Một ngày nọ, tôi đọc lại những lá thư tôi viết cho mẹ, những lá thư tôi từng viết nhưng chưa từng gởi. Trong đó, tôi luôn mong mẹ một ngày nào đó hiểu cho tôi. Tôi là một đứa con gái sẽ đi theo hướng riêng của nó. Nó muốn ngược dòng dù vất vả tìm hạnh phúc... và điều đó làm nó cảm thấy có lỗi.
Vivian
Tôi biết, không chỉ riêng tôi mà còn nhiều người bạn như tôi, cũng đang trằn trọc mỗi đêm, canh cánh bên mình câu xin lỗi mẹ không biết khi nào nói được. Điều này chợt dấy lên trong tôi một hồi chuông lạ. Một ý nghĩa xẹt ngang giúp tôi viết nên câu truyện này. "Tại sao tôi chỉ đọc thấy những lời xin lỗi, những thú nhận đồng tính của những người con với mẹ, với cha... mà chưa tìm được những dòng tâm sự của mẹ dành cho con..." và thế là tôi đã viết... Tôi tìm theo tíếng chuông lạ.
"Nhật ký Mầm Sống" là một câu chuyện viết như một nhật ký của một em bé trong bụng mẹ. Sống trong lòng mẹ, cùng ăn cùng uống, cùng hiểu những gì mẹ muốn. Trước lời tâm sự của mẹ, baby biết em sẽ yêu mẹ dù mẹ có là gì đi nữa.
Khái niệm đồng tính hay dị tính chẳng hề tồn tại khi chúng ta còn là mầm sống... Chỉ khi ra đời chúng ta được buộc phải học theo triết lý cà chua phải đỏ... và triết lí đó đã tạo nên bao khắc khoải, bao khoảng lặng trong những tâm hồn còn rụt rè chưa thể sống thật chính mình...
***
NHẬT KÝ "MẦM SỐNG"
Con chẳng biết phải nói thế nào cho mẹ hiểu... hình như mẹ không biết có sự hiện diện của con. Nơi đây thật tối và ẩm ướt... nhưng nó ấm, ấm lắm mẹ à.
Con đang trôi bồng bềnh, có một giọng nói ồm ồm, nhưng nhỏ thôi. Bác ấy bảo con: "Vào đây nào, hãy bám vào ta...". Con cũng chẳng biết nên làm thế nào. Con cứ trôi và rồi đụng sầm vào bác ấy. Cảm giác tự nhiên xung quanh con có vài cái lông bé xíu, mềm xìu xuất hiện, những cái lông ấy bám vào bác lúc nãy nói với con. Con cũng chưa kịp hiểu gì thì lại nghe những tiếng reo mừng mẹ ạ. Bác bảo: "Thành công rồi, đã thụ thai... xem này, những cái lông như bọt biển mềm mại của nó đã bám dính vào tôi... tốt lắm bé con. Những cái lông này sẽ ăn thông với mạch máu người mẹ, sau đó sẽ tạo thành màng lông và phát triển thành nhau thai. Bắt đầu rồi đấy bé con. Ta gọi con là Mầm Sống nhé. Con hãy gọi ta là Tử Cung".
Tuần thứ 4
À, giờ thì con biết con là gì rồi. Con là Mầm Sống. Không phải vì bác Tử Cung gọi thế mà con nói vậy đâu. Con biết con được sinh ra từ bố và mẹ... và con sẽ là một sự sống tương lai... còn bây giờ con chỉ mới là mầm mà thôi.
Các bạn trong đây ngày nào cũng kể con nghe đủ thứ, có cả câu chuyện con được sinh ra thật hay. Con là sự kết hợp từ tình yêu thương của bố mẹ. Thôi từ giờ con không gọi là nơi này nữa, vì ở đây chính là bụng mẹ. Con đang nằm trong bụng mẹ. Con bé xíu à, nên chắc mẹ không biết đâu. Các bạn ở đây cũng nói với con rằng mẹ chưa biết.
Con thấy bác Tử Cung sốt ruột lắm. Bác ấy mong mẹ biết càng sớm càng tốt. Ừm... không chỉ bác ấy đâu. Con cũng muốn mẹ biết con đang trong này... 4 tuần tuổi rồi.
Tuần thứ 5
Từ ngày bám vào bác Tử Cung, con cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ra con không phải trôi theo các bạn tế bào khác.
Hôm nay là chủ nhật, một ngày nghỉ. Ai trong đây cũng thích ngày chủ nhật. Các bạn ấy bảo rằng ngày chủ nhật ít phải làm việc, vì mẹ rất lười... ngoài những ngày đi làm ra, cuối tuần mẹ chỉ ở nhà chơi và chơi mà thôi. Mẹ có thói quen nằm soãi người đọc sách, nghe nhạc - thể loại nhạc ầm ĩ và kích động chân tay cho những ai nghe nó.
Mọi người đang rất vui vẻ. Con thì không vui chút nào. Con buồn vì mẹ vẫn chưa biết có con, nhưng mà thôi, con không trách mẹ đâu.
Con kể mẹ nghe nơi con đang sống nhé. Tuy nằm trong bụng mẹ, nhưng chính xác con lại nằm trong một cái túi mỏng ơi là mỏng... nó chứa đầy dịch lỏng. Bác Tử Cung bảo rằng cái túi ấy chứa nước ối, nó giúp con thoải mái trong bụng mẹ hơn. Và nó cũng bảo vệ con.
Con bây giờ đã có một chút thay đổi rồi. Con lớn thêm tí xíu. "Trông này... cậu ấy đã to bằng hột táo!" - một bạn tế bào đã reo lên. Bác Tử Cung nghe thế vui lắm. Con hãnh diện chút chút.
Bác ấy bảo con đang hình thành. Con cũng cảm giác vậy. Con có bốn chồi chân tay nhỏ xíu, một bộ não đơn giản. Con có cái này hay lắm... trái tim. Chính xác thì hôm nay, ngày cuối cùng của tuần thứ 5, trái tim con đã đập. Con thấy nó đập giống mẹ. Vui quá đi. Con đang nhịp cùng mẹ nè... à không... nó đập nhanh hơn mẹ. Trái tim con đã biết bơm máu, một hệ thống mạch máu đã dần có, bác Tử Cung bảo con đang lấy máu của mẹ... nhưng tí ti à.
