Search Our Blog

Dec 22, 2009

Niềm vui Giáng Sinh ....

Niềm vui Giáng Sinh ....Trời vào đông bao giờ không hay. Bé chợt nhận ra điều đó khi một buổi mai thức dậy thấy không gian lạnh buốt, dù biết đã muộn rồi cũng không muốn ra khỏi chăn. Bé kéo chăn lên tận hai má, cảm thấy hơi ấm dễ chịu len vào người và giương mắt nhìn về phía cửa sổ. Bầu trời bên ngoài xám ngắt. Hình như mây sa xuống thật thấp, nhưng không phải là một thứ mây nặng nề của những cơn mưa mà là thứ mây xám nhẹ nhàng lan trải khắp cả không gian, dễ tạo cho ta một cảm giác man mác thật nhẹ nhàng.

Từ hôm đó đi học Bé luôn luôn phải mang áo ấm. Có những buổi trưa trời không nắng, những chiều trời gió lộng khắp nơi. Bé nhìn những hàng cây mới được trồng ven những con đường ở trung tâm thị xã, thấy chúng co ro tội nghiệp làm sao. Nhưng Bé lại rất thích những ngày giá rét như thế này. Nó làm cho Bé cảm thấy ấm áp hơn mỗi khi về nhà, và lòng Bé thường nôn nao vì cảm giác đợi chờ Giáng Sinh đến.

Đã nhiều Giáng Sinh đến rồi, kể từ khi Bé đủ trí khôn để nhận biết về điều đó, từ khi cả mấy chị em của Bé đều còn nhỏ xíu. Nhưng bao giờ Bé cũng cảm thấy sung sướng và bình an trong những ngày chờ đợi ấy. Bé đếm từng tờ lịch được bóc đi để thấy Giáng Sinh đang gần lại. Mấy hôm nay đi học về ngang phố Bé đã thấy các gian hàng bày bán những đồ trang trí Giáng Sinh. Hàng chữ “Merry Christmas”, những chiếc đèn đủ màu, những dây đèn điện với những chiếc bóng bé xíu … thi nhau chớp chớp. Những dây kim tuyến, những trái châu lấp lánh, những dây chuông xinh xinh, những bộ tượng với nhiều cỡ khác nhau, rồi những cây Sapin đủ các kiểu lá: cây trắng bạc, cây xanh, cây nào cũng lộng lẫy với những màu sắc rực rỡ của các đồ trang trí. Bé đi chầm chậm qua các cửa hiệu, thích thú nhìn những mặt hàng đặc biệt của mùa đông. Bé mỉm cười với với những ông già Noel vui vẻ nhìn mọi người, từ nhiều góc phố. Có ông bé xíu, nhưng có ông thật to. Có ông còn khệ nệ vác theo bịch quà to tướng. Ước gì năm nay Bé lại được ông già Noel cho quà nhỉ. Quà của Ông bao giờ cũng dễ thương và cũng đầy bất ngờ thích thú. Đang ngẩn ngơ nhìn ông già Noel, tự nhiên Bé nhận ra một cô bé nho nhỏ áp quần nhếch nhác chẳng đủ làm tan đi cái lạnh của buổi chiều cuối năm đầy gió rét. Cô bé giương to đôi mắt, ngơ ngác nhìn những ánh đèn chớp tắt liên hồi trên những cây Noel đang bày bán. Cạnh cô bé là đứa em nhỏ xíu, cũng nhếch nhác và thiếu thốn như chị, tay cầm cái lon sữa bò, đang nép vào cái thân thể nhỏ bé kia một cách đầy trông cậy, và cũng giương mắt ngắm nhìn. Tự nhiên Bé thấy mắt mình cay cay. Trong niềm vui rộn rã của mọi người, giữa cảnh tưng bừng của phố xá, của những bản nhạc rộn ràng, bình an ca ngợi niềm vui Giáng Sinh, hai đứa trẻ lạc loài trở nên một hình ảnh sống động trái ngược trước mắt Bé. Bé muốn chia sẻ một chút gì đó cho hai người bạn nhỏ gặp tình cờ, nhưng trong tay Bé chẳng có gì ngoài chiếc cặp sách. Bé chẳng bao giờ có tiền mang theo khi đi học.

