Tâm sự đẫm nước mắt của một đứa con 'bất hảo'
Tôi vẫn nhớ như in cảm xúc khi nhận quyết định đuổi học. Mẹ không khóc mà lạnh lùng đón nhận nó như một điều đã được dự báo trước.
Ảnh minh họa
Tôi không phải là một đứa con ngoan. Tôi đă làm mẹ buồn rất nhiều. Hôm nay tôi muốn viết để chia sẻ với mọi người, với những ai chưa hiểu được lòng của cha mẹ mình.
Phải nói rằng, dù thiếu may mắn, không có mẹ đẻ từ khi mới hai tháng tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ bị cảm giác thiếu thốn tình cảm. Tôi luôn được chăm bẵm lớn lên trong tình thương yêu, bao bọc mà cả nhà dành cho tôi, đặc biệt là bác ruột - người mà tôi đã gọi là mẹ trong suốt gần 20 năm qua.
Hồi còn bé, tôi ngoan ngoãn, học giỏi, từng là niềm hy vọng của gia đình và đặc là của mẹ. Nhưng tất cả đã thất vọng... Tôi bắt đầu mải chơi từ khi lên cấp 2. Đang từ một hoc sinh giỏi, tôi trở thành một thằng học sinh "cá biệt". Mẹ tôi và gia đình đã quá sốc khi điều đó xảy ra. Thế rồi tôi chán học dần, ngày càng bê bối bằng những bản kiểm điểm, rồi mời phụ huynh và một thành tích học hành không thể kém hơn được nữa.... Nhưng cũng thật may là tôi vẫn vào được cấp 3 - điều mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng làm được.
Khi mới học cấp 3, tôi cũng đã có những phút cố gắng thay đổi bản thân để đem lại niềm vui cho mẹ, nhưng vẫn chả là gì so với những điều mẹ đã khổ sở vì tôi. Vẫn là những bản kiểm điểm, những lần mời phụ huynh "bất chợt" và cả thâm hụt tiền học để tiêu xài nữa. Càng ngày lỗi lầm của tôi càng nặng thêm và kết quả là tôi đã bị buộc thôi học vào năm lớp 11. Lúc đó chính bản thân tôi cũng đã bị sốc chứ đừng nói đến mẹ.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm xúc khi nhận đươc quyết định đuổi học. Mẹ tôi không khóc mà lạnh lùng đón nhận nó như một điều đã được dự báo trước. Nhìn vẻ lạnh như băng của mẹ tôi biết mình có tội, có tội với người đã hy sinh cả cuộc đời để lo cho tôi, thậm chí là cả hạnh phúc gia đình. Tôi nhớ khi còn bé, tôi đã ngăn cản mẹ đi lấy chồng như thế nào - một sự ngu xuẩn và nhẫn tâm!!! Và sau đó mẹ cho tôi nghỉ ở nhà một năm để suy nghĩ về những điều mình đã làm. Thời gian ấy, tôi tự dằn vặt bản thân, nhiều đêm không ngủ được vì ân hận, tôi ngồi thẫn thờ và... đếm thạch sùng.
Được một thời gian, tôi cảm thấy được thèm đi học. Tôi xin mẹ để được đi học tiếp nhưng mẹ nói: "Thôi, bây giờ mẹ không muốn con đi học ngay lúc này, mẹ muốn con ở nhà để suy nghĩ và nhất là chơi cho nó đã đi". Rồi cái năm mà tôi phải suy nghĩ, phải chơi cho thật đã đời đó cũng kết thúc. Mẹ xin cho tôi vào học trường Đinh Tiên Hoàng. Khi đó, tôi nghĩ mình học trường gì cũng được và miễn được đi học. Tôi đã thực sự rất quyết tâm để khiến mẹ phải có một cái nhìn khác về mình.
Tháng đầu tiên đi học lại, kết quả của tôi không tồi chút nào. Tháng thứ 2 kém hơn tháng thứ nhất, tháng thứ 3 kém hơn tháng thứ 2... và tôi lại bị đình chỉ học đầu năm lớp 12. Tôi đã không biết nói gì và làm gì để thanh minh, hay để xoa dịu nỗi đau cho mẹ. Mẹ thì ngày một trở nên vô cảm trước nỗi đau thường nhật này. Tưởng như sự học của tôi đã kết thúc, nhưng mẹ đã một lần nữa xin cho tôi học tiếp tại trường đó nhưng ở CS khác. Những giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt tôi, thêm một lân nữa tôi ân hận vô cùng... quyết tâm vô cùng! Và rồi tôi cũng kết thúc được cái sự học như đánh vật của mình. Kết quả thi tốt nghiệp: 29,5 điểm + 1,5 điểm nghề, và tôi đã tốt nghiệp!!!
