Chúa Thật Tốt Lành
Một lần tôi theo chân một nhóm bạn đến thăm một cộng đoàn hưu dưỡng của các Sơ Dòng SCC. Khung cảnh ở đó khá đẹp, nhưng chẳng có gì hấp dẫn, vì nó bình lặng quá, bình lặng như cuộc đời các Sơ vậy. Thế mà, trong cái lặng lẽ ấy lại chứa đựng những sức sống thật mạnh mẽ, dù cuộc đời các Sơ đã loe loét như ngọn đèn trước gió. Một trong những ngọn đèn trước gió ấy đã để lại trong lòng tôi một niềm xúc động khó tả, một kinh nghiệm thiêng liêng quý giá, một kỷ niệm không bao giờ quên, một dấu ấn không phai mờ trong tâm trí…
Làm sao mà tôi có thể quên được “Ngọn Đèn Dâng Hiến” đó khi nó đã thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa yêu thương giữa bao tăm tối của cuộc đời, của lòng người, và ngay của chính lòng tôi? “Ngọn Đèn Dâng Hiến” ấy tên gọi Mary, 66 tuổi, và có “thâm niên” 45 năm trên giường bệnh.
Nhập Dòng ở cái tuổi còn rất… ô mai, 16 tuổi, cũng như bao đồng môn khác trong Dòng, Sơ Mary ao ước dấn thân phục vụ người nghèo. Thế nhưng, 5 năm sau, từ một nữ tu hoạt bát, Sơ đã trở thành một nữ tu bại liệt. Cuộc đời của người nữ tu trẻ 21 tuổi từ đó gắn chặt với chiếc giường bệnh. Lúc đầu, tay chân còn cử động được, Sơ đã thực hiện công việc tông đồ của mình bằng cách viết thư an ủi các tù nhân và bệnh nhân. Mỗi ngày, Sơ viết rất nhiều thư. Thư của Sơ là niềm vui, sự ủi an, nguồn động viên tinh thần, và là Tin Mừng đối với các tù nhân và bệnh nhân. Căn bệnh dần khiến tay Sơ không còn cử động được nữa. Không từ bỏ sứ mạng truyền giáo của mình, Sơ nhờ người cột bút vào chân để viết thư; rồi chân cũng không còn cử động được, Sơ nhờ người đặt bút vào miệng. Những lá thư cứ thế lại tiếp tục được gởi đến các trại tù và bệnh viện...
Năm Sơ 66 tuổi, khi tôi gặp Sơ, Sơ không còn có thể cử động được thân mình, ngoại trừ cái miệng. Sơ nói rất nhẹ, như gió thoảng, và để hiểu được Sơ, tôi phải cúi mình, nghiêng tai sát vào miệng Sơ để lắng nghe Sơ nói. Thế mà, sứ mạng truyền giáo của Sơ cũng không hề bị ngắt quảng. Sơ đã truyền giáo cho chính tôi, một tâm hồn khô khan và thiếu tình mến Chúa.
Tôi đã ở lại với Sơ, không những một lúc, mà một tuần. Khi chia tay, tôi xin cầu nguyện chung với Sơ. Chúng tôi đã cùng nhau đọc kinh Lạy Cha, và tôi đã nghẹn ngào mãi mới có thể kết thúc được lời kinh ấy. Vẫn còn đọng nước mắt trên mi, tôi cúi hôn Sơ và nói rằng, “Sơ ơi, con thương Sơ nhiều lắm. Chúa cũng thương Sơ rất nhiều. Con sẽ xin mọi người cầu nguyện cho Sơ.” Nhẹ như gió thoảng, Sơ thều thào, “Sơ thương con và cũng thương mọi người. Chúa thật tốt lành với Sơ!”
Xúc động nghẹn ngào khi nghe kể về cuộc đời Sơ, nhưng trái tim tôi chỉ thực sự bị đánh động bởi câu nói của Sơ, câu nói mà mãi đến tận bây giờ tôi vẫn còn như nghe thoảng bên tai, không thể nào quên được, “Chúa thật tốt lành với Sơ!”
Bạn, tôi không dối bạn khi nói rằng Sơ đẹp như một thiên thần. Làm sao Sơ không đẹp như thiên thần được khi toàn bộ con người Sơ toát lên vẻ thánh thiện và dịu hiền, khi mà tâm hồn Sơ tràn ngập tình yêu Chúa? Tôi không thể tưởng tượng được một thiếu nữ 21 tuổi bị bại liệt sẽ như thế nào, nhất là trong chốn Tu Viện không người thân! Thế mà trên môi Sơ lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi. Tôi cũng không thể tưởng tượng được khi cuộc đời một con người đã ra tàn phế thì cảm giác sẽ ra sao, tâm tình với Chúa thế nào. Còn Sơ, Sơ vẫn luôn cảm thấy Chúa tốt lành với mình, dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất. Tôi, một con người lành lặn lại luôn ta thán và không bao giờ cám ơn Chúa cho đủ. Thật xấu hổ cho tôi!
Như xưa Chúa đã “tỏ mình” ra cho Ba Nhà Đạo Sĩ, Sơ Mary cũng đã dùng cuộc đời mình mà “tỏ mình” ra cho mọi người được biết Chúa. Tôi kính cẩn nghiêng mình trước Sơ, một "Ngọn Đèn Dâng Hiến" tiêu hao cho đến giọt cuối cùng vì tình mến Đức Kitô.
Câu chuyện có thật này xin được ghi lại như một chia sẻ gởi đến mọi người với lời cầu chúc: can đảm, lạc quan, và tín thác trong cuộc sống đầy thử thách và chông gai này! Xin cho mỗi người chúng ta là một ngọn đèn cháy sáng soi tỏ cho mọi người.
Trích SVCG.net
3 nhận xét:
Sơ Marry thật là tuyệt vời, Sơ đẹp như một thiên thần .Sơ vẫn luôn cảm thấy Chúa tốt lành với mình, dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất. Tôi, một con người lành lặn lại luôn ta thán và không bao giờ cám ơn Chúa cho đủ. Thật xấu hổ cho tôi!
Tôi là một con người bình thường khác, tôi hạnh phúc hơn bao nhiêu kẻ mồ côi, ko gia đình khác, mà tôi ko biết cám ơn Chúa, tôi luôn tự than thân phận của tôi sao nó lại ra nong nổi này, tôi vẫn lun tự nhủ sao cuộc đời tôi lại nhiều cay đắng đến thế. Nhưng khi đọc dc bài viết này, một điều gì đó khác lạ, nó hiện về trên tôi!!!!và tôi đã trả lời dc những câu hỏi trong đầu tôi từ trước đến giờ rôi!!! thanks chị SC, thanks Sơ Mary rất nhiều, con đã học được từ Sơ một điều!!!
Khi cuộc sống êm đềm,khi mọi chuyện với mình là tốt đẹp thì ta thường tạ ơn Chúa. Nhưng khi có rủi ro, bất trắc ta lại hỏi Chúa tại sao? tại sao? và tại sao?????
Sơ Mary tạ ơn Chúa ngay cả những lúc gian nan và khó khăn nhất! Xin cho con cũng biết tạ ơn và đến bên Ngài khi cuộc đời con gian khó...
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.