Bé đi bộ về nhà, lòng ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ. Bé chợt nhớ đến một mùa Giáng Sinh đã lâu, khi Bé còn rất nhỏ. Trời bấy giờ cũng lạnh lẽo như thế này. Bó đã làm xong cái hang đá với bộ tượng chỉ lớn hơn mấy ngón tay của Bé một chút. Không có đèn và dây kim tuyến. Chỉ có những sợi tơ vàng rút ra từ một mảnh vải nào đó mà thôi. Đó là buổi chiều trước đêm Chúa ra đời. Mẹ đi ra đi vào rồi ngồi xuống giường, kéo lại chiếc áo ấm cho Bé.

- Ngày mai là Giáng Sinh rồi đó.

- Mình có gì để mừng Chúa không ?

Bé hỏi mẹ. Và mẹ lặng yên không nói.

- Điều đó thì con phải cầu xin con ạ.

Bố nói với Bé như vậy. Mẹ nói thêm:

- Con phải luôn luôn cầu xin, vì mình không có gì cả.

Bé lặng yên. Rồi Bé cúi đầu cầu nguyện như Bé vẫn thường làm như thế sau mỗi giờ đọc kinh.

Có tiếng chân ai đi bên ngoài, rồi tiếng gõ cửa. Mẹ bước ra.

- Có người cần gặp bố.

Bố ra cửa. Rồi một lát bố vào. Tay bố cầm một phong thư nho nhỏ. Bố mỉm cười:

Bố đã có gì để mừng Chúa rồi. Người ta đến gửi tiền học cho bố.

Đêm đó cả nhà mừng lễ một cách đơn sơ và êm đềm bên nhau. Và trong trái tim thơ dại của Bé, Bé tin rằng Chúa đã nghe thấy lời Bé cầu xin. Bây giờ Bé cũng muốn cầu xin cho những người còn đang lang thang khắp mọi nẻo đường, đêm về phải ngủ trên hè phố, gió mưa ướt át và lạnh lẽo. Nhất là cho những đứa trẻ như hai chị em Bé vừa mới gặp. Những người như thế này càng ngày Bé càng thấy đông hơn. Họ cũng là người, nhưng những của cải đơn giản nhất họ cũng không hề có. Họ không có một mái nhà dù nhỏ bé để nương thân, không có một việc làm vững chắc để kiếm sống, con cái họ không được đi học. Vì thế mọi niềm vui nhỏ bé mà Bé có được trong thời thơ ấu của mình, các bạn ấy đều không có. Bé muốn xin Chúa cho họ một hồng ân đặc biệt, để quanh Bé không còn những cảnh đói rách, ăn xin, ăn cắp … và bị mọi người xa lánh. Bé ước gì đêm nay ông già Noel sẽ tìm đến những bạn nhỏ như hai đứa trẻ vừa rồi, để sáng ra họ sẽ có những món quà kỳ diệu trên tay.

Bé vào nhà khi bố vừa cắm thử đèn hang đá. Những bóng điện nhiều màu nhỏ xíu chớp tắt liên hồi làm rực rỡ cây Noel nhỏ bé, soi sáng chỗ Chúa Hài Đồng nằm.

- Đẹp quá !

Chưa kịp chào ai, Bé đã buột miệng khen. Bố mẹ đều quay lại:

- Đẹp không con gái ?

- Đẹp quá bố ạ. Chưa bao giờ nhà mình có hang đá đẹp như thế này. Con cứ ước hoài mà bây giờ mới được.

- Thế thì con phải cám ơn Chúa đi. Chúa ban cho thì con mới có đấy.