Tuần thứ 6
Bỗng nhiên con thấy chung quanh con náo loạn. Các bạn tế bào chạy loạn xị cả lên. Tim của mẹ, con thấy bác ấy đập nhanh lắm, làm con mệt quá. Con đang định hỏi bác Tử Cung xem chuyện gì xảy ra thì con lại nghe tiếng reo hò của các bạn. Lần thứ hai trong bụng mẹ con thấy mọi người vui nhiều như thế. Lần đầu là con bám chặt được vào bác Tử Cung... lần này thì... aaahhh... con cũng vui quá. Mẹ biết sự có mặt của con rồi. Các bạn xung quanh rất hồ hởi, vui và chúc mừng cho con. Bác Tử Cung thì cười bảo con rằng: "Tốt rồi, bây giờ chúng ta sẽ được chăm sóc kĩ hơn...!".
Mẹ này, mẹ có vui khi biết sự có mặt của con không? Chắc vui lắm, vì con cũng đang rất vui. Sao mẹ để con đợi lâu thế, tới giờ này mẹ mới biết. Con thì ngày nào cũng trông. Con thích mẹ biết có con, vì mẹ và bố tạo ra con, à bố vẫn chưa biết. Con ở trong mẹ chưa lâu, nhưng con biết giờ giấc của bố mẹ đấy... bố sắp đi làm về rồi, mẹ nhớ nói bố nghe nhé.
Mẹ à, sao mẹ chưa nói. Chắc hôm nay bố mệt quá hả? Vậy thì mai mẹ nhớ nói nhé. Con không chỉ muốn mẹ vui. Con muốn bố vui nữa. Ngày nào con cũng thấy bố ôm mẹ ngủ. Bố thương mẹ, con cũng thương mẹ.
Tuần thứ 7
Con đợi mẹ nói với bố về con... mà mẹ vẫn chưa nói, có cần phải giận mẹ không đây? Chừng nào mẹ mới nói với bố vậy? Mai nhé! Sao mẹ cứ chần chừ nhỉ?
Con lại thay đổi chút xíu nữa, vì con đang lớn. Trái tim bắt đầu bơm máu khắp vào người con. Cảm giác thật lạ, chẳng biết phải diễn tả thế nào, con thấy như có gì đó chạy từ từ len lỏi vào con làm giãn nở những mạch máu, nhẹ lắm nhưng mà hơi bứt rứt chút xíu. Các mạch máu bắt đầu thông với nhau và cố điều hoà cùng nhau cho theo đúng một vòng tuần hoàn.
Bác Tử Cung ngày nào cũng chăm chút cho con. Bác cứ bảo cố mà bám vào bác vì mẹ cứ lắc người mãi, bác không thể níu con lại... con nghe nói nếu con không ráng đu chặt lấy bác, con sẽ bị rớt ra ngoài... con thích nằm trong mẹ, và không muốn thế chút nào. Các bạn trong này bảo nếu rớt con sẽ bị tống ra ngoài ngay... không còn là Mầm Sống của mẹ nữa. Nghe thật là đáng lo.
Tuần thứ 8
Mẹ à, bác Tử Cung bảo rằng bây giờ con đã là một bào thai đúng nghĩa rồi. Khuôn mặt con đã gần hình thành. Mũi con bắt đầu có chóp... con có lưỡi. Dạo này con nghe bắt đầu rõ hơn. Những chồi chân tay giờ đã phát triển hơn rồi. Các bạn trong đây bảo rằng con đã có vai, cùi chỏ, đầu gối... và đùi. Con cũng thử động đậy tí xíu, cố thử quơ quơ chồi chân tay trong túi nước. Thật là ngộ! Bác Tử Cung nói giờ con có nghịch gì mẹ cũng chưa biết, vì con vẫn còn bé lắm. Thật tiếc! Con muốn mẹ biết con đang động đậy, thôi mẹ ráng đợi xíu nữa đi... mai mốt lớn tí con sẽ mạnh hơn để mẹ biết nhé.
Hôm nay mẹ đã báo cho bố biết. Con nghe tiếng bố thét lên vì vui mừng. Con không ngờ sự hiện diện của con lại làm bố hạnh phúc đến thế, vậy mà mẹ chẳng chịu nói sớm!
Bố bảo mẹ nên nghỉ làm, ở nhà để có thời gian chăm sóc con hơn. Xem bố cưng con ghê chưa! Mẹ thì không thích thế lắm, nhưng bố thuyết phục mãi, cuối cùng mẹ sẽ nghỉ làm. Bắt đầu tuần sau mẹ sẽ tha hồ lười biếng như thói quen những ngày cuối tuần.
Tuần thứ 9
Con nghe mẹ gọi điện cho bạn của mẹ kể về con. Con thích thế... thích mẹ khoe với mọi người rằng con đang là một mầm sống mới. Con búng người tỏ vẻ hãnh diện với các bạn trong này.
Mấy hôm nay trong người con khó chịu quá. Có lẽ vì con đang dần thay đổi nhiều hơn. Sao mẹ cứ ăn những món con không thích thế... mẹ vừa ăn vào là con lại muốn nó chạy ngược ra. Bác Tử Cung hỏi sao con cứ hành mẹ mãi thế, cố mà ăn một chút cho mau lớn, nhưng con không thể. Con thấy mẹ khó ở trong người... cũng tại con cả. Mẹ đừng giận nha... con sẽ cố tập nhận lấy những gì mẹ ăn vào. Nhưng mà mẹ đừng ăn cá được không. Con chẳng thích cái vị đó. Còn nữa, mẹ cũng đừng ăn hột gà tái, đừng uống sữa có hột chân trâu, mấy món ăn mẹ thích thì con không thích lắm đâu…! Tốt nhất mẹ chỉ ăn món gà rán, kẹo sôcôla nhiều nhiều vào nhé…! Con thích hai món đó nhất!
Bố nói ngày mai mẹ nên đến bệnh viện để bắt đầu lên kế hoạch theo dõi sức khoẻ của con và mẹ. Bố thương mẹ và con quá!
