải ở chỗ chúng ta có những gì, mà là chúng ta có biết tận hưởng những gì mình có hay không!”

Charles Spurgeon

Tôi rất thích câu danh ngôn trên, bởi trước đây, tôi đã mất một thời gian dài loay hoay không biết làm cách nào để có thể cảm nhận được hạnh phúc cuộc sống. Trong một buổi nói chuyện về chủ đề “sống hạnh phúc”, tôi hỏi các thính giả về cách chia sẻ niềm vui với người khác. Một người phụ nữ đứng tuổi, tên là Lisa, kể về hoàn cảnh của mình: Chồng chị vừa mới mất, để lại hai đứa con gái nhỏ dại.

Chị đến với buổi nói chuyện của tôi là để tìm bạn chia sẻ, giúp vơi bớt đau khổ, mất mát sau sự ra đi của người chồng. Chúng tôi lắng nghe và sau đó, mỗi người bằng mỗi cách khác nhau, đã biểu lộ sự đồng cảm với hoàn cảnh của Lisa và an ủi chị rất nhiều. Về sau, chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết. Giáng sinh năm đó, tôi chưa kịp gửi thiệp mừng cho chị thì chị đã gửi cho tôi trước. Trong thiệp, ngoài câu chúc, chị còn ghi thêm: “Gửi tấm thiệp này đến chị thực sự là niềm vui của tôi!”.

Tôi cho rằng, Lisa là người hiểu rõ nhất ý nghĩa của câu nói: “Điều quan trọng không phải ở chỗ chúng ta có những gì, mà là chúng ta có biết tận hưởng những gì mình có hay không!”. Chị ấy đã vượt lên nỗi đau, nỗi trống vắng khi mất đi người chồng yêu quý, nỗi vất vả vì một thân nuôi hai đứa con thơ để vui sống với những điều giản dị. Và một trong những niềm vui giản dị ấy chính là hành động gửi tấm thiệp - gửi một niềm vui nho nhỏ - đến cho tôi. Khi cuộc sống thiếu vắng niềm vui thì chúng ta phải có trách nhiệm tạo ra nó. Chúng ta hãy tìm đến những điều nho nhỏ, bình dị của cuộc sống thường nhật để tạo ra cho mình niềm vui. Những điều đó, với Lisa, chính là những công việc rất đỗi quen thuộc hằng ngày: làm việc nhà, đi bộ tập thể dục vào mỗi sáng, đọc sách, sơn cửa, gửi đi những tấm thiệp,…

Mỗi người chúng ta chắc chắn đều có một danh sách “những điều giản dị” của riêng mình. Lần nọ, tôi biên tập một quyển sách có nhan đề “Từ những điều bình dị”. Trong thời gian đọc, sửa cuốn sách, tôi có dịp nghiệm ra một chân lý vô cùng đơn giản: Những người hạnh phúc là những người biết góp nhặt niềm vui! Những điều tưởng chừng như bé nhỏ nhưng hiệu quả tác động lên tâm hồn của mỗi người lại vô cùng lớn!

Thế thì, danh sách “những điều giản dị” của bạn là gì? Bạn hãy tìm cách bổ sung danh sách ấy cho dài thêm, nhiều thêm, vì những điều đó sẽ đem lại cho bạn niềm vui và hạnh phúc - với ý nghĩa sâu sắc và trọn vẹn nhất. Nhà nghiên cứu Edward Diener của trường đại học Illinois phát hiện ra rằng, hạnh phúc tùy thuộc vào việc bạn có thường xuyên cảm thấy hạnh phúc hay không, chứ không phụ thuộc vào cường độ của nó có mãnh liệt hay không!

Dĩ nhiên, tận hưởng những niềm vui giản dị trong cuộc sống hàng ngày không có nghĩa là chúng ta tự nuông chiều bản thân. Biết tận hưởng những gì đang diễn ra trong đời sống thường nhật chính là cách để ta nhận ra rằng: hạnh phúc không phải là điều to tát, cao xa ở tận đâu đâu mà chính là những gì đang hiện hữu trước mắt mình, đang nằm trong bàn tay mình.

Nguồn: Hạnh phúc không khó tìm - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Aug 20, 2011

Tâm tình của một chiếc đinh trên khổ giá.

Đã hơn hai ngàn năm qua, thế giới loài người sau khi đã đóng đinh Chúa Giêsu vào thập giá, hầu như phần lớn họ đã quên mất nỗi đau của Chúa Giêsu. Còn riêng tôi, chính là một trong những cái đinh đóng vào chân tay của Đấng-Cứu-Thế, tôi không bao giờ quên được sự đau đớn Ngài phải chịu.

Tôi luôn áy náy, lo âu trong lòng vì biết mình đã “dự phần” vào việc giết Đấng-Cứu-Thế. Sự thực, thì anh em nhà tôi không tự mình can dự vào việc đóng đinh được. Con người đã làm việc đó!

Tôi và hai người em thì hơi khác với trăm ngàn cái đinh được con người làm ra để xây dựng nhà cửa, công xưởng, cầu đường…Con người xử dụng chúng tôi vào chỗ nào, thì chúng tôi dầu muốn dầu không cũng đành phải chấp nhận.

Tôi nói anh em tôi hơi khác, vì ba anh em tôi ra đời chỉ có mục đích đóng tay chân nạn nhân vào thập giá, và thật đau khổ cho tôi, lại ra đời đúng vào lúc con người đem Chúa Giêsu đi để giết Ngài.

Tôi biết rõ chuyện này, vì cái ngày mấy người thợ rèn nói chuyện với nhau về việc làm ra những chiếc đinh, họ cũng có tâm trạng như tôi. Họ là những người dân lao động, sống nhờ vào công việc, nhưng chính họ cũng mong là những chiếc đinh họ làm ra, sẽ không được dùng vào việc đóng đinh Chúa Giêsu. Chính nhờ câu chuyện của họ, tôi mới biết là có một Đấng-Cứu-Thế đã ra đời, và oái oăm thay, người ta lại sắp sửa đem Ngài đi giết.

Tôi nghe họ nói, mà trong lòng lo lắng, chẳng biết thân phận mình sẽ trôi dạt nơi nào, và sẽ chứng kiến ai chết đây? Thầm mong mình sẽ không được dùng đến trong dịp này.

Những ngày chờ đợi đối với tôi thật là ngắn ngủi. Nằm yên trên kệ nghe mấy người dân nghèo khổ nói chuyện về Chúa Giêsu.

Thành phố Giêrusalem và các vùng phụ cận rất sôi động trong dịp này. Cả Hêrôđê của dân Do-Thái, lẫn Philatô của Rôma, chẳng ai muốn ra tay giết Chúa Giêsu cả, ấy vậy mà chính dân chúng lên tiếng đòi phải giết Chúa Giêsu cho bằng đuợc.

Dân chúng, nhiều người đã từng được ơn lạ của Chúa Giêsu chữa bệnh, từng được nghe lời giảng dạy giản dị nhưng đầy ý tưởng cao siêu của Ngài, mà rồi đành lép vế trước sức ép của đông đảo quần chúng bị xách động bởi đám Kỳ mục, Trưởng lão! Và nhất là mấy ông Thượng Tế! Họ như điên tiết lên khi nghe Chúa Giêsu xác nhận: chính Ngài là Đấng-Cứu-Thế! Chẳng hiểu họ biết về Kinh-Thánh như thế nào, mà Đấng-Cứu-Thế hiển hiện trước mắt họ, họ lại đòi đem đi giết!

Cái ngày mà tôi biết rõ câu chuyện nhất, đó là ngày người thợ rèn, xếp chung ba anh em tôi lại một chỗ. Ông ta mân mê từng cái đinh trong tay và nói với người nhà:

-Tụi nó là đồ điên! Cái thằng đầu trộm đuôi cướp Baraba phố này ai chẳng biết. Vậy mà khi nghe quan Tổng-trấn hỏi tha ai, Baraba hay Giêsu, thì cả đám hả họng la to : “Tha Barara! Giết Giêsu!”

Một người đáp lại:

-Thực là khó hiểu, nghe đâu như một môn đệ của Ngài đã dẫn mấy tên tay chân của các vị Kỳ lão, Thượng tế đi bắt Ngài. Rồi sau đó hắn lại tự treo cổ lên!

Người khác góp ý:

-Dân đen như mình thì đành chịu ! Những người có quyền họ nắm trong tay mạng sống người khác, vậy mà họ cũng không hết lòng can thiệp thì nói gì đến chúng ta.

Tôi biết là chuyện không ổn rồi! Ông thợ rèn xếp đến ba bộ đinh nằm một chỗ, có lẽ theo lời đặt hàng của một viên chức trong đám Kỳ lão. Vậy là có đến ba người sẽ ra pháp trường hôm đó.

Chuyện gì phải đến là nó sẽ đến. Tôi và mấy anh em được một viên chức đến nhận, bỏ vào túi xách mang đi. Từ lúc ấy, tôi biết ngày giờ cuối cùng của tôi cũng sẽ đến. Tôi nói ngày giờ cuối, là vì thường thường sau khi dùng tôi xong, họ sẽ vất đi, chẳng ai lại đem cất một chiếc đinh đã được dùng để đóng vào thập giá, giết chết một con người!

