Search Our Blog

Jan 15, 2010

Xin cho lời khuyên: Cô bé tuổi 17 thật đáng thương!


Xin cho lời khuyên: Cô bé tuổi 17 thật đáng thương!
Tôi muốn kể với mọi người về một chuyện tôi đã chứng kiến, cũng có thể nói là người trong cuộc. Chuyện này khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Rất mong mọi người đọc hết câu chuyện và cho tôi lời góp ý!
Tôi dạy kèm English cho một cô bé lớp 11 (Bé tên là T), chuyện tôi muốn kể xảy ra với bé T.
Tôi dạy học cho bé T nay đã được hơn 4 tháng, tôi và bé cũng khá hiểu nhau nên tâm sự với nhau rất nhiều. Bé T không dấu tôi điều gì cả, (thậm chí cả những bức thư làm quen của các cậu học trò cùng lớp viết cho bé bé cũng đưa cho tôi đọc, rồi 2 anh em cùng bàn luận rất vui vẻ.), vì tin tưởng và quý mến tôi như thế nên tối qua(03/01/10) bé đã nhắn tin cho tôi nói là: “Anh N, ngày mai anh và em có thể dành một buổi để nói chuyện được không? Em sẽ nói cho anh biết một chuyện mà đó giờ em chưa nói cho ai biết. Có lẽ anh sẽ bất ngờ lắm!” Tôi đồng ý và đã suy nghĩ rất nhiều, đoán già đoán non, tôi còn thoáng nghĩ có khi nào bé đã để ý mình chăng? Tôi thật là…
Sáng nay, như những sáng thứ 2 khác, tôi qua dạy học cho bé. Nhưng hôm nay không như mọi ngày, thay vì bé chào đón tôi với nụ cười thật tươi trên môi, tôi thấy mắt bé đỏ hoe với nụ cười nhạt gượng gạo. Bé và tôi ngồi vào bàn học, sau đó bé đã nói tôi nghe rất nhiều (bé nghẹn ngào lắm).
Bé nói bé không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa, gia đình và mọi người luôn xa lánh bé, mẹ bé chửi mắng bé rất nhiều, thậm chí muốn giết bé. Vì một lý do mà tôi rất bất ngờ, bất ngờ đến ngớ người…bé nói bé là Les (Lesbian: đồng tính nữ). Tôi bất ngờ vì bề ngoài bé là một cô gái tuổi 17 với mái tóc dài, uốn gợn sóng, làn da trắng trẻo, rất xinh xắn, cặp kính cận dễ thương và cách ăn mặc đầy nữ tính…bé nói bé chỉ thích con gái mà thôi (từ nhỏ tới giờ), nhưng bé không nói cho ai biết, cả mẹ bé cũng không biết, chỉ gần đây do bé “yêu” một người con gái, hai người chụp hình, người ấy ôm bé, mẹ bé phát hiện tấm hình đó và mới bắt đầu nghi ngờ về tâm lý của bé. Bà chửi mắng, hắt hủi bé thậm tệ, có lúc bà đánh bé vô cớ, quẳng đồ của bé ra sân và đuổi ra khỏi nhà. Chị gái của bé lấy chồng bên Mỹ nghe tin bé như thế cũng điện thoại chửi mắng rất nhiều. Bé kể: “Chị 3 nói nếu em như thế thật thì chị sẽ về giết chết em, sau đó chị cũng tự tử.” Bé nói bé rất sợ, bé bị áp lực rất lớn mà không biết chia sẻ cùng ai. Bé đã từng nghĩ sẽ bỏ nhà ra đi, nhưng do còn nhỏ, chưa thể tự lo cho mình nên lại thôi. Bé cũng đã từng uống thuốc ngủ quyên sinh nhưng không thành (bé gượng cười thật đắng cay, chua xót).