Tuần thứ 10
Bố mua về cho mẹ những đĩa nhạc hòa tấu cổ điển, khuyên mẹ nên nghe để mai mốt con được thông minh. Nghe lần đầu con còn thích thích... nhưng mà thôi mẹ ơi, mẹ đổi nhạc đi. Mẹ cứ nghe nhạc ầm ầm, giật giật như lúc trước mẹ hay nghe đó. Nhạc này làm mẹ buồn ngủ và làm con lờ đờ. Con thích sôi động à... Mẹ con mình lại nghe những bài đó mẹ nha.
Con bây giờ đã to hơn trái dâu tí xíu. Con vẫn cuộn tròn và nằm ngoan ngoãn trong cái túi nước của con. À... mẹ không thấy rằng đồ mẹ mặc đang chật đi sao. Đừng cố thóp bụng mặc cái quần mẹ thích, con và bác Tử Cung đang bị ép chặt, khó chịu lắm!
Mẹ nói với bố ngày mai sẽ đến bệnh viện. Mình phải đến đó thường xuyên hả mẹ? Con nhớ cái cô bác sĩ, giọng thật nhỏ nhẹ, xoa bụng mẹ mãi. Nhưng con thích mẹ tự xoa bụng hơn, tay mẹ ấm lắm. Con cảm nhận sự yêu thương từ mẹ.
Cô bác sĩ bảo con đang rất khoẻ. Dĩ nhiên rồi, bố chăm sóc mẹ kỹ thế mà. Bố dặn mẹ ăn trứng ngỗng cho con sinh ra nặng cân, gà ác hầm thuốc bắc để con khoẻ, uống thuốc bổ và sữa bổ sung canxi cho mẹ và cho con có xương chắc khoẻ... Con chẳng thích món gà ác hầm thuốc bắc, nó thật khó ngửi... nhưng con nghe bố bảo món đó khoẻ cho mẹ nên cố lắm con mới nhận vào.
Tuần thứ 11
Hôm nay bố đi công tác. Bố bảo dì Út qua ở với mẹ, bố lo mẹ cần gì lại không có ai, nhưng mẹ nói là cũng không cần thiết lắm, vì con đã bớt hành mẹ ốm nghén rồi. Mẹ nghĩ không nên làm phiền dì, vì mai mốt con ra đời... sẽ phải nhờ dì nhiều hơn, nên để dì rảnh rỗi bây giờ.
Ra đời? Cái từ đó nghe thật tò mò. Con hỏi bác Tử Cung nó nghĩa là gì, bác ấy nói, khi nào con gần đủ 9 tháng 10 ngày, con sẽ quay đầu về phía mông mẹ, nơi đó sẽ có một cánh cửa không to, con phải cố mà chui ra, nhưng con không nên lo quá, chắc chắn sẽ có nhiều người đón con nơi cánh cửa ấy. Nếu con gặp khó khăn trong việc chui ra con sẽ được giúp đỡ, bác ấy nói nhiều lắm.. nhưng tóm lại là con vẫn chưa hiểu rõ lắm...
Trời tối rồi, sao mẹ chưa ngủ? Mọi ngày giờ này mẹ ngủ rồi. Con buồn ngủ rồi, ngủ đi mẹ... Hình như mẹ đang bồn chồn, thôi để con ráng thức cùng mẹ vậy, nhưng cho con ăn chút gì đi, con đói. Nếu mẹ lười ăn thì uống sữa cũng được. Tự nhiên con thèm cái gì đó... mẹ à... ăn chút gì đi!
Chuông cửa kêu, mẹ có khách. Khuya rồi, ai đến nhỉ? Mẹ hết hồi hộp rồi. Mẹ có vẻ vui và xúc động. Bất ngờ mẹ ấm quá! Ai đó đang ôm lấy mẹ đúng không? Thì ra là một cô bạn của mẹ. Cô ấy đến thăm mẹ khuya thế... may quá cô ấy pha sữa cho mẹ uống, con đang đói đây.
Con no rồi, ngủ chưa mẹ? Mẹ và cô bạn muốn tâm sự, chắc lâu rồi mẹ không gặp cô ấy. Ừhm, nếu con nhớ không lầm, thỉnh thoảng mẹ có gọi cho cô ấy mà.
Đêm nay cô ấy ngủ lại cùng mẹ. Cô ấy nằm chỗ của bố. Cô ấy ôm mẹ, hôn mẹ, nhẹ vòng tay qua bụng mẹ. Thật êm ái! Thật ấm áp! Con thấy mẹ có vẻ hạnh phúc. Chúc mẹ ngủ ngon!
Cô ấy bên mẹ thêm hai ngày nữa. Con cũng bắt đầu quý cô ấy. Cô ấy và bố đều thương mẹ, hình như cô ấy thương nhiều hơn. Tự nhiên con cảm thấy thế. Hôm nay, cô ấy mua tặng mẹ hai áo đầm cho những ngày con sẽ lớn hơn. Một cái đầm hồng và một cái đầm xanh. Cả hai đều có thêu những bông hoa nhỏ li ti. Cô bạn mẹ bảo đây là hai màu hợp với mẹ nhất. Con sẽ ráng nhớ điều này, mai mốt ra đời, con sẽ luôn ưu tiên hai màu đó cho mẹ. Mẹ mặc thử cho cô ấy xem. Con nghe tiếng khen mẹ xinh... chắc mẹ của con xinh lắm, con cũng hay nghe bố khen mẹ thế.
Ngày mai bố về kìa mẹ, sao mẹ không bồn chồn mong chờ bố về nhỉ? Con thì nhớ bố lắm! Thèm cảm nhận bố áp tai vào bụng nghe nhịp con, mặc dù con chưa thể động đậy đủ mạnh nhưng con biết... bố và mẹ đều biết con đang rất nghịch trong này.
Tuần thứ 12
Bố đưa mẹ đến bệnh viện. Bác sĩ bảo con đã có đầy đủ ngón tay, ngón chân, các móng tay và móng chân bé xíu. Con cử động nhiều hơn. Con thích chụm những đầu ngón tay và co nắm chúng lại, con nghe bác sĩ bảo trông con bắt đầu hình thành cơ bắp, bàn tay co hình nắm đấm, ngoan cuộn tròn người. Con nghe mẹ hỏi bác sĩ con là con trai hay con gái... nhưng mà con còn bé quá nên mẹ chưa có câu trả lời.