Nằm trong túi xách đi theo đoàn người ra pháp trường. Tôi được biết là ngoài Chúa Giêsu, còn có hai tên trộm cướp nữa. Tôi thầm mong là sẽ được đóng vào tay chân một trong hai tên đó. Tụi đó mới đáng đóng đinh, còn như Chúa Giêsu, từ lúc tôi được hình thành, các câu chuyện tôi nghe biết về Ngài, đều là những điều tốt lành Ngài làm cho dân chúng quanh vùng này cả. Bao nhiêu người ghé qua nhà người thợ lò rèn, đều tỏ ý buồn, thương tiếc Ngài!

Trên đường đi, tôi nghe những lời nhục mạ Chúa Giêsu mà cảm thấy buồn. Đây là những lời của những kẻ có cuộc sống hiểu biết. họ có kiến thức học vấn hơn những người nghèo khổ. Đối với tôi, tôi tin lời những người dân nghèo khổ như người thợ rèn làm ra tôi, hay là những người hàng xóm đến sửa cái dao, đập lại cái lưỡi cày, vá lại tấm lưới… Họ là những người dân hiền lành, chất phác. Họ nhận biết được cái hay cái tốt, người lành kẻ dữ qua trái tim của họ! Nhưng có lẽ họ cũng như tôi, biết thì biết vậy, nhưng làm gì được!

Tôi nghe những tiếng chửi rủa xen lẫn lời nói giục giã Chúa Giêsu, hình như Ngài đuối sức lắm không đi vững nữa, vấp ngã mấy lần. Bọn lính thật tàn nhẫn, làm sao một người chịu đòn vọt đến bầm dập cả thân mình lại có thể vác một cây thập giá đi hết khoảng đường lên núi Sọ. Cũng may cho Ngài, sau đó có một người khác giúp Ngài vác thập giá đi đến hết quãng đường còn lại.

Dọc đường có biết bao người dân quê nghèo khổ khóc thương Ngài. Có một bà còn cả gan đưa khăn cho Ngài lau vì máu chảy đầy mặt, chẳng biết lính có làm khó dễ gì bà không?

Lên được đỉnh đồi, bọn lính để mấy cây thập giá nằm ra, rồi đặt mỗi người lên một cây, sau đó một người xách cái túi đinh lên. Tôi thầm ước mong mình sẽ không phải đau đớn nhìn một người hiền lành vô tội chết oan ức! Người đó lại là Đấng Thánh!

Nhưng than ôi! Cả mấy ngày lo âu, cả mấy ngày hồi hộp đợi chờ, lại trở thành sự thật. Tên lính cầm túi xách thảy tôi và hai đứa em vào chỗ thập giá của Chúa Giêsu. Đây là lần đầu tiên tôi “cảm thấy Ngài”. Tôi nói “cảm và thấy”, bởi vì từ trước tôi chỉ nghe loáng thoáng về Ngài, hiểu chút ít về Ngài, nhưng khi tôi bị ném tới gần một người đang nằm trên thập giá, thì tôi biết chắc đây là Chúa Giêsu. Khuôn mặt hiền từ, khắc khổ, và có vẻ rất chiụ đựng của Ngài khiến tôi dễ nhận ra, nhất là cái mão gai quái ác mà tôi đã được nghe nói. Khắp cả thân hình Ngài đầy những máu!

Tôi thì thầm với Ngài, xin đừng buồn tôi, vì chính tôi sẽ gây đau đớn cho Ngài. Tôi sẽ cố thu nhỏ mình lại, tôi rán cầm trí mình để chân tôi đâm thâu tay ngài một cách nhẹ nhàng. Tôi ước mong sự nhẹ nhàng của tôi sẽ bù đắp chút nào cho những lời nhục mạ, những lời chửi rủa nặng nề từ những kẻ vô lương tâm. Nhưng khi tên lính cầm chiếc búa giáng vào đầu tôi, thì trời đất quay cuồng, tôi nhắm mắt định thần để chân tôi “xuyên qua” bàn tay Ngài. Tôi biết Ngài đau lắm!

Mấy người thợ đóng cây thập giá chẳng ý tứ gì cả, họ chỉ biết làm ra cây thập giá, mà chẳng màng người bị đóng đinh giăng cánh tay ra có vừa vào cái lỗ họ khoan sẵn không! Họ chỉ độ chừng mà thôi, cũng như chính họ cũng đã độ chừng Chúa Giêsu không phải là Đấng-Cứu-Thế, cả hai đều trật lất. Họ đã phải kéo hết sức bàn tay còn lại của Ngài mới tới được lỗ khoan. Cái trật lất này gây thêm đau đớn cho Ngài rất nhiều!

