Thị không có quê bởi thị đã rời bỏ nó năm mười chín tuổi. Cái tuổi xuân sắc ấy, lý ra thị đã cho bố mẹ có cháu bế cháu bồng. Vậy mà “trái tim vô ý để trên đầu”, thị bị một người cướp mất tương lai ngời sáng…
Cay đắng thay khi ông ta đã có gia đình, mà nghiệt ngã quá khi ông ta bỏ chạy lúc bà vợ đến đánh ghen với thị, khiến cô gái đáng thương bị sảy thai.
Chuyện lan ra toàn huyện, ai ai cũng biết và cười chê. Xấu hổ ê chề, thị tính bỏ nhà đi biệt xứ. Mẹ thị thương xót khóc lóc, chặn đường, nhưng thị dứt khoát. Bà đành lòng, lặng lẽ đưa cho mấy đồng được cất kỹ trong góc tủ.
Thị lên tàu mà đi, đi mãi, tuồng như cách làng đã rất xa. Mệt mỏi, hai chân như sắp rời khỏi cơ thể, tê rã rời, thị quyết định dừng lại ở một xóm nhỏ gần chợ. Thị hỏi thuê nhà trọ và từ đó thị đi nhặt rác kiếm sống qua ngày. Ơn giời cho thị sức khoẻ nên công việc cứ đều đặn.
Rồi thị mua được chiếc xe đạp rách nhưng vẫn còn tốt để đi mua phế liệu. Các quán phở hay cơm bình dân thi thoảng thiếu người lại gọi thị đến làm đỡ. Thị có cái ăn và được thêm một khoản tiền, thấy thị nhanh nhẹn thạo việc họ giữ lại làm lâu dài, đồng lương cũng ổn nhưng sau cửa hàng vắng khách, đành cho thị nghỉ.
Những người như thị chẳng sợ chết đói, thị làm tất cả mọi việc không từ cái gì, chịu khó nhặt nhạnh nên chưa bữa nào thị bị đói.
Vậy nhưng thị luôn ra dáng một người khốn khó. Mái tóc thị chưa một lần được cửa hàng tóc chăm sóc, nó cứng câng, vàng úa bị thị búi tó ra phía sau. Quần áo thị cũng nhếch nhác, tiết kiệm từng tí một, vá chằng vá đụp, cái thứ mà thời buổi này hiếm có ai hoàn cảnh, thảm hại đến mức phải mặc chúng.
Ăn uống thị cũng khắt khe. Thị thường đi chợ khi đã gần tàn để tìm mua những hàng ế, còn sót lại, rẻ hơn. Thị mặc cả, kỳ kèo mua xong còn nài thêm cái này cái khác, họ cũng thương tình. Hôm nào mua được ít thịt vụn bà chủ bán như cho thị rất vui, cười nói rôm rả. Chẳng ai có thể hiểu sao thị lại phải khổ sở, đầy ải mình như thế!
Có những khi nhìn các thiếu nữ có khi trạc tuổi thị, xúng xính tà áo, thấp thoáng trong gió hương thơm thoảng qua, hay đang mải mê chọn những chiếc áo chiếc quần đẹp đẽ, mà thị thèm khát, dằn đám tiền trong túi rồi thị lại quay đi. Thị com cóp từng đồng tiền cũ nát, vuốt phẳng phiu, cất giữ cẩn thận. Khốn khổ thế để làm gì?
Sống một cuộc sống nghèo khó, không ai còn biết giờ thị bao nhiêu tuổi, vết thời gian đã hằn ngang dọc trên gương mặt nhàu nhĩ, hốc hác, hiếm khi thấy thị cười. Gương mặt xương xẩu, quai hàm bạnh ra còn gò má thì nhô lên nom càng khó coi.
Tuy có vài đám đàn ông qua trêu ghẹo bông đùa này nọ, lại cũng có người thẳng thắn đặt vấn đề “gá nghĩa” về sống chung nhưng tuyệt nhiên thị không buồn lai vãng. Thị tránh mặt họ và luôn nhìn thấy ở họ điểm giống với người đàn ông ngày nào khiến thị giờ sống cũng như chết.
Căn buồng thị thuê chỉ khoảng 9m2, nó an toàn và có nhiều người cư ngụ, hầu hết là công nhân làm trong nhà máy gần đây. Họ cũng không bận tâm lắm đến người đàn bà lập dị, thường đi từ sớm và về muộn, dăm thì mười họa mới thấy ló mặt ra trò chuyện cùng mọi người, thậm chí cửa sổ cũng chưa một lần thị mở.