Con trai? Con gái? Thế nào là con trai con gái hả mẹ... để con hỏi bác Tử Cung.
Nếu là con gái con sẽ giống mẹ, nếu là con trai con sẽ giống bố. Con thương cả bố và mẹ, con thích giống cả hai... mà thôi, con thích giống mẹ hơn tí. Con thấy mẹ rất hiền và nhẹ nhàng. Con thích thế! Vậy con sẽ là con gái mẹ nhé!
Còn mẹ? Mẹ thích con là gì nào?
Bố đợi và đưa mẹ về. Bố hỏi về con. Bố mừng vì biết con vẫn khoẻ mạnh. Bố đưa mẹ lên xe, nói sẽ chở đi sắm đồ cho mẹ và cho con. Bố sẽ mua cho con cái nôi hồng, bình sữa, lục lạc đồ chơi. Bố nghĩ cần trang trí lại cái phòng ngủ cho nó hợp với ngày con ra đời. Bố sẽ treo nhiều ngôi sao vào trần nhà, đặt thêm thú nhồi bông vào khắp góc phòng. Lại chuẩn bị thêm một máy nghe nhạc tí hon và sẽ chỉ luôn mở những thể loại nhạc hoà tấu thông minh. Nghe thật thích! Bố và mẹ rất mong con ra đời.
Ngồi trên xe, bố thao thao về nhiều thứ. Từ ngày có con, xe của bố luôn mở nhạc "thông minh cho trẻ thơ"... con chẳng thích nhạc đó, nhưng ít khi phải ngồi trên xe bố, có ngồi thì cũng chút xíu, nên con chịu vậy.
Mẹ hôm nay có vẻ buồn đôi chút. Mẹ nhớ cô bạn của mẹ, bác Tim nói thế. Mẹ bị bố ngắt quãng suy tư. Bố ngạc nhiên vì thấy mẹ có vẻ thẫn thờ. Mẹ bảo hơi mệt, bố lo quá, nên quay xe về nhà, hoãn việc mua sắm vào ngày khác.
Mẹ nằm trên giường, hình như mẹ đang nhớ cô ấy nhiều hơn. Thương mẹ quá. Mẹ gọi điện cho cô ấy đi! Con chẳng muốn mẹ buồn đâu. Mẹ chợp mắt tí xíu rồi. Con không ngủ được, vì bây giờ không phải giấc của con. Con muốn nghịch chút xíu. À, bác sĩ bảo con đã cử động mạnh hơn rồi, con thử xem nhé. Con xoay mình nè, nắm chặt tay hơn, búng búng cái chân.. không biết có phải vì con còn quá nhỏ hay bụng mẹ rộng quá mà con cố đụng vào thành bụng mẹ vẫn chưa được.
Tiếng di động của mẹ vang lên, nó làm mẹ giật mình. Mẹ chồm dậy nghe điện thoại. Cô ấy gọi cho mẹ. Cô ấy bảo nhớ mẹ. Mẹ khóc. Sao mẹ khóc thế? Đừng khóc mà, mẹ kêu cô ấy đến đây chơi và ngủ lại với mẹ đi, giống như kỳ bố đi công tác ấy. Cô ấy sẽ biết cách làm mẹ ấm áp hơn bố... và mẹ lại có những giấc ngủ ngon.
Mẹ này, bước chân bố vào phòng kìa, nói bố nghe mẹ muốn cô ấy đến thăm. Sao mẹ lại hết hồn khi thấy bố nhỉ? Dạo này mẹ có vẻ dễ hồi hộp quá, mẹ làm con mệt theo đó. Bố hỏi mẹ nói chuyện với ai mà khóc thế, mẹ lúng túng trả lời đó là dì Út. Đâu phải đâu, sao mẹ lại nói dối vậy? Cứ nói đó là cô bạn tốt bụng của mẹ đi!
Tuần thứ 13
Bố đi làm về, tặng mẹ hai cái váy bầu, vô tình ngay lúc mẹ ướm thử áo của bạn mẹ. Bố ngạc nhiên không biết sao mẹ lại có rồi... Mẹ lúng túng cởi ra và nói rằng đã mua trong lúc bố đi công tác. Con nghe bố bảo trông mẹ đầy đặn khi cởi bỏ hoàn toàn, da mẹ săn hơn, bụng và ngực có vẻ căng hơn. Mẹ ngượng. Bố trêu mẹ ngượng thật xinh. Mẹ mà... lúc nào chẳng xinh, con thấy ai gặp mẹ cũng nói thế... Bố bảo mẹ nên vào tắm một lát rồi ra ăn, hôm nay bố sẽ nấu ăn cho mẹ.
Nước từ vòi sen làm mẹ mát hơn. Tiếng bố hát ca ở ngoài. Hồi đó bố có hay vui thế không mẹ? Con thấy bố thật vui tính, mẹ thì có vẻ trầm hơn. Mẹ ít nói, thỉnh thoảng thở dài nhẹ. Được nằm trong bụng mẹ cũng thích, vì mẹ nghĩ gì con cũng biết. Bác Tử Cung bảo rằng vì con và mẹ bây giờ như đang là một, nên con sẽ nhận thức và hiểu mọi cảm xúc của mẹ. Không biết sau này ra đời rồi, con có còn hiểu mẹ như bây gờ không nhỉ. Các bạn bảo rằng, có khi mai mốt lớn lên, con lại chút ương ngạnh. Những gì con biết về mẹ khi nằm trong đây sẽ chưa từng lưu trong tâm trí con. Thật buồn! Con trong đây yêu mẹ và hiểu mẹ biết bao!
