Ngàn lần xin lỗi mẹ…
Con viết thư này mong mẹ đừng lo lắng thêm. Con chỉ bị dị ứng sơ thôi mà mẹ đã gọi điện bảo con về để mẹ chăm sóc, khiến anh em trong phòng bảo con là sinh viên 28 tuổi rồi vẫn để mẹ chăm như con nít.
Con biết với chúng con dù lớn mấy cũng luôn bé bỏng trong mẹ. Dù đi đâu mẹ cũng luôn canh cánh chăm từng miếng ăn, giấc ngủ, học hành, đừng nói chi bệnh tật…
Mang nặng đẻ đau sinh được bốn anh em con, chưa được hưởng niềm vui khi con cái lớn khôn thì bất chợt bố mẹ ly dị. Cha lấy vợ khác, mẹ còn trẻ nhưng vẫn quyết định ở vậy nuôi các con. Chính sự hi sinh lặng thầm ấy dần kéo hết các con về với mẹ.
Lúc ấy con chỉ lạ vì sao mẹ không như mọi người xui bảo mà vẫn để bố đến thăm các con. Mẹ lại khuyên chúng con thương yêu những đứa em của bố với mẹ kế. Trong khi con biết mẹ rất giận bố và người đàn bà ấy…
Mẹ gắng sức lo cho các con mà anh em con vẫn để mẹ đau lòng. Anh cả không quản được vợ để vợ hay cãi mẹ. Anh hai làm được nhưng ăn chơi phung phí, mẹ khuyên quản mấy cũng không nổi. Em con thì đau ốm hoài...
Còn con lại chán ngán gia đình tan vỡ đi lêu lổng theo bạn, từ học trường chuyên bỗng chốc xuống trường "bình thường". Mẹ hết lời khuyên rồi đến la mắng, nhưng hằng ngày vẫn để phần cơm, hâm lại thức ăn để con đi chơi khuya về có cái lót bụng.
Nhưng con không tỉnh ngộ lại phẫn chí ra đi dẫu chỉ còn 18 ngày nữa đến tết. Tối mẹ lên trường tìm chỉ còn chiếc cặp bỏ không nơi hộc bàn và câu hằn học của bác bảo vệ: “Nó cùng bạn... cuốn xéo vào Nam rồi”!
Mẹ gục xuống giữa sân trường, không phải vì lời miệt thị đó mà lo đứa con nhỏ ra sao trước bao cạm bẫy cuộc đời.
Em ốm nặng. Ngày mẹ đi làm, chăm em trong bênh viện, tối vẫn đến từng nhà những đứa bạn con - nếu có thể nghĩ ra - để hỏi thăm. Tết, mẹ len lỏi hết các đám bắn pháo hoa ở các xã lân cận may ra bắt gặp con ở đó. Trong thâm tâm mẹ luôn nghĩ con ham chơi, đến nhà bạn vài hôm thôi chứ không phải đã vào Nam.
Khi ấy, trong núi rừng Đamrông (Lâm Đồng) con nếm đủ mùi cùng cực để tồn tại. Một ngày, qua người quen mới biết ở nhà mẹ đăng báo, đài tìm con khắp nơi. Đứa em nhỏ bệnh đã mất. Mẹ ốm nặng...
Tình cảm của mẹ làm thức tỉnh thằng phu rừng bất cần. Những đêm lể mụn gai chân đã bưng mủ, nặn phỏng buộc tay để mai phải đi làm, con thấy dại dột nhất trên đời khi bỏ nhà ra đi.
Con về. Mẹ nằm bơ phờ, teo tóp một chỗ nghe tiếng con về bỗng nhiên bật dậy. Con ứa nước mắt hiểu lúc này chính con là căn bệnh và cũng là liều thuốc duy nhất kịp cứu mẹ...
Và cũng trong lá thư này, con xin mẹ đừng gắng làm việc nữa. Từ khi gia đình tan vỡ, sa sút, mẹ đã phải bỏ công việc kế toán về nhà chăm chúng con, hi vọng dùng sự quan tâm của mình nhiều hơn để bù đắp sự thiếu vắng cha trong mái nhà. Đồng lương hưu nghỉ non không đủ cho mấy đứa con tuổi ăn, tuổi học, tuổi chơi. Mẹ xoay ra buôn bán đủ nghề kiếm thêm tiền trang trải, chống đỡ, níu kéo gia đình nghiêng ngả…
Những đồng tiền làm ra con hí hửng đưa cho mẹ, nhưng khi quay đi con kịp nhìn mẹ đau khổ ném đồng tiền xuống giường, ngồi khóc. Mẹ không muốn nhận những đồng tiền con phải vật lộn đủ nghề mới kiếm được ấy.
Ngày con xin đi học lại, mẹ mừng không dám tin vào tai, mắt mình. Hai mẹ con chạy vạy đi xin khắp nhưng không trường nào nhận vì con đã 21 tuổi, quá tuổi học cấp III. Con học bổ túc, mẹ mừng vì dẫu sao cũng còn hi vọng. Mẹ lại gắng làm cật lực để con đạt được ước mơ.
Năm 2006, con đậu Đại học Luật trong Huế, mẹ sung sướng đến rơi nước mắt. Từ khi bố mẹ chia tay, lần đầu tiên khuôn mặt sạm nhăn của mẹ nước mắt lại rơi vì mãn nguyện khi con thành đạt.
-------------
Ba tháng không thấy con gọi về xin tiền, chắc mẹ biết được con giấu mẹ đi làm thêm. Mẹ mắng con ham kiếm tiền bỏ bê học hành. Con xin lỗi dù biết mẹ sẽ buồn lắm: kỳ này con không đạt học bổng. Nhưng con không nỡ để mẹ lưng còng thêm vì gáng hàng nặng, không muốn tóc mẹ bạc thêm, da mặt lại sạm đen trải sương dầm nắng.
Lúc này, chắc mẹ không tin vào lời nói suông nhưng con sẽ gắng học giỏi lại như ngày xưa. Và con cũng không bỏ làm thêm để tự lo cho mình, để đỡ đần cho mẹ. Dù biết mẹ không vui nhưng con vẫn phải nói: Ngàn lần xin lỗi mẹ…
(INTERNET)
0 nhận xét:
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.