Bé lại gần hang đá, nhìn từng trái châu, từng quả chuông nhỏ xinh xinh, từng dây kim tuyến lấp lánh. Trong mái lều nho nhỏ tượng trưng cho nơi năm xưa Chúa đã sinh ra, tượng thánh Giuse, Mẹ Maria quỳ bên Chúa Hài Đồng. Chúa dang rộng cánh tay như muốn ban cho tất cả mọi người tình thương yêu rộng lớn của Ngài. Có cả con lừa và con bò nữa. Lần đầu tiên Bé thấy nhà mình có một hang đá đẹp như vậy. Bé ngắm say sưa, lòng rộn ràng vui sướng. Chưa bao giờ bố mẹ có thể làm được một hang đá với những đồ trang trí rực rỡ mà Bé thấy bày bán ngoài cửa hiệu như thế này, nên năm nào Bé cũng chỉ ngắm cho thích mắt khi đi học về qua phố. Thế mà hôm nay Bé lại có. Bé quỳ gối xuống trước hang đá và thì thầm cảm ơn, trong khi bố mẹ nhìn nhau sung sướng một cách thành kính.

Hai đứa em của Bé từ phòng trong chạy ra, tay cầm theo tờ giấy. Chúng tranh nhau đưa cho bố để bố đặt vào bên hang đá. À, thư cho ông già Noel đây. Thằng Út chưa biết chữ gì cả nhưng cũng “viết thư”. Bé ôm lấy em, hỏi:

- Út viết gì cho ông già Noel vậy ?

- Em viết thư xin ông già Noel cho em một cái xe hơi.

Bé cười:

- Thư mà gạch lên gạch xuống như vậy làm sao ông già Noel hiểu nổi ?

- Thế mà ông ấy hiểu hết. Đã bảo là ông già Noel mà lại !

Cu Út đang lúng túng, nghe bố nói vậy liền cười tươi ngay:

- Thấy chưa ? Chị Bé không viết thư là không được quà bây giờ.

- Chị viết đây. Nhưng trước khi đi ngủ chị mới để thư cơ.

Bé vào bàn, lấy giấy bút ra. Không biết là Bé nên viết gì bây giờ. Bé nghĩ đến những điều mà Bé vẫn cầu xin cho mọi người thân, đến những ước mơ của Bé, rồi Bé nghĩ đến hai đứa trẻ chiều nay. Cuối cùng, Bé viết:

“Ông già Noel ơi !

Chắc là năm nay cháu không được ngoan, nên cháu không dám xin Ông cho cháu đồ chơi gì cả. Cháu chỉ xin Ông cho các bạn nhỏ như cháu đang còn lang thang trên lề phố, đêm nay cũng sẽ được quà. Vì các bạn ấy cần được chăm sóc và yêu thương nhiều lắm, Ông già Noel ạ.

Cháu chúc ông một Noel vui thật là vui.

Cháu của ông.

Bé”

Sáng hôm sau, vừa thức giấc hai đứa em đã gọi Bé dậy. Ba chị em nhè nhẹ xuống giường, rón rén đi ra cửa. Bé mở thật khẽ để không gây tiếng động. Dưới chân cây Noel, bên hang đá, những gói quà rực rỡ dưới ánh sáng lờ mờ của buổi mai còn rất sớm. Ô, nhưng sao chỉ đặt có ba đôi giày mà ông già Noel lại để đến bốn gói quà ? Mỗi đứa sung sướng ôm lấy gói quà đặt trên giày của mình. Bé nhìn thấy một bức thư.

“Thiên Đàng đêm 24.12

Các con yêu quý !

Tuy các con chưa ngoan lắm nhưng ông già Noel vẫn tặng các con quà, vì ông không muốn một trẻ em nào buồn trong ngày Thiên Chúa Giáng Sinh cả. Nhưng các con phải thương yêu nhau, giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn và học giỏi hơn. Ông khen Bé ngoan vì Bé biết nghĩ đến những bạn nhỏ bất hạnh. Ông gửi một món quà này và nhờ các con chuyển đến bạn nào mà các con có thể chuyển được, để chia sẻ với bạn đó niềm vui của các con.