Nhưng họ có biết đâu rằng: cái trật lất độ chừng Ngài không phải là Đấng-Cứu-Thế, rồi đem đi giết lại gây đau đớn cho cả trời đất, cho cả loài ngưòi, cho cả những vật vô tri vô giác như tôi nữa!

Đau đớn thêm cho Ngài, một trong hai thằng ăn trộm chẳng biết hối lỗi lại còn nói với Ngài:

-Tôi nghe nói Ngài làm nhiều phép lạ, tự xưng là Đấng-Cứu-Thế, vậy sao không xuống khỏi thập giá, rồi đem tôi xuống với!

Câu trả lời của thằng bên kia có lẽ làm cho Ngài vui lòng, mà chính tôi cũng thấy an ủi cho Ngài lắm, đến nỗi Ngài hứa với hắn là sẽ mang hắn lên Thiên-đàng cùng với Ngài.

Giờ phút làm tôi cảm động nhất, là lúc có một môn-đệ của Ngài dẫn một người đàn bà tới nói chuyện với Ngài, dù chỉ nói mấy câu, nhưng sau đó tôi biết đó chính là Bà Maria, Mẹ ruột của Ngài. Tôi cảm thấy Bà Maria cũng đã kiệt sức, tôi nghĩ chắc Bà cũng đau đớn như Ngài, Mẹ nào mà chẳng đau lòng nhìn con chết tức tửi như thế!

Tôi nghe Ngài cầu nguyện xin tha thứ cho những kẻ giết Ngài. Thật là chuyện không thể tưởng tượng, ngoài trí hiểu biết của con người. Có lẽ chân lý là ở đó, Ngài đã theo Thiên ý đến cùng, đúng với danh hiệu “Đấng Cứu Thế!”

Suốt cả ngày hôm đó, thân tôi ghim trong hai bàn tay, hai bàn chân của Ngài, tôi cảm nhận được từng hơi thở, từng cơn đau đớn, từng nỗi thất vọng của Ngài. Có lúc tôi nghe Ngài rên-rỉ:

-Cha ơi! Sao Cha bỏ con một mình!

Tôi biết Ngài quá đau đớn, vì như tôi mà còn cảm thấy rúng động, thì huống gì Ngài, cũng thân xác như mọi người. Tôi đã nghiệm ra rằng: Ngài là con Thiên Chúa, Đấng tạo dựng muôn loài, vậy mà Ngài chấp nhận cái chết hết sức thương đau! Chết để cứu linh hồn đám ngưòi mang Ngài ra đây, trên ngọn đồi này rồi dùng tôi đóng Ngài vào thập giá!

Tôi cũng chứng kiến giờ phút cuối của cuộc đời Ngài. Có lẽ từ xưa tới nay và sau này không ai còn thấy một hiện tượng xảy ra như ngày hôm ấy nữa. Tôi cứ tưởng là trời đất sụp đổ trong giây phút đó!

Những người lính gác hốt hoảng la nhau:

-Ông này đúng là Con Thiên-Chúa rồi!

-Giết lầm người vô tội rồi!

Bây giờ họ mới nhận biết, nhưng đã muộn, Ngài tắt thở ra đi!

Tôi rán sức nâng Ngài, vì lúc này tôi mới cảm thấy nặng. Có lẽ lúc chưa tắt thở, Ngài đã gượng đứng để tôi khỏi mỏi mệt cũng nên.

Ôi! Tấm lòng của một Đấng-Cứu-Thế! Ngay cả như tôi, Ngài cũng đã để lòng quan-tâm!

Cho đ ến khi các môn-đệ Ngài tới, có cả Bà Maria nữa. Các môn đệ Ngài cẩn thận, tháo tôi ra khỏi tay ngài, khỏi cây thập giá. Họ vất tôi ra đất rồi lo việc tẩm liệm chôn cất Ngài.

Tôi nằm im lìm nơi bãi đất hoang từ đó, nơi pháp trường này và chứng kiến rất nhiều cái chết của nhiều người khác. Nhưng chẳng bao giờ tôi sống lại được giây phút cùng với Ngài trên thập giá nữa.

Người ta đã gọi cây thập giá là Thánh giá, gọi hầm mộ chôn cất Ngài là Mộ thánh, nhưng còn tôi, cái đinh đâm thâu qua bàn tay và chân Ngài, cái đinh làm cho Ngài đau đớn thêm, cái đinh góp phần gây ra cái chết của Ngài, cái đinh có vấy máu của Ngài, chưa có ai lại gọi tôi là Thánh cả!

Tôi vẫn âm thầm đau khổ, tôi chỉ mong Ngài, Chúa Giêsu, là Đấng Cứu Thế thông cảm, tha thứ cho tôi.

(sưu tầm)

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes