Đến bao giờ em mới hiểu chị thương em thế nào?
Nấm ơi, chị phải làm sao để thay đổi con người em đây? Khó quá, chị không biết phải bắt đầu từ đâu và làm gì nữa, mọi cố gắng trong suốt thời gian qua đều là vô ích cả. Chị muốn mang em về gia đình, chị sợ đến lúc sẽ không còn cơ hội để em làm lại từ đầu nữa. Mười sáu tuổi, tuổi đẹp nhất, nhiều mơ mộng nhất vậy mà em sai lại cứ càng sai, sau này khi nghĩ lại em sẽ thấy gì đây.
Nhà cửa có, mẹ còn đấy, cả chị nữa, sao lại cứ bỏ nhà đi bụi cùng bọn hư hỏng chứ. Biết bao lần đưa được em về nhà chị lại hy vọng em sẽ thay đổi, sẽ biết nghĩ, sẽ thương mẹ hơn và thương cho bản thân mình nữa, mình là con gái mà phải có cái giá chứ. Chị thương mẹ quá, lấy phải người chồng không ra gì, cờ bạc, nghiện ngập... mẹ phải ngậm bao nhiêu cay đắng mới nuôi được chị em mình như này.
Đẻ em ra là mẹ phải vật lộn một mình rồi, mười sáu năm nuôi em khôn lớn những tưởng em sẽ ngoan, sẽ thương mẹ hơn những đứa trẻ khác chứ, nhưng sao em lại đối xử với mẹ như thế? Mẹ khổ quá, không chồng nuôi con, bao nhiêu năm cô đơn không người chia sẻ, giờ đây lại khổ tâm từng ngày vì đứa con mẹ hết mực thương yêu chiều chuộng đang lao vào con đường tội lỗi mà không cách nào khiến em hiểu ra được.
Thương mẹ lắm nhưng chị biết làm gì được nữa đây, chị thật sự đã cố hết sức rồi, một năm qua biết bao nhiêu lần mẹ và chị phải khóc vì lo cho em chứ. Con gái bỏ nhà ra ngoài một đêm thôi cũng sẽ có biết bao nhiêu rủi ro rồi, biết bao nhiêu tệ nạn bên ngoài, chị chỉ mong em như những đứa khác biết nghĩ về mẹ một chút thôi sao khó quá vậy.
Chị thật sự không hiểu mẹ và chị đã làm gì sai khiến em chán ghét ngôi nhà này đến thế, lúc nào cũng lo lắng cũng thương yêu vậy mà em đáp trả lại như thế sao? Hàng nghìn lần chị ngồi tâm sự, nói cho em hiểu cứ mong rằng em sẽ hiểu ra, nhưng rồi chị nhận lại được cái gì đây, giá như mỗi lần em bỏ nhà đi chị có thể không nghĩ đến, chị có thể lờ đi mặc kệ mà lo cho gia đình nhỏ của chị, nhưng thật sự chị không làm được.
Em biết vì em mà chị phải nghĩ nhiều, rất nhiều khi đang mang thai, chị chỉ xin em để cho chị sinh cháu xong cho nó đỡ khổ vì mẹ suốt ngày phải nghĩ ngợi về gia đình. Vậy mà hết lần này đến lần khác em làm chị buồn, mà ngày càng buồn hơn thất vọng nhiều hơn. Đến giờ phút này thì chị thật sự buông xuôi rồi, chị không biết phải làm thế nào để đưa em về nữa. Em đã chọn con đường hư hỏng tội lỗi cho mình rồi, chị biết tất cả bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Thương mẹ quá, thương mẹ nhiều lắm, mẹ sẽ phải khổ đến bao giờ đây, con cố gắng bù đắp thế nào thì cũng không thể làm mẹ vơi đi nỗi buồn được. Cuộc đời mẹ thật bất hạnh, vui thì ít mà buồn nhiều quá. Biết bao giờ nó mới hiểu được tình thương mẹ và con dành cho nó đây? Không biết bao giờ nữa!
(báo lá cải)
1 nhận xét:
Em post bài từ từ thôi. chị choáng wa đi. từ từ cho mọi ng comment chứ. hihihi.......
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.