Song cũng có khi họ bàn tán về một kẻ ở đây đã nhiều năm mà không thấy một người thân nào đến thăm, hay chưa khi nào họ thấy thị vắng mặt ở nhà. Đều như vắt chanh, dẫu muộn thị vẫn về.
Một chiều mùa hè, ve kêu râm ran những tiếng chói tai át cả tiếng xe cộ. Thị cố vượt nhanh sang đường để về nhà cho mau, hôm nay hết hàng sớm, thị rất vui và đã không để ý chiếc xe kêu ngay gần bên... Thị ngã vật ra, trời đất tối sầm, tiếng người lao xao, hoảng hốt, đúng khi ấy có một thanh niên trọ cùng xóm nhận ra thị liền chạy đến.
Vẻ bợt bạt hiện lên gương mặt thị, thần sắc cuối cùng chỉ kịp thều thào: “Cuốn sổ cuộn trong chiếc hộp giáp xà nhà, tôi tặng cho trại trẻ mồ côi thành phố”.
Thủ tục mai táng hoàn tất, mọi người mới nhớ đến lời trăng trối, ai nấy sững sờ khi nhìn thấy con số 68.500.000đ. Người đàn bà tội nghiệp, tứ cố vô thân kia hành xác mình suốt bao năm để rồi tích ngần ấy tiền làm từ thiện?
Di nguyện cuối cùng của thị được trân trọng thi hành. Họ cũng không tìm thấy chút gì gọi là thông tin về nhà cửa, gia quyến của thị để báo. Đến cuối đời thị cũng không được trông thấy mặt đấng sinh thành, hình như thị cũng không có ý muốn gặp.
Thị lạ kỳ, cố ý không để cho ai biết về mình, dù chuyện năm nào đã đi vào quên lãng. Thị tặng cho mình cuộc sống khổ hạnh, và trao cho đời những gì mình ky cóp được.
Cũng bởi có ai biết đâu, thị đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ chỉ vì đi lại với người đàn ông phóng túng ấy. Thị tự trừng phạt do vẫn dằn vặt sai lầm ngày xưa và giờ chỉ mỉm cười ở nơi thiên đàng, thị mới thực là đang sống.
sưu tầm
Triệu San
7 nhận xét:
không biết đây có phải là một câu chuyện có thật hay không nhưng khi đọc song bài này em thấy mình có nghị lực hơn ngay cả một người như Thị cũng sống thật tốt và hi sinh hết mình cho dù biết rằng mình bất hạnh thì tại sao mình không có gắng sống tốt hơn phải không >?
Cám ơn nhìu....nhưng có vẻ không thực tế lém..hi...hi.....Nhưng đôi khi, chúng ta phải biết quên mình đi để sống cho tha nhân...
"yêu thương" - hình như là người mới hả....làm lễ ra mắt anh em đi nha.....
a Linh không được ăn hiếp người mới nha. cứ bình tĩnh , từ từ "yêu thương" cũng sẽ ra mắt àh đúng không bạn? (SC)
Một hình ảnh đẹp, chị rất nghị lực vươn lên và điều quan trọng là trong thâm tâm chị luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp mặc dù xã hội và con người với nhau đã xa lánh và ruồng bỏ chị. Chị đã không buông xuôi cuộc đời mình hay tìm cách trả thù đời. Sự hy sinh và chịu đựng của chị đã có kết quả tốt đẹp giúp ích được nhiều người khác và là tấm gương sáng về nghị lực và vượt lên chính mình.
Trung Nguyen
Tội nghiệp chị ta đã vấp ngã trong tình yêu và cái vấp ngã đó wá nặng đã làm cho đôi chân tình yêu đôi chân của trái tim chị liệt hoàn toàn , vì vậy chị ko bao giờ tự đứng lên dc nữa...và chị chỉ biết làm việc và làm việc như là dể chuột lỗi cho sự mù quáng đó...
qua bài này mong rằng mỗi chúng ta {nói rieng chị em phụ nữ }đừng yêu cách mù quáng và nhớ rủ lý trí đi cùng với nhé...
Và nói chung với mọi người là hãy yêu thật lòng, ko yêu thì thôi, chứ đừng chơi qua đường là mọi hậu quả đều do bạn gây ra đấy nha...
Còn ai mà bắt cá 2 tay coi chừng là vuột hết đó nha ,ai có vợ rồi thì an phận thủ thường đi nha đừng có mà tham lam coi chừng ko có nóc mà ở luôn đó ...sorry nói hơi nhiều ...MARIA..
cám ơn Maria , bài chia sẻ của bạn hay lắm.
sc
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.