Chắc hẳn mẹ cũng chẳng cảm thấy sung sướng với kết quả đó. Tôi hiểu được mẹ cảm thấy thế nào và lúc đó tôi đã nhẫn tâm hứa với mẹ rằng "sẽ đỗ đại học" như đinh đóng cột! Đúng là tấm lòng của người mẹ dành cho con là vô bờ bến, mẹ đă tin điêu đó, tin vào những lời nói sáo rỗng của tôi. Mẹ làm hết sức để cho tôi ôn thi đại học, nhưng kết quả ra sao? Tất nhiên là tôi trượt. Tổng cả 3 môn khối A: 3 điểm và 3 môn khối D: 9 điểm (tiếng anh nhân đôi). Tôi đã thực sự sống trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời mình từ khi sinh ra. Cảm xúc dày vò, ân hận có lẽ lúc này mới là thật.
Một ngày, tôi dọn nhà cùng và tìm được cuốn nhật ký của mẹ. Sự tò mò nổi lên va tôi quyết định đọc nó. Lần đầu tiên tôi khóc mà lòng cảm thấy đau buốt, cay đắng va ân hận sâu sắc. Tôi đã thực sự hiểu được tấm lòng của mẹ, không còn sớm nhưng vẫn còn kịp.
"... Mồng 4 tết 96. Lộc Tồn (tên gọi của tôi ở nhà) của mẹ! Ở lại cửa hàng này không có con. Mẹ lại khóc thầm. Không có ai trên đời này có thể hiểu được lòng mẹ. Mẹ cũng như bao người bình thường khác, khao khát có được một mái ấm đích thực của mình, cho riêng mình. Nhưng mẹ không đủ can đảm để con phải sống giữa ba bề, bốn bên những mối quan hệ phức tạp. Con thông minh và nhạy cảm quá sức tưởng của mẹ. Con biết thương mẹ và chia sẻ những vui buồn cùng mẹ. Nếu mẹ để con thiếu thốn và dở dang thì mẹ có tội với con.
... Mồng 9 Tết 96. Con yêu của mẹ! Có những người đã khuyên mẹ đi lấy chồng. Nhất là bác Liên của con. Ai cũng cảnh tỉnh mẹ rằng, chỉ vài tuổi nữa thôi, con sẽ vuột khỏi tay mẹ. Con sẽ ham chơi và thích gặp gỡ bạn bè hơn là quấn quít bên mẹ. Đối vợ mẹ điều đó cò hề chi. Con lớn lên, nhu cầu giao tiếp và học hỏi của con càng nhiều. Mẹ ước ao khi lớn lên con sẽ thành đạt, tài giỏi và trở thành đứa con hiếu thảo, nhân hậu của mẹ. Khi ấy mẹ sẽ là người sung sướng, hạnh phúc nhất hành tinh. Những ngày tháng cô quả của mẹ đã qua chỉ là những hạt cát nhỏ nhoi trong sa mạc mênh mông thôi con ạ.
.... 22/3/96. Sắp đến ngày sinh nhật lần thứ 6 của con rồi. Con chờ ngày ấy suốt 3 tuần nay. Mẹ sẽ làm gì cho con đây? Thấy con háo hức mong mỏi mà mẹ thương quá. Mẹ sẽ mua cho con ít quần áo mặc mùa hè,một món đồ chơi mà con thích. Rồi mẹ sẽ tổ chức bữa tiệc ngọt cho con. Và chụp dăm ba kiểu ảnh. Chừng đó thôi cũng đủ để vui rồi phải không con? Con thương nhiều của mẹ, bao giờ lớn lên, mẹ mong rằng con sẽ hiểu được lòng mẹ. Cuộc đời của mẹ, tóm lại là gì đây? Luôn sống hết lòng và nhiệt thành. Mẹ luôn làm những điều tốt nhất cho mọi người. Thế mà số phận mẹ là những vết lằn ngang dọc của những ngọn dao định mệnh. Có ai hiểu được cho mẹ đâu. Những người thân của mẹ, gơờ ai cũng có một mái ấm cho riêng mình. Mẹ không còn mấy chỗ đứng trong lòng họ nữa. Hiện giờ mẹ chỉ có con.
