Đừng rời bỏ người bạn yêu...
(truyện dịch)
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội.
Hôm đó cả hai đều rất vui. Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ phản đối. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.
Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài.
Vậy là hai người mất luôn liên lạc. Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.
Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.
Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập. Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."
Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.
Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã tận hết sức."
Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.
Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.
Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.
11 nhận xét:
Một chuyện tình đẹp...nhưng lại quá buồn...Như thế mới là tình yêu chứ...Ôi.... ... ... ...!
đọc xong chuyện SC thấy thật tội cho cô bạn gái hiện tại. Đã yêu 1 người mà trong lòng anh ta cho đến khi chết vẫn ko hề có cô. Thật bất công và tàn nhẫn.
còn chàng trai thì thật là đáng trách hơn là đáng thương vì anh ta đã yêu người trước nhiều như thế thì tại sao lại không dám dũng cảm chiến đấu cho tình yêu của mình.... và chàng trai đó nếu như đã không thể quên được người cũ thì cũng không nên làm đau khổ cho người sau.. làm như vậy thì thật là tàn nhẫn...
SC đừng trách chàng trai như thế, khi em yêu ai đó thật lòng thì hình ảnh người ấy cứ sâu trong lòng ấy, không phải em muốn là có thể xóa nó đi được đâu.
Yêu là muốn cho người mình yêu được hạnh phúc. Dù bạn hay ai đó khác làm được điều đó, chứ không phải chỉ có mình mới làm cho người mình yêu được hạnh phúc. Tình yêu là thế đó, mọi người tốn biết bao giấy mực mà không viết hết được. Chỉ trách sao hoàn cảnh éo le, ôi nhân tình thê thái. TrungNguyen
Anh thật sự rất yêu em. yêu nhiều đến mức chẳng cần em yêu lại.anh chỉ cần yêu hết phần mình đã đủ nhiều để mãn nguyện rồi..
Đó là lời chúc của một chàng trai khi cô gái mà anh yêu đi lấy chồng...
Có lẽ anh Trung đã từng yêu.. từng hạnh phúc..từng đau khổ...và từng hiểu thế nào là tình yêu thì mới có phát biểu sâu sắc như thế!
cám ơn bài chia sẻ của a Trung, anh nói đúng nhưng chỉ một phần, a có đứng trên phương diện của người iu hiện tại của anh ta không ? cô ấy là người đến sau nhưng cô ấy iu thật lòng , hết lòng tin tưởng người mình iu ,.. giả sử nếu anh ta ko gặp lại Ella thì sao,anh ta và người iu hiện tại có đi đến hôn nhân ? ... vậy mà khi gặp lại người cũ anh ta lại dễ dàng gạt bỏ người mới qua 1 bên và cho đến lúc chết anh ta cũng không nhớ rằng mình có người iu bên cạnh .... dau lòng biết bao và tàn nhẫn với cô ấy quá.... SC
Em nghĩ là trong chuyện này ko ai có lỗi cả , như anh Trung nói chỉ do hoàn cảnh éo le ,như câu " có duyên mà ko có phận vậy " nên họ yêu nhau mà ko dc ở bên nhau ,nhưng ko thể nào wên dc nhau cả ,còn người đến sau vô tình làm người thứ 3 để pải đau khổ khi biết người mình yêu trước khi tắt thở đã gọi tên người khác ,...MARIA..
SC ơi, khi yêu người ta không tính thiệt hơn trong đó đâu. Tình yêu là thứ vô hình vô dạng vậy mà mọi người vẫn sẳn sàng chết vì yêu. Họ sẵn sàng chấp nhận mọi đau khổ cũng như những việc bất trắc khác có thể xảy và không quan tâm đến những vấn đề khác. Chúng ta là người ngoài cuộc nên có thể nhìn nhận vấn đề ở nhiều phương diện khác nhau. TrungNguyen
(^.^)(^.^)(^.^)cũng có thể mình chưa iu nên cách nghĩ của mình khác... hì hì...
Đã bao lần tôi ngắm nhìn ngọn nến
Sáng bừng lên trong bóng tối đêm đen
Ngọn nến mảnh mai, thân nến yếu mềm
Vẫn thắp sáng tim mình thành ngọn lửa
Dẫu thời gian trôi, nến không là nó nữa
Sẽ ngắn dần và lệ úa quanh thân
Nến vẫn cháy lên, tự đốt chính thân mình
Cho ngọn lửa mà không hề nuối tiếc
Có phải chăng vì quá yêu, mãnh liệt
Hay ngây thơ, khờ dại cũng bởi yêu?
Dù biết đớn đau, sẽ phải khóc thật nhiều
Nến vẫn nguyện hết mình để tình yêu cháy sáng
Dẫu thắp chỉ một lần, một lần thôi rất ngắn
Hay sẽ cháy cả đời chỉ bởi một tình yêu
Hay dẫu có yêu, dẫu trải qua rất nhiều
Nhưng cuộc sống thiếu tình yêu - vô nghĩa ...
đọc xong câu chuyện seo mà HK đã rơi nước mắt!!!khóc thay cho Ella, cho Paul, họ thật là tội nghiệp!!!
Thủy cũng sưu tầm nhiều bài hay và có ý nghĩa nữa , cố gắn comment nhiều nữa nha , ...MARIA...
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.