Mẹ với tay lấy khăn tắm lau mình. Con thấy mẹ dạo này hay buồn chút chút. Mẹ chải tóc, nhìn vào gương mà lại nghĩ bâng quơ gì đó. Con hỏi bác Tử Cung sao dạo này mẹ lạ thế, bác ấy bảo không biết. Bác ấy chỉ biết ráng giữ chặt con, đó là điều bác ấy rõ nhất, cả khi mẹ ngủ bác cũng không nới lỏng người. Thật tội bác ấy! Con đang đung đưa người theo dây nhau, thì nghe bác Tim thở dài, bác ấy nói mẹ lại nhớ thương về cô bạn của mẹ. Con thắc mắc sao lại thở dài thì bác Tim bảo, sự nhớ thương của mẹ làm bác ấy đau nhói, dạo này bác cũng không được khoẻ vì mẹ lo nghĩ nhiều... Lại thêm phần con nữa. Từ ngày có con, mọi người ai cũng phải làm việc nhiều hơn, nhưng ai cũng thương con, hãnh diện vì có thể góp phần chăm sóc con.
Con thương mẹ, thương tất cả mọi người ở đây!
Tuần thứ 14
Hôm nay không phải là ngày tái khám, nhưng mẹ cảm thấy khó ở trong người. Mẹ lo cho con, nên đến bệnh viện để kiểm tra.
Vivian
Mẹ vẫn ổn. Tuy nhiên, cô bác sĩ khuyên mẹ nên thư giãn vì cảm xúc của mẹ ảnh hưởng đến con, vì cô ấy thấy con có vẻ yếu một chút. Ừm, cũng đúng. Dạo này tinh thần mẹ không vui, nên con cũng buồn theo mẹ.
Trên đường về, mẹ không muốn về nhà nên đón taxi ra quán café ngồi. Trầm tư. Tĩnh. Càng ngày con càng thấy thương mẹ hơn. Mẹ có nhiều điều chất chứa trong lòng. Con biết nhưng không hiểu hết, chỉ có thể ngọ nguậy trong bụng mẹ, nghịch, ăn, ngủ, thỉnh thoảng thắc mắc xúc cảm của mẹ, nhưng lại không bận tâm nhiều...
- Ngồi đây một mình à, chồng đâu...
Cô bạn thân bất ngờ gặp mẹ nơi này. Mẹ lẫn lộn cảm xúc.
- Hôm nay em đi khám thai, anh ấy bận ở công ty, sao tình cờ gặp ở đây nhỉ?
- Mong một ngày gặp em, nên cũng hay lảng vảng nơi này...
- À..
- Trông em sắp có dáng một người mẹ rồi. Em khỏe không?
- Em khoẻ... và nhớ...
- Đừng suy nghĩ quá không tốt cho em bé đâu. Hay đưa em về nhé!
- Dạ, mình ngồi chút đi!
Cô ấy và mẹ có đôi phút ngắn ngủi bên nhau. Con thấy mẹ ngập tràn những cảm xúc dành cho cô ấy. Café một lát, cô ấy đưa mẹ về.
- Vào nhà em một chút không?
- Không nên đâu, chồng em sẽ về tới đó.
- Giờ này anh ấy chưa về đâu... vào chút với em đi. Em buồn, nhớ và rất cần.
- Được rồi, em đừng nghẹn lời... đừng khóc... mình vào nào!
Cô ấy ôm mẹ. Cái ôm ấm như đêm bố vắng nhà. Cô ấy lại hôn mẹ. Cái hôn vẫn ngọt và nhẹ như đêm đó. Các bạn trong đây ai cũng nóng cả người. Mọi người bảo cảm xúc mẹ lên cao, lên cao...
"Tách..." tiếng khoá cửa được mở. A... bố về.
Con nghe tiếng bình bông trong phòng đổ... vỡ. Tiếng bố hét to: "Lại là cô... Ra khỏi nhà tôi ngay".
- Được rồi, được rồi... tôi xin lỗi anh... không phải lỗi cô ấy đâu. Làm ơn đừng làm cô ấy sợ và tổn thương.
- Đi ngay giùm tôi. Tôi tự biết phải làm gì. Không cần phải dạy tôi. Cô còn đứng đây chuyện còn tệ hơn đó.
- ...
Tiếng chân vội vã, cánh cửa khép, cô ấy đi rồi. Căn phòng chợt rất im lặng. Con nghe được cả tiếng vo vo của quạt hút khí. Bố nhớ lúc sáng mẹ nói không khoẻ, nên nghỉ buổi chiều về nấu canh thuốc cho mẹ. Hôm nay bố về sớm, không ngờ gặp mẹ... và cô ấy. Bố không thích cô ấy, hinh như là ghét cô ấy thì phải.
Tiếng mẹ khóc, tiếng bố chì chiết cô bạn mẹ. Bố giận dữ. Con sợ.
- Sao em lại như vậy, nói anh nghe xem. Em đã chấp nhận lấy anh. Anh biết rõ chuyện ngày xưa của em, nhưng anh yêu em. Anh bỏ qua tất cả, anh tin em muốn xây dựng một gia đình cùng anh. Em biết việc em làm sẽ làm hỏng mọi thứ em đang có không.
- ...
Mẹ im lặng. Nấc nghẹn.
- Em vẫn yêu cô ta sao. Em làm vậy còn con chúng ta thì sao? Tại sao em cứ phải là một lesbian vậy... Em lại như vậy mai mốt con sẽ thế nào? Em sẽ làm mẹ sao đây?
Con nghe bố gào thét mãi lời ấy. Mẹ yêu cô ấy. Mẹ là lesbian. "Lesbian" là gì hả mẹ? Có phải là mẹ yêu cô bạn mẹ, một cô gái? Yêu vậy là sai hả mẹ? Yêu vậy sẽ làm đau bố, đau những người yêu thương mẹ hả?
Tuần thứ 15
Sau ngày hôm đó, mẹ gắng gượng với nhiều cảm xúc. Các bạn trong đây ai cũng lo lắng, lo cho mẹ và cho con. Mọi người mệt mỏi.
Giấc ngủ mỗi đêm không còn trọn vẹn với mẹ. Con hết nghe tiếng bố vui cười, thay vào đó là tiếng chì chiết. Bố nói buồn, hụt hẫng, tổn thương... bố rất giận mẹ. Bố ghét, ghét cô bạn mẹ lắm. Mẹ vẫn im lặng. Lòng mẹ quặn thắt. Con thương mẹ quá!
Con hỏi bác Tim, chuyện gì đang day dứt mẹ thế. Bác ấy bảo mẹ là một người con hiếu thảo. Mẹ vì bà ngoại mà đi lấy bố, nhưng trái tim và tình yêu mẹ lại hướng trọn về cô bạn mẹ. Mẹ đã kìm nén bao nỗi buồn nhớ để sống yên ả với hạnh phúc bình phong. Tình yêu có khi mù quáng, lý trí đôi khi không dẫn dắt tình yêu theo đúng hướng phải đi, mẹ đã phạm sai lầm và có thể nó sẽ lấy đi nhiều thứ của mẹ. Mọi thứ đang dần mất đi. Giờ chỉ còn trông chờ vào sự bao dung của bố.
Chắc bây giờ chỉ có mỗi con hiểu mẹ thôi. Con chẳng biết rõ lesbian thế nào, là sai hay đúng... Nhưng con thương mẹ, con hiểu cảm xúc của mẹ... và con tin mẹ đúng.
Thật tội mẹ, phải lo lắng đủ thứ. Nặng lòng vì chuyện bố, lại phải cứ lo cho con... Mẹ vẫn cố ăn nhiều và đều đặn hơn. Ừm... dạo này con cũng hơi mệt. Con chẳng muốn ngọ nguậy nhiều nữa.
Bố điện thoại bảo tối nay về trễ. Bố hết thương mẹ con mình rồi hả mẹ? Mẹ cô đơn, lạc lõng giữa hỗn độn cảm xúc. Di động mẹ đổ chuông, cô ấy gọi điện hỏi thăm, lo lắng cho mẹ. Mẹ không nói được nhiều. Mẹ khóc. Mệt mỏi. Mẹ muốn buông xuôi tất cả. Cô ấy bảo mẹ không được nghĩ thế, hãy vì đứa bé trong bụng mẹ. Cô ấy nói đúng đó mẹ. Con sẽ là người thương và hiểu mẹ nhất, hãy cố vì con mẹ nhé. Dạo này con thấy mình cũng đang mệt hơn nhưng con cũng sẽ cố khoẻ vì mẹ. Mẹ cũng vì con nhé. Mai mốt ra đời con sẽ luôn yêu và bên cạnh mẹ.
Dạo này mẹ có thêm thói quen đọc chuyện cổ tích cho con nghe. Những câu chuyện nhiều phép lạ, những cô tiên xanh giúp nỗi buồn và mong ước của con người được thành hiện thực. Ước phép lạ cũng được đến với mẹ.
Mẹ viết nhật ký nhiều hơn. Mẹ kể về những chất chứa, suy tư, những nhớ mong, lo lắng, những hi vọng... Con biết mẹ có nhiều hi vọng. Con cũng sẽ hi vọng cùng mẹ. Mẹ có những nỗi buồn về bản chất đồng tính của mẹ. Đồng tính là gì? Con chưa thể hiểu rõ. Nhưng con là một phần máu thịt của mẹ, những gì mẹ đang đau khổ con có thể hiểu. Đồng tính sai hay đúng? Có thể với mọi người là sai... nhưng riêng con... mẹ không sai. Sống đúng với chính mình là đúng - bác Tim nói vậy.
Bác Tử Cung nói con chỉ mới 15 tuần tuổi, còn phải đợi hơn 20 tuần nữa con mới được ra cùng với mẹ. Con mong ngày đó lắm. Con muốn thấy khuôn mặt mẹ. Mẹ này, nếu bố hay ai đó giận vì mẹ là lesbian hay gì gì đó, thì mẹ cũng đừng khóc. Mai mốt ra đời, lớn lên, con sẽ luôn yêu thương mẹ dù mẹ có là gì.
Mẹ hãy đợi con ra đời, con sẽ luôn bên mẹ. Con sẽ bảo vệ mẹ. Mẹ sẽ không còn lặng khóc mỗi đêm tối. Hãy ráng khỏe nhé mẹ. Vì mẹ... và vì con.
Tuần thứ 16
Hôm nay cuối tuần. Bố lại không về nhà liền sau giờ làm việc.
Bố về gào hét tên mẹ và nói những lời yêu. Bố đã xỉn. Con nghe thấy bố và mẹ có lời qua tiếng lại. Tự nhiên con thấy sợ làm sao. Mẹ thút thít nói những lời cắt quãng. Bố phát hiện ra mẹ vẫn còn thi thoảng điện thoại với cô bạn thân của mẹ. Bố lại biết thêm việc mẹ vẫn quanh quẩn với chất đồng tính của mình. Bố đã lục lọi máy tính cá nhân của mẹ, cố ý đọc những chất chứa của riêng mẹ. Bố thật là kỳ cục. Bố xoi mói và tỏ ra ích kỷ. Con thương bố nhưng mà sao con giận bố quá. Sao bố cứ phải đay nghiến mẹ?
Điện thoại di động mẹ vang lên, bố chộp ngay đấy.
- Alooo... aloo...
- ...
- Ai đó... Sao không lên tiếng?
- ...
- Chắc chắn là cô rồi! Có lên tiếng không?
- ...
- Trả điện thoại cho em!
- ...
- Anh làm gì thế?
- Em lại muốn nói chuyện với cô ta à?
- ...
- Tại sao em không dứt khoát? Em đã lấy anh, em đã là vợ của anh, em hiểu chưa? Anh không muốn bị người ta nói vợ anh là đồng tính đâu!
- ...
- Anh yêu em! Anh chấp nhận bỏ qua chuyện đó. Anh đã yêu em thế nào?
- Em hiểu... em xin lỗi! Anh đừng vậy mà! Em sợ lắm!
- Alooo... Cô lên tiếng đi! Tôi biết cô chưa cúp máy đâu.
- Mẹ nè, hai đứa gây chuyện gì mà ồn ào quá vậy?
- Dạ mẹ hả? Con xin lỗi! Con tưởng là người hay gọi điện thoại phá vợ con, nên định lớn tiếng một tí!
- Mẹ gọi hỏi thăm hai đứa thôi. Khuya rồi, ngủ đi! Vợ con đang có em bé đó. Con nên chăm sóc nó kĩ hơn!
- Dạ... Mẹ ngủ ngon!
- Anh thấy chưa! Trả điện thoại cho em!
- Em sợ anh la hét với cô bạn em à?
- Trả cho em đi, anh say quá rồi!
- Anh không trả! Em từ nay không dùng đi dộng nữa! Cần gì anh sẽ gọi về nhà. Từ mai anh sẽ tìm cho em một cô giúp việc, em sẽ không cô đơn khi anh đi làm nữa. Chỉ vì ở nhà em buồn nên mới tìm đến cô ấy đúng không? Anh xin lỗi vì đã để em một mình!
- Không! Em còn thương cô ấy! Em không thể là khác được!
- ...
- Xin hiểu cho em. Em mệt mỏi quá rồi!
- Em...
Hình như bố hất tay mạnh làm mẹ té. Con thấy mẹ đau. Tự nhiên con cũng đau. Con đau ghê lắm. Con thấy bủn rủn người, rồi lại căng ra. Có cái gì đó sốc rất mạnh vào con. Bác Tử Cung cũng bị đau lắm. Xém chút xíu con tuột khỏi bác ấy. Nhưng mà... con... con kịp níu lại được, con thấy nhức người quá.
Mẹ ơi! Con đau quá. Mẹ ơi! Mẹ có nghe con nói không? Đừng khóc nữa mà, đứng lên đi, đừng dí bụng mẹ vào mặt đất, nó làm con thấy lạnh! "Bác Tử Cung ơi, cháu sao vậy? Cháu thấy... "
"Mầm Sống à, ráng níu vào dây nhau đi cháu, bám chặt vào ta, đừng buông ra... đừng buông ra nhé!"
"Cháu mệt quá".
Mọi thứ chung quanh con như đảo lộn. Tất cả tán loạn lên.
Mẹ đừng khóc nữa. Ráng đứng dậy đi. Mẹ nằm bẹp đè con đau quá. Con thấy có hơi lạnh từ phía mông mẹ. Nhiều bạn tế bào máu chạy về phía đó. Hình như phía đó có gì đó đang hút mạnh. Con cũng bị kéo tuột về phía đó. Nhưng bác Tử Cung cố níu con lại.
Tuần thứ 17
Mẹ thức dậy trong phòng lạnh. Thoáng rùng mình. Mẹ đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện. Sức khoẻ mẹ yếu lắm. Tinh thần bị sốc cộng thêm cú ngã mạnh làm mẹ gần buông xuôi. Bố ngồi suốt bên giường mẹ. Vừa thấy mẹ mở mắt bố đã hỏi han đủ thứ. Bố xin lỗi mẹ nhiều lắm. Nhưng mẹ im lặng. Nước mắt chảy dài. Con mệt quá! Con ngủ chút nha!
"Bé con! Con có đau không?"
"Mẹ muốn nói chuyện với con à? Vậy con không ngủ đâu, nhưng mẹ nói nhanh nhé, kẻo con ngủ trước khi mẹ nói xong mất thôi. Vì con mệt lắm rồi".
"Bé con! Mẹ xin lỗi nhé! Tại mẹ mà con bị đau. Chắc con giận mẹ lắm! Mẹ rất thương con! Từ ngày biết có con, trong mẹ vừa là vui mừng, vừa là xót đắng. Mẹ mừng vì một người như mẹ vẫn có diễm phúc được thấu hiểu tình mẫu tử... nhưng trong mẹ cũng xót lắm bé con. Con chẳng làm mẹ buồn, nhưng vì con mẹ sẽ buộc phải giấu kín một mong mỏi to lớn của đời mẹ. Có con, mẹ tự nhiên thấy nhạt nhoà với chính mẹ.
Ngày xưa, mẹ đã phải tìm chính mẹ giữa bộn bề cuộc sống. Mẹ rối bời cảm xúc cho đến khi gặp cô ấy. Chắc con biết mẹ muốn nói đến ai đúng không? Con nằm trong mẹ chắc con hiểu mẹ chứ? Con có biết mẹ từng mong mỏi điều gì không. Mẹ từng mong một ngày nào đó mẹ có thể đến thành phố xa lạ, nơi đó có người phụ nữ của riêng mẹ, cùng sống dưới mái nhà cũng của riêng mẹ. Mẹ thèm một cuộc sống không có va chạm những ánh mắt soi mói. Mơ một cuộc sống giản đơn với sự bình an tuyệt đối trong tâm hồn.
Bé con!
Nói sao nhỉ... mẹ... mẹ đồng tính. Từ ngày biết có con, điều mẹ sợ là gì nhất con biết không. Mẹ sợ khi con lớn, nếu vô tình một ngày nào đó, sự thật như cây kim đâm ra khỏi bọc, con sẽ nhìn mẹ với ánh mắt dị nghị. Mẹ sống gần 30 năm rồi mà vẫn còn rất sợ những ánh mắt đó. Có những lúc mẹ tưởng mình can đảm, đương đầu với dư luận, nhưng rồi chính mẹ cũng phải lùi dần sau bình phong của bố con. Mẹ rất hối hận vì vẫn lấy bố con khi trong lòng lại hướng về một người khác. Thật bất công cho bố. Đây cũng là điều mẹ vẫn thường day dứt bên bố con mỗi đêm".
"Mẹ à!
Con chẳng giận mẹ đâu. Con chẳng thể biết đồng tính sai hay đúng. Nhưng được sinh ra và làm con của mẹ, con sẽ không bao giờ trách mẹ đâu. Con nghĩ nếu mẹ đừng làm bác Tim của mẹ đau nhói thì mẹ là đúng".
"Bé con!
Mẹ mệt mỏi quá. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ mẹ vẫn sẽ cố chịu đựng và sống tiếp với bố con, nhưng bây giờ thì khó lắm. Mẹ đã làm tổn thương bố. Mẹ biết bố sẽ lại tha thứ cho mẹ, nhưng bản thân mẹ thì không thể cứ vậy mãi. Mẹ muốn dừng với bố bé con à. Mẹ đã sai khi không thể kiềm chế bản thân.
Mẹ xin lỗi con, vì mẹ nên con phải đau như vậy! Mẹ cũng đau lắm!"
"Mẹ ơi!
Con tuy bé, bé đến nỗi mẹ vẫn chưa thể thấy rõ về con qua màn hình vi tính mỗi khi mẹ đến bệnh viện, nhưng con cũng có thể hiểu chút chút. Con thương bố. Con thương mẹ. Con không muốn bố mẹ giận nhau. Con cũng thương cô bạn của mẹ vì cô ấy thương mẹ nhiều như con. Con chẳng thích ai buồn cả. Con không muốn nghe ba mẹ và cô ấy trách mắng nhau.
Thỉnh thoảng con hay nhìn về phía mông mẹ, bác Tử Cung nói rằng ở đó có cánh cửa, con sẽ được đợi và đón chào nơi đó. Con mong được ra đời, được thấy mẹ và yêu mẹ. Hãy làm đúng như trái tim mẹ, con sẽ chẳng bao giờ trách mẹ".
"Bé con!
Mẹ rất mệt! Người mẹ rã rời. Mẹ biết con rất đau. Mẹ cảm thấy mình đang yếu đi nhiều lắm, mẹ cố gượng hơn, nhưng sao mẹ cảm thấy sức trong người cứ xụi dần..."
"Mẹ ơi!
Con cũng mệt lắm. Con đau nữa. Con cảm giác người con muốn nhũn ra. Phải cố gắng lắm con mới bám được vào bác Tử Cung. Nhưng mà... con cũng sắp buông rồi đây. Con mỏi người quá. Con chẳng còn sức để cố gắng nữa. Mẹ ráng khoẻ mẹ nhé. Mẹ khỏe con mới khoẻ theo được. Các bạn trong đây cũng đang mệt lắm. Cố lên mẹ ơi!".
"Bé con!
Sao mẹ thấy mệt quá. Có gì đó ấm ấm phía dưới bụng mẹ. Mẹ muốn nhấc người dậy để xem chuyện gì. Gì đó đang ấm dần hơn, hình như là một chất lỏng... Mẹ như dần mệt đuối đi".
"Mẹ ơi!
Hình như con đang bị kéo tuột về phía mông mẹ. Có gì đó khiến con đờ đẫn người. Con chẳng thể vịn vào dây nhau nữa. Con cảm thấy mình bị đuối và trôi đi... trôi tuột đi! Tự nhiên con thấy có lẽ con không đợi được đến ngày mẹ đón con...!"
- Ai đó giúp tôi với? Cô gái này bị băng huyết!
- Chị à, chị có sao không?
- Cấp cứu!
- Nhanh lên. Cấp cứu.!
- Bác sĩ ơi, cầm máu nhanh lên, cô gái này bị ra nhiều quá rồi.
Sẽ không còn là tuần thứ mấy nữa...
Con thấy mẹ rồi. Mẹ xanh xao quá. Chắc vì mẹ mất máu quá nhiều. Nhưng nhìn mẹ rất dịu hiền và yếu đuối. Thật yêu mẹ lắm.
Con được che chở và bảo bọc bởi sự yêu thương của tất cả những gì có trong mẹ. Con đã rất hạnh phúc. Đã rất mong chờ được ra đời, được làm một em bé nằm trong vòng tay mẹ, ngậm lấy bầu ngực mẹ và uống từng dòng sữa nóng hổi. Các bạn trong bụng mẹ đã vẽ nên một bức tranh, trong đó, mẹ sẽ yêu con, chăm sóc, ẵm bồng con. Con rất thích bức tranh đó. Con hay mơ rằng một ngày nào đó, cuộc sống bên ngoài của con cũng sẽ đẹp như tranh.
Con từng nằm yên bình trong bụng mẹ. Hiểu bao sóng lòng của mẹ. Với mọi người có thể mẹ đã sai, nhưng với con, mặc chuyện gì đã xảy ra, con vẫn yêu và tha thứ cho mẹ. Sẽ chẳng bao giờ con dằn vặt mẹ như bố, vì con biết chỉ khi mẹ làm đúng như bác Tim trong mẹ, thì đó mới thật là mẹ. Con thích nghe mẹ cười, cảm nhận được hạnh phúc trong mẹ. Con muốn mẹ vui. Vì vậy hãy làm gì mẹ thích nhé.
Con đã chẳng thể đợi đủ đến ngày con được chào đón. Con đã phải ra quá sớm nhưng thật tâm con chẳng giận mẹ. Nếu con từng ấm áp trong mẹ, thì giờ đây con cũng được vậy. Con sẽ là Thiên Thần. Nơi con ở cũng nhiều bạn Thiên Thần nhỏ bé. Các bạn ấy ai cũng tự hào về mẹ của mình. Con cũng thế. Con biết mẹ yêu con lắm. Con cũng yêu mẹ nhiều. Con có đôi cánh nhỏ, trắng muốt mịn màng. Con sẽ bay và dõi mắt theo mẹ.
Bây giờ con không thể tiếp tục viết Nhật ký dành riêng cho mẹ nữa. Con sẽ khép lại tại đây. Mẹ đừng buồn nhé! Mẹ không có lỗi gì đâu! Cầu chúc cho mẹ mau khoẻ và sẽ vui.
Yêu mẹ nhiều!
Thiên thần bé con.
Soigiakhongnanh.
3 nhận xét:
MA nói...
Thật là diệu kì ... đọc xong bài này sao mình muốn dc hưỏng cảm giác làm mẹ quá, hihihi.Thế là mình đã dc biết thêm những j mà đứa bé còn nằm trong bụng của những bà mẹ , chúng cũng biết suy nghĩ và thấu hiểu cảm xúc của ngưòi mà cưu mang nó !!!
ngày nay có những người đã sống lớn rồi,mà ko biết ơn những người đã cưu mang mình trên đời, luôn trách móc mình ko có gia đình hòan hảo...xin cho họ biết nhận ra điều sai của họ,để họ quý trọng những gì đang có...đừng để mất đi rồi mới hối tiếc....
Khi trong bụng, con chấp tay nguyện cầu
Xin Thiên Chúa, cho cha mẹ thương cảm
Giữ gìn con, cho đến khi chào đời
Tình thương ấy, rất lớn lao tuyệt vời
Giữ sự sống, cho con được làm người ...
Post a Comment
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!
♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...
♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.