... 16/5/96. Tồn thương vô cùng của mẹ! Dạy con học phải đánh con, con có giận mẹ không? Đừng giận mẹ con nhé. Đánh con, mẹ lại thương con nhiều lắm! Nhìn mắt con đẫm nước hướng vào mẹ ngơ ngác, hoảng hốt, lòng mẹ lại run rẩy, xót thương con vô hạn. Mẹ chỉ muôn con học thật giỏi, để sau này vững vàng hơn trong cuộc đời. Chẳng hiểu sao, đôi khi con như một người khác, mãi mà con không hiểu những điều mẹ giảng. Có phải cái gen ẩn nó lẩn quất đâu đó trong con? Mẹ thương con quá. Bố Chiểu con lại lẩm cẩm vậy. Con mẹ con (cái con đẻ đẻ ra con) thì đồi bại, nhơ nhuốc. Khổ thân con. Mẹ nguyện làm mẹ con suốt đời để ít ra con còn có người hướng cho con bước chân vào đời. Để con đỡ hổ thẹn với bạn bè. Cuộc đời mẹ chỉ có con thôi. Chỉ có con mới làm cho mẹ sống được những ngày tháng cô quả, miệng tiếng. Mong sao đừng có thêm sóng gió quất vào đời mẹ...
.... Con đòi về xem tây du ký, không gọi được xe ôm, con bực bội, cáu bẳn, con dặm chân, quăng quật, khóc tấm tức. Mẹ buồn,bực,mẹ thương con,mẹ đi hỏi xung quanh cho con xem nhờ. Chỉ có bác Hoàn là mở xem tây du ký. Con dỗi không đi. Bác Hoàn sang tận nơi đón. Mẹ dẫn con sang. Con đồng ý, xem xong, con len lém nhìn mẹ. Mẹ buồn không muốn nói. Con ôm mẹ xin lỗi, kỳ cho mẹ tha lỗi mới thôi.
... Con thêm 2 tuổi nữa, dường như con đã nhận biết rõ hơn mọi điều. Song mẹ vẫn không thể rạch ròi với con khi con vừa mới lên 8 tuổi. Hai năm qua con đã tở thành học sinh cấp 1 trường Trưng Vương. Con thông minh nhưng hấp tấp và mải chơi. Mẹ đã phải ốp con học hành mới đến nơi đến chốn được.
.... Càng lớn con càng sợ mất mẹ, có phải không con. Con luôn nhắc nhở: "Mẹ đừng đi lấy chồng". Những lúc nhìn nước mắt con rơi lã chã mẹ lại thương con đứt ruột. Và mẹ lại ân hận vì cái trò dọa dẫm của mình. Mẹ thật hèn quá con nhỉ? Những lúc con bướng bỉnh mẹ lại giở "đòn tủ" ấy ra mới làm con sợ. Con quyến luyến yêu thương mẹ, mẹ vô cùng hạnh phúc. Lắm lúc nằm ngẫm nghĩ,sau này lớn lên con sẽ cảm thấy thương hại mẹ đẻ con, dù trong lòng con có thể khinh bỉ con người ấy, và con sẽ phụng dưỡng con người ấy, là mẹ cảm thấy một sự mất mát quá lớn. Mặc dù dạy con nhân hậu, sống có tình người độ lượng, vị tha, nhưng mẹ lại thấy căm thù cái con người ích kỷ, sa đọa, vô lại ấy. Chính cô ta đã đẩy con vào cảnh sống của một đứa trẻ có bố mẹ chia lìa. Hơn bao giờ hết mẹ muốn bù đắp cho con, mẹ muốn lấp đầy khoảng trống ấy để con không bao giờ cảm thấy thiếu mẹ. Và mẹ đã làm được điều ấy, ít nhất là trong thời niên thiếu của con...".
Tôi đã một lần nữa rơi những giọt nước mắt khi chép lại những dòng nhật ký trên.
Đặng Thiên Khôi
(sưu tầm)
0 nhận xét:
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.