Ông chúc các con được tràn đầy ơn Chúa trong ngày Giáng Sinh hạnh phúc này.

Ông già Noel”

Bé đọc to thư cho cả ba chị em nghe. Mấy đứa em đã sờ thử vào gói quà mà ông già Noel nhờ chuyển giúp và than là nặng quá.

- Bây giờ mình chuyển gói quà này cho ai ?

- Để chị xem đã. Hay là mình hỏi mẹ ?

- Không được đâu. Ông già Noel bảo mình chuyển chứ đâu có bảo nhờ ai chuyển hộ.

- Ừ nhỉ.

Bé cũng mở quà. Nhưng trong khi hai em chạy đi khoe bố mẹ thì Bé chợt nhớ ra một điều. Bé vội vã xuống nhà, trông ra đường. À kia rồi ! Bọn trẻ đi nhặt rác theo lệ thường vẫn tụ họp đông đủ ở lề phố bên kia, sau một đêm ngủ ngoài trời. Bé thấy chúng đang xúm xít chia nhau phần ăn sáng. Bé vào phòng, ôm gói quà của ông già Noel đi qua. Bé đến gần đám trẻ và đưa gói quà ra :

- Ông già Noel nhờ tôi đưa cho các bạn gói quà này.

Lũ trẻ ngạc nhiên nhìn Bé. Những ánh mắt lạ lùng. Có vài giọng cười đầy chế diễu. Bé nài nỉ:

- Thật đó. Quà của ông già Noel thật mà. Cầm lấy giùm đi.

Đứa lớn nhất đưa tay đón lấy. Chúng mở tung gói giấy hoa. Bên trong, bao nhiêu là bánh kẹo.

- Ô, Ông già Noel dễ thương ghê.

- Cám ơn nghe nhỏ.

Bé không kịp nghe câu cảm ơn để trả lời, vì Bé cảm thấy sung sướng đã hoàn thành công việc Ông già Noel nhờ làm hộ, nên đã quay gót trở về khi vừa trông thấy gói quà có những gì. Chưa có một Giáng Sinh nào Bé cảm thấy hạnh phúc như năm nay, khi Bé thấy được rằng ông già Noel đã giúp Bé làm được điều Bé hằng mong ước. Những tiếng cười của bọn trẻ bên kia đường vang lên, rộn ràng cả buổi mai giá rét. Tiếng cười hồn nhiên, sung sướng của trẻ thơ …

(SƯU TẦM) 

1 nhận xét:

Rain said... Trả Lời

chỉ với một đứa bé thế thôi, mà nó đã biết nghĩ cho biết bao nhiêu bạn khác, bé đã ko xin ông già noel món quà đếm giáng sinh cho riêng mình mà bé đã xin cho các bạn khác còn khó khăn hơn mình, tâm hồn bé vẫn luôn luôn hướng về những bạn đang phải khó khăn ở ngòai đường phố, và cuối cùng Chúa đã ban cho bé một đêm giáng sinh thật ý nghĩa...mặc dù đó chỉ là một hành động nhỏ mà thôi, nhưng nó để lại cho mỗi người đọc một cái suy nghĩ sau khi đọc xong bài này!!!!!

Post a Comment

♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Hãy để lại nhận xét để nhận được sự chia sẻ và giúp đỡ!

♦ Nhận xét sẽ bị chặn vì những lý do sau: không có tên cụ thể, Không gõ dấu tiếng Việt, Nhận xét với mục đích spam, đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm của cá nhân, tôn giáo hay quốc gia,...

♦ Nếu không có tài khoản Blogger-Google, LiveJournal, WordPress, TypePad, AIM, OpenID, bạn vẫn có thể nhận xét bằng cách chọn Comment asTên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.

 
Graphic and Design by nldesign | Premium Blogger Themes