Tôi hỏi về nguyên nhân vì sao bé lại như thế? Bé nói bé cũng không biết nữa, tự nhiên suy nghĩ của bé như thế.
Tôi hỏi tiếp về cuộc sống của bé từ nhỏ tới giờ và tôi đã tìm ra nguyên nhân. Bé nói hồi bé học tiểu học bị các bạn nam trêu chọc, đánh bé nhiều, bé về kể với ba mẹ mong nhận được sự an ủi, bênh vực thì thay vào đó, bé lại bị ba đánh thêm và bảo là phải biết đánh lại, phải biết tự bảo vệ mình. Từ đó bé rất gét và sợ con trai. Một nguyên nhân nữa khiến bé như thế là do bé thấy ba của bé đánh mẹ bé rất nhiều, và anh rể của bé cũng đánh đập chị 2 của bé rất thậm tệ. Bé ngày càng trở nên căm gét tất cả những người đàn ông. Và 2 năm trước ba bé mất, bé ở chung với mẹ, mẹ không hiểu được những gì bé nghĩ, không quan tâm đến bé, bà cho bé thật nhiều tiền nhưng chưa bao giờ để ý đến chuyện học hành, sinh hoạt của bé ra sao.
Bé nói bé đã yêu 2 người con gái từ trước tới giờ, họ đem lại cho bé những cảm giác mà bé cần. Bé cũng kể là bé đã từng thử yêu một người con trai nhưng bé không thể, bé cảm thấy ghê, thấy sợ khi ngồi cạnh người con trai ấy, bé chỉ có “cảm giác” khi ở bên một người con gái.
Bé kể với tôi nhiều lắm, bé vừa khóc vừa kể suốt 3 tiếng đồng hồ. Bé nói giờ bé không còn chút động lực nào để tiếp tục học tập, tiếp tục sống trên cõi đời này. Bé nói: “Ước gì em không tồn tại trên cõi đời này thì có lẽ sẽ tốt hơn”.
Tôi ngồi nghe bé tâm sự mà chỉ biết an ủi bé, khuyên răn bé, tôi chẳng biết tìm ra giải pháp nào cho trường hợp của bé cả (Vì tôi quá bất ngờ và chưa từng gặp tình huống khó xử như thế này). Bé đã khá hơn sau cuộc nói chuyện với tôi. Nhưng tôi sợ đến một lúc nào đó bé sẽ không chịu nổi áp lực nữa và lại làm những chuyện dại dột như bé đã từng làm.
Tôi rất mong muốn nhận được sự đóng góp ý kiến của mọi người để tôi có thể giúp đỡ cho cô học trò bé bỏng, đáng thương của tôi có thể vượt qua được hoàn cảnh éo le này.
Ai có giải pháp nào hay cho trường hợp của bé xin hãy gửi mail cho tôi theo địa chỉ: Motsach_Thocon789@yahoo.com.vn hoặc số điện thoại: 0985996466.
Rất mong nhận được sự giúp đỡ của tất cả mọi người!
Xin chân thành cảm ơn!
(Lê Ngọc Nguyên)

1 nhận xét:

Anonymous said... Trả Lời

TÔI CHỈ MUỐN KHUYÊN 1 ĐIỀU DUY NHẤT :
"ĐIỀU QUAN TRỌNG LÀ EM ẤY MUỐN MÌNH LÀ AI ? TỪ ĐÓ LỰA CHỌN PHƯƠNG HƯỚNG VÀ CON ĐƯỜNG MÀ ĐỂ ĐI TIẾP CON ĐƯỜNG MÌNH ! CỨ SỐNG NHƯ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG THEO HƯỚNG TÍCH CỰC !
"TRONG CHUYỆN NÀY CHỈ CÓ MÌNH EM ẤY LÀ NGƯỜI CÓ THỂ TỰ GIÚP BẢN THÂN MÌNH"
"ĐIỀU CUỐI CÙNG HÃY SỐNG THANH THẢN VÀ ĐỪNG LO NGHĨ QUÁ NHIỀU "

Post a Comment

♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!